Dung Tư Thành kinh ngạc vô cùng: “Tại sao phải luyện? Cô xã giao nhiều lắm à?” Mộ Yến Lệ thở hắt ra, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chờ đến khi cuộc đời anh thay đổi chỉ vì một ly rượu thì anh sẽ muốn tập luyện” Dung Tư Thành kinh ngạc nhìn Mộ Yến Lệ, muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại cảm thấy không ổn, hình như họ còn chưa thân nhau tới mức này.
“Xin lỗi về chuyện tối nay, tôi không ngờ lại gặp họ” Mộ Yên Lệ nói: “Không sao không sao, chỉ cần không đắc tội bạn bè của anh là được rồi.” Dung Tư Thành hừ một tiếng: “Họ còn dám giận sao? Đều là một đám mắt mù” Mộ Yến Lệ nói: “Anh cũng đừng so đo, vốn dĩ tôi chính là khách không mời mà đến đối với giới của các anh, họ đối xử với tôi như thế cũng là điều dễ hiểu.
Nếu người ngoài xâm nhập vào lãnh địa của tôi thì tôi cũng sẽ dựng xước mang rộ lên đề phòng” Dung Tư Thành cong môi.
Anh thật sự rất thích nghe cô nói chuyện, vô cùng thoải mái.
Hai người vừa lái xe vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã về nhà cũ.
Mộ Yên Lệ cố ý đi theo anh vào nhà, lại chào hỏi ông cụ.
Ông cụ rất vui, kêu Mộ Yên Lệ rảnh rổi dẫn con trai tới chơi.
Có vẻ cậu bé cũng rất vui vẻ, vẫy tay nói tạm biệt, còn hứa hẹn về sau sẽ thường xuyên tới chơi.
Tô Kiệm chỉ cần lái xe chở họ về là được, nhưng ông cụ không yên lòng hai mẹ con, lại kêu Dung Tư Thành đích thân đưa họ về nhà.
Khi Tô Kiệm đỗ xe ở dưới chung cư Đa Nguyên, Mộ Yến Lệ mới phát hiện Mộ Gia Hạo đã ngủ.
Cô vỗ nhẹ lên má cậu bé: “Bảo bối, chúng ta về tới nhà rồi” Cậu bé không có phản ứng.
Mộ Yên Lệ cau mày, lại kêu: “Gia Hạo, dậy đi.” Vẫn không có phản ứng.
Dung Tư Thành nói: “Đừng kêu, để tôi bị thằng bé về nhà giúp cô” Nói rồi anh xuống xe, mở cửa ghế sau cởi áo khoác của mình đắp cho Mộ Gia Hạo, khom lưng bế cậu bé ra khỏi xe.
Mộ Yến Lệ muốn nói không cần, nề hà cậu bé cũng nặng hai ba chục ký, cô sợ mình bế không nổi sẽ va chạm lung tung.
Cô âm thầm tự thuyết phục bản thân, dù sao Dung Tư Thành cũng không phải mới tới lần đầu, tới lần một lần hai cũng như nhau.
Thấy Dung Tư Thành đã đi xa, cô vội đuổi theo.
Dung Tư Thành đưa thằng bé về phòng mình, lại cẩn thận đắp chăn cho nó.
Thấy động tác cẩn thận của anh, Mộ Yên Lệ bỗng hơi xúc động.
Nếu anh ấy có con thì chắc chắn cũng sẽ là một người cha tốt.
Rời khỏi phòng Mộ Gia Hạo, Dung Tư Thành nói: “Tối nay tôi định tìm cô trò chuyện, không ngờ bị họ làm hỏng mất”.
Mộ Yến Lệ nghi hoặc: “Chuyện gì?”.