Chương 89: Tai nạn xe
Studio thời trang của Mộ Yến Lệ sắp khai trương, cô bận rộn trong studio cả ngày. Nào là tuyển dụng, đốc thúc, chuẩn bị hàng mẫu.
Cô cũng đã mời hai nhà tạo mẫu và hai trợ lý, họ đều rất có năng lực và cũng khá hiểu biết.
Sau vài ngày làm việc cùng nhau, họ cũng hiểu rõ về tính cách của Mộ Yến Lệ, nhất là khi nhìn thấy thiết kế của
Mộ Yến Lệ, họ càng thêm thật lòng khâm phục.
“Chị Lệ, em có một chuyện không biết có nên hỏi không?” Trợ lý Tổng Hoà hỏi. Mộ Yến Lệ luôn rất thân thiện với cấp dưới của mình: “Em hỏi đi.”
Tống Hoà ghé sát người lại: “Em nghe đồn rằng chị là Angel, bậc thầy thiết kế quốc tế, có phải là thật không?”
Mộ Yến Lệ nhìn cô ấy và cười: “Em cảm thấy sao nào?”
“Là thật ạ!” Tổng Hoà nói.
Mộ Yến Lệ bật cười và không phủ nhận, chỉ nói rằng: “Làm việc chăm chỉ đi.”
Không phủ nhận cũng tương đương với thừa nhận rồi, Tổng Hoa mừng rỡ đáp lời: “Vâng ạ!” khi họ đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Mộ Yến Lệ ngẩng đầu lên nói: “Vào đi!”
Lúc này, một người phụ nữ từ bên ngoài bước vào, thân hình khá mập, vừa mới đi vào thì trên mặt nở ra một nụ cười: “Yến Lệ à..
Hoắc Vân Hồng? Trong mắt của Mộ Yến Lệ thoáng hiện lên sự chán ghét, sắc mặt cũng lập tức tối sầm lại: “Bà đến đây làm gì?”
Hoắc Vân Hồng bước thẳng vào và nói với thái độ nịnh nọt: “Yến Lệ, dì đến đây để xin lỗi cháu, chuyện lần trước đã để cháu phải chịu oan ức rồi. Ngàn sai vạn sai cũng là lỗi của dì, cháu hãy nể tình dì cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, đừng so đo tính toán với dì, là dì già cả hồ đồ rồi.”
Mộ Yến Lệ không ngờ rằng Hoắc Vân Hồng sẽ xin lỗi, nhất thời không thể hiểu rõ ý của bà ta, chỉ lạnh lùng nói rằng: “Chuyện đã qua rồi, tôi sẽ không truy cứu nữa!”
Hoắc Vân Hồng lại tiến lên thêm một bước nữa, có chút vội vã nói: “Thực ra đều tại cái người phụ nữ không biết xấu hổ Mộ Ngọc Tú đó khéo ăn nói, hay thay đổi, mới khiến cho chúng ta phải quay mồng mồng. Chúng ta cũng là nạn nhân, đặc biệt là Húc Tuấn, nó là người vô tội nhất, nó đã bị người phụ nữ kia dụ dỗ nên mới làm ra chuyện tổn thương đến cháu.
Mộ Yến Lệ càng nghe càng mơ hồ, bèn ngừng công việc trên tay lại rồi nhìnbà ta bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Giữa các người, ai khéo ăn nói hay thay đổi, ai bị dụ dỗ đều không liên quan đến tôi, cũng không cần phải giải thích với tôi. Tôi nói rồi, chuyện của quá khứ đã qua rồi, chỉ cần đừng đến làm phiền tôi nữa!
