Chương 62: Hiện trường “lật xe”
Ngày hôm sau.
Mộ Yến Lệ đang ở phòng làm việc, đội trang trí cũng đã làm xong, cô nhìn chằm chằm một chút.
Vừa đến nơi chưa được bao lâu, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Dung Tư Thành, anh yêu cầu cô đến Chốn Bồng Lai.
Mặc dù anh không nói chuyện gì, nhưng cô biết rồi
Dung Tư Thành không phải là người hẹn cô ra ngoài gặp mặt nếu như không có chuyện gì xảy ra.
Vì vậy cô lập tức đồng ý và lái xe đến Chốn Bồng Lai.
Dù gì cô từng đến đây một lần rồi, cho nên Mộ Yến Lệ đã quen đường, vừa bước vào thì cô nhìn thấy rất nhiều người đang tụ tập ở sảnh lớn. Khi cô đang băn khoăn không biết chuyện gì đã xảy ra thì nghe thấy một người phụ nữ hét lên: “Phan Văn Huy, anh xem tôi là cái gì chứ? Là kẻ dự phòng à? Không phải anh đang đi công tác sao?”
Người đàn ông kiềm chế cơn tức giận và nói: “Không phải anh vừa mới quay về sao? Cô ấy chỉ là một khách hàng thôi, em đừng nghi thần nghi quỷ nữa.
Mộ Yến Lệ đi vào bên trong hai bước, thoảng nhìn cô đã thấy người nói chuyện ở bên trong.
Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, sắc mặt trầm xuống như sắt thép, trong khi người phụ nữ mặc váy đỏ với khuôn mặt không khỏi tức giận.
Người phụ nữ đứng cạnh người đàn ông chính là Mộ
Ngọc Tú.
Cô nhận ra rồi, đây không phải là hai người hôm đó cô gặp khi mua xe hay sao? Phan Văn Huy và Lâm Khinh Châu.
Ha ha!
Vậy là lật mặt rồi à?
Mộ Yến Lệ vui mừng đến mức không diễn tả được. Cô nói sớm muộn gì cũng bị “lật xe”. Cô lại chen lấn về phía trước.
Khuôn mặt của Lâm Khinh Châu đỏ bừng, cô ta tức giận quay lại cười nói: “Khách hàng? Phan Văn Huy, anh bịa ra một lời nói dối ngớ ngẩn như vậy sao? Cô ta giống khách hàng ở chỗ nào chứ?”
Cô ta kéo tay của Mộ Ngọc Tú, lớn tiếng mắng: “Cô ra ngoài cho tôi, cô có gan quyến rũ đàn ông mà không có gan thừa nhận sao? Nấp sau lưng một người đàn ông giống như một con rùa rúc cổ.
Mộ Ngọc Tú lén kéo tay Phan Văn Huy, giả vờ nói với Lâm Khinh Châu: “Cô đã hiểu lầm rồi, chúng tôi thật sự đang bàn công việc.
Lâm Khinh Châu nổi cơn lôi đình, cô ta nhìn Mộ Ngọc Tú nói: “Được! Vậy cô nói cho tôi nghe, các người nói chuyện gì, nói cả đêm luôn sao?”
Mộ Ngọc Tú ngụy biện: “Không phải, tôi vừa đến. Là ngài Phan nói mình ở phòng, tôi chỉ đến đó tìm cô thì cô đã đến.
Lâm Khinh Châu vung tay lên, tát một bạt tay lên mặt Mộ Ngọc Tú: “Cho nên các người bàn công việc đến mức phải cởi quần áo để nói chuyện? Còn ngụy biện nữa, tôi sẽ xé miệng cô ra!”
Mộ Ngọc Tú núp sau lưng Phan Văn Huy và cô ta che mặt lại. Phan Văn Huy vẫn chưa nói tiếng nào, anh ta nắm lấy cổ tay của Lâm Khinh Châu: “Lâm Khinh Châu, dừng lại được rồi, em phải làm ồn ào để mọi người biết mới được sao?”