Hoắc Vân Hồng vội vã nói: “Không phải mà Yến Lệ, bây giờ Dung Tư Thành chèn ép công ty Trần thị đến mức sắp đóng cửa rồi, cháu có thể cầu xin giúp không? Suy cho cùng thì người đắc tội với cháu là Mộ Ngọc Tú, giờ đây Mộ Ngọc Tú làm ra loại chuyện này thì nhà họ Trần cũng không thể chứa chấp được nữa, cô ta không còn chút quan hệ gì với chúng tôi nữa. Cháu nhờ Dung Tư Thành tính sổ thì hãy kiếm Mộ Ngọc Tú mà tính sổ, không liên quan gì đến công ty nhà họ Trần cả!”
Nghe đến đây, Mộ Yến Lê rốt cuộc cũng hiểu ra rồi, bởi thể cô nói tại sao thái độ của Hoắc Vân Hồng lại thay đổi lớn như vậy, hoá ra là Dung Tư Thành nhắm vào công ty nhà họ Trần.
Cô nhìn bà ta, khoé môi nở ra một nụ cười mỉa mai: “Đã là Dung Tư Thành kiếm công ty nhà họ Trần tính sổ, vậy bà đi kiếm Dung Tư Thành đi, kiếm tôi làm cái gì? Dung Tư Thành cũng đâu phải là gì của tôi.”
Hoắc Vân Hồng lo lắng nói: “Dung Tư Thành nhắm vào chúng tôi không phải chính là vì cháu sao. Yến Lệ, dì biết lỗi rồi, cháu hãy giúp đi! Công ty nhà họ Trần là tâm huyết cả đời của chú Trần, không thể bị huỷ hoại như thế này được.
Mộ Yến Lệ tức giận đến muốn cười: “Bà dẫn theo một đám người đến vừa đánh đập vừa chửi mắng con trai của tôi, những lời mắng chửi tôi lại vô cùng khó nghe, tôi nhận không truy cứu đã là tốt tính lắm rồi. Bây giờ bà lại có thể bảo tôi vì bà mà không biết xấu hổ đi cầu xin người khác tha thứ? Có phải bà đã quá ảo tưởng rồi không?”
Hoắc Vân Hồng van xin: “Dì đã nói tất cả là lỗi của dì rồi mà, nhưng Húc Tuấn không có lỗi mà. Bảy năm trước cũng là do Mộ Ngọc Tú cám dỗ nó, nói cách khác, nó cũng là nạn nhân. Cháu hãy nể tình bảy năm nay nó đều nhung nhớ đến cháu, Yến Lệ, cháu không thể thấy chết mà không cứu được!”
Mộ Yến Lệ cười mỉa mai với giọng điệu lạnh lùng:“Không nhìn rõ người là sai, không thể chịu được cám dỗ cũng là sai, nói chuyện không suy nghĩ vẫn là sai. Con người luôn phải trả giá cho những sai lầm của mình, người làm sai là các người, dựa vào cái gì mà đẩy việc trả giá cho tôi? Tôi trông giống người dễ nói chuyện đến thế sao? Dung Tư Thành nói sẽ khiến cho Trần thị biến mất trong vòng một tháng, có thời gian rảnh rỗi như vậy chi bằng đi về quản lý công ty cho thật tốt đi, lúc đầu chửi bởi vui sướng đến thế thì không nghĩ đến hoạ từ miệng ra sao?”
Hoắc Vân Hồng bị phản bác đến hồi lâu nói không nên lời, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt thở hổn hển: “Mộ Yến Lệt Tại sao cô lại nhẫn tâm như thế, nhất định phải nhìn thấy chúng tôi nhà tan cửa nát thì cô mới vui vẻ hả dạ đúng không? Tôi cũng đã ăn nói nhũn nhặn như vậy đến xin lỗi cô rồi…
Bà ta vẫn chưa kịp nói hết lời thì Trần Húc Tuấn đã mệt mỏi từ ngoài cửa bước vào, liền kéo lấy Hoắc Vân Hồng, tức giận đến mức không biết phải nói gì mới được.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con đã bảo mẹ đừng đến đây mà.
Hoắc Vân Hồng nhìn Trần Húc Tuấn rồi oan ức khóc lóc kể lể: “Mẹ cũng không thể nào đứng nhìn công ty nhà họ Trần tiêu tan như vậy mà!”
Mộ Yến Lệ nhìn bà ta, vừa mỉa mai vừa châm biếm: “Bà ăn nói nhũn nhặn đến xin lỗi tôi cũng chẳng qua là vài câu nói môi trên chạm môi dưới không chú ý của bà, không lẽ còn muốn tôi vào nơi nước sôi lửa bỏng vì bà sao? Người làm tổn thương tôi là các người, còn người nhằm vào các người cũng không phải là tôi. Mà bà lại vô duyên vô cớ ở đây nói tôi cả đống chuyện, tại sao tôi tàn nhẫn ư? So với các người thì tôi còn thua xa đấy!”
Trần Húc Tuấn bị nói đến xấu hổ: “Yến Lệ, xin lỗi, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ làm phiền em. Là anh không ngăn cản được mẹ của anh, em đừng giận, anh sẽ đưa mẹ anh đi ngay đây.
Sau đó, anh ta đã vừa lôi vừa kéo Hoắc Vân Hồng ra ngoài.
“Tại sao con lại hèn nhát đến thế chứ, không phải con vẫn còn thích Mộ Yến Lê sao? Con chỉ biết nói thôi à… cái đồ chết tiệt này…
Họ cũng đã đi rất xa rồi nhưng Mộ Yến Lệ vẫn còn có thể nghe thấy lời lải nhải của Hoắc Vân Hồng.
Cô ngồi trên ghế, bị chọc tức đến kiệt sức và đồng thời cô cũng đang suy nghĩ đến một chuyện, Dung Tư Thành lại thực sự nhằm vào công ty nhà họ Trần.
Lẽ nào thực sự là vì cô sao?
Cô xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, anh làm như vậy, có phải đối xử với cô có chút quá tốt rồi không?
Sau khi tan làm, Mộ Yến Lệ lái xe đi đón con, studio cách trường học không xa, cũng chỉ mất hơn mười phút lái xe mà thôi.
Nhưng phải đi qua một cây đèn giao thông ở giữa. Khi đèn xanh sáng lên thì Mộ Yến Lệ nổ máy.
Nhưng cô lại không chú ý đến ở phía đường xe bên kia, có một chiếc xe tải lớn hoàn toàn phớt lờ tín hiệu đèn giao thông, đã bỏ qua cho chiếc xe màu đen ở phía trước của cô nhưng lại lái thẳng về phía cô, tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta không có thời gian để kịp phản ứng lại.
Mộ Yến Lệ chỉ là điên cuồng đạp ga theo bản năng, hy vọng có thể vượt qua anh ta, nhưng vẫn cảm thấy thân xe bỗng nhiên rung lên, kèm theo đó là một tiếng rầm đình tại nhức óc.
Cô có thể cảm nhận được chiếc Ferrari bị tổng đến văng lên, sau khi lăn vài vòng trên không trung rồi mới tiếp đất.
Túi khí nảy lên, nhưng vẫn cảm thấy bị tông đến trước mắt một khoảng trắng xoá, lờ mờ nhìn thấy chiếc xe đang bóc ra làn khói trắng cuồn cuộn.
Cô cố gắng chống mắt lên, muốn tìm nắm cửa nhưng ngay khi cử động thì trời đất quay cuồng.
Cô thầm nghĩ, thôi xong rồi! Không có người đón thằng bé về nhà.
Dường như cô nghe thấy có tiếng xe cảnh sát đang từ xa chạy đến…
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đạp cửa xe và một giọng nam xé nát tâm can: “Mộ Yến Lệ… Yến Lê
Cô muốn đáp lại nhưng lại không thể nói ra được một lời nào cả, đầu óc dần trở nên hỗn loạn cho đến khi hôn mê.