Lâm Khinh Châu dùng sức vùng vẫy khỏi sự kiềm chế của Phan Văn Huy, đôi mắt của cô ta tức giận đến mức đỏ bừng.
“Tôi sợ gì chứ? Đôi cẩu nam nữ các người còn không sợ thì tôi sợ cái gì? Tôi phải để mọi người đều biết anh là tên đàn ông cặn bã, còn cô ta là kẻ thứ ba phá hoại gia đình của người khác!”
Cô ta vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra và chụp hình bọn họ.
Mộ Ngọc Tú la lên: “Văn Huy… Sau đó cô ta sợ hãi trốn sau lưng người đàn ông.
Phan Văn Huy cũng lo lắng, anh ta giật lấy điện thoại trong tay Lâm Khinh Châu và ném xuống đất thật mạnh, anh ta trợn mắt nhìn cô ta: “Em làm xong chưa?”
Lâm Khinh Châu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị hỏng, sắc mặt của cô ta vẫn bình tĩnh và hỏi: “Phan Văn Huy, anh quyết tâm bảo vệ cô ta đúng không?”
Sắc mặt của Phan Văn Huy không chút cảm xúc, anh ta che chắn cho Mộ Ngọc Tú ở phía sau.
Hành động theo bản năng này lập tức kích thích Lâm
Khinh Châu, cô ta cười chế nhạo: “Hôm nay anh giao người phụ nữ này cho tôi thì chuyện này sẽ bỏ qua, nếu không thì chúng ta phải hủy bỏ hôn ước!” Phan Văn Huy hít một hơi thật sâu, anh ta kiềm chế cơn tức giận, vươn tay muốn ôm lấy cô ta: “Được rồi, em đừng gây chuyện vô cớ nữa. Anh đã nói là giữa bọn anh không có chuyện gì hết, khi quay về anh sẽ giải thích với em.
Lâm Khinh Châu thất vọng xua tay với anh ta: “Không có chuyện gì mà anh lại bảo vệ cô ta như vậy sao? Anh nghĩ tôi là đồ ngốc ư?”
Nói xong, cô ta đưa tay kéo Mộ Ngọc Tú ra: “Cô lại đây cho tôi!”
Mộ Ngọc Tú sợ đến mức vội vàng trốn đi, Phan Văn Huy đưa tay đẩy Lâm Khinh Châu ra: “Đừng làm loạn nữa!”
Sức lực của anh ta không hề yếu, Lâm Khinh Châu bị anh ta đẩy phải lùi lại mấy bước, sau đó ngã xuống đất.
Tất cả những người vây xem đều giật mình kêu lên, không ngờ rằng hai người sẽ động tay động chân. Những người mới vừa rồi chỉ là người vây xem, lúc này họ đều nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cho dù như thế nào cũng không được động tay như “Đúng vậy, có chuyện gì thì vẫn nên từ từ giải thích đi”
“Đàn ông con trai lại ra tay với phụ nữ!”
Lâm Khinh Châu cảm thấy cảm thấy trong mắt lóe lên một tia chua xót, cô ta đứng dậy khỏi mặt đất và đánh về phía Phan Văn Huy.
“Phan Văn Huy, anh là đồ khốn nạn! vậy
Phan Văn Huy không kịp chuẩn bị trước, vì vậy anh ta đã bị đánh mấy cái, nhất thời anh ta thẹn quá hóa giận và rồi giơ tay lên vào tát vào mặt Lâm Khinh Châu.
“Vẫn chưa chịu kết thúc sao? Không phải đàn ông đều có chút chuyện này hay sao? Đã nói quay về tôi sẽ giải thích với cô, cô còn định làm loạn đến khi nào?”
“Còn danh tiếng một người phụ nữ gia giáo đâu? Cô cứ như một người đàn bà chợ búa vậy, muốn hủy hôn đúng không? Tùy ý!” Nói xong, anh ta kéo Mộ Ngọc Tú rời đi, nhưng không ngờ mới đi được hai bước thì bị người khác đá văng ngược lại trong đám đông.
Cùng lúc đó, một giọng nữ vang lên: “Nói anh là một thằng đàn ông cặn bã thì xúc phạm đến cặn bã quá rồi, anh còn là con người không? Đánh người khác xong thì phủi mông bỏ đi sao?”
Phan Văn Huy cau mày, anh ta ngước nhìn Mộ Yến Lệ đang đứng trước mặt: “Cô là ai? Bớt xen vào chuyện của người khác!”
Mộ Yến Lệ kh người đỡ Lâm Khinh bị anh ta đánh ngã, cô lười biếng nói: “Nhìn anh đúng là không ưa nổi, đã phạm phải sai lầm rồi cãi cùn. Không cần biết anh có tự nguyện hay không, nhưng nếu đã có hôn ước với người ta thì phải tuân thủ, giữ lòng chung thủy với đối phương là điều tối thiểu. Anh ra ngoài tìm một người phụ nữ khác thì còn lý lẽ gì chứ, miệng nói là chuyện của mọi đàn ông, đừng đưa tất cả đàn ông vào đây, những người đàn ông khác không phải ai cũng cặn bã như anh!”
Nói xong, cô nhìn về phía Lâm Khinh Châu và dặn dò cô ta: “Có gì phải tức giận với loại đàn ông này? Cô không đá anh ta đi xa thì thôi, còn hi vọng rằng anh ta quay đầu lại và biết hối lỗi hay sao? Cô không nghe nói câu con chó không thay đổi việc ăn phân à!”
Mộ Ngọc Tú cảm thấy oan gia ngõ hẹp, cô ta lạnh lùng nói với Mộ Yến Lệ: “Chị muốn làm gì? Chuyện của hai vợ chồng người ta, chị ở giữa thì xen vào làm gì?”
Mộ Yến Lệ nhìn cô ta, cô mỉm cười và nói: “Chuyện của hai vợ chồng người ta còn không phải vì cô mà tranh cãi sao? Làm người thì nên học tiểu học thôi, còn học người khác làm tiểu tam nữa à? Có biết rằng tiểu tam bây giờ cũng giống như mấy con chuột qua đường bị người khác kêu đánh vậy không? Tâm tính của cô cho dù có tốt, thì đi ra ngoài bản thân vẫn có thể rửa sạch được tội lỗi sao? Vậy còn dám vác mặt ra ngoài nữa ư?”
Mộ Ngọc Tú liếc nhìn đám đông đang vây xem, cô ta lo lắng giải thích: “Chị đừng nói nhảm, giữa chúng tôi chỉ là nói chuyện hợp tác, là cô này đã hiểu lầm.”
Mộ Yến Lệ liếc nhìn cô với vẻ khinh thường: “Lời này cô phải giải thích với chồng của cô chứ! Miễn là chồng của cô rin rằng cô ở trong phòng để bàn công việc thì được rồi.”
Sau đó, cô nhìn Phan Văn Huy, khỏe mong cong lên chế giễu: “Vì một người phụ nữ đã kết hôn mà anh đánh mất vợ sắp cưới của mình, có vẻ như các người thật sự là chân ái!”
Phan Văn Huy bước lên phía trước một bước và giận dữ chỉ tay vào cô: “Cái loại chó mà đi bắt chuột như cô đừng có xen vào chuyện của người khác!” Mộ Yến Lệ thản nhiên trả lời: “Gần đây chó chắc cũng bận lắm, nếu không đã bắt lấy đám chuột chạy qua đường như các người rồi!”
“Cô tự đâm đầu vào chỗ chết đúng không?”
Phan Văn Huy đưa tay ra và đẩy Mộ Yến Lê.