Lâm Hà Vinh vội nói: “Anh không làm gì hết! Lần đó anh cũng trúng bẫy người khác thôi! Được rồi được rồi, nói cho thằng nhóc như em cũng không hiểu”
Hai người đang trò chuyện thì Mộ Yến Lệ đã trở lại. Mộ Gia Hạo cười hì hì nói: “Mẹ, đêm nay con có thể ở nhà anh Vinh chơi game không?”
“Không được. Hôm nay đã trễ rồi”
“Chỉ chơi một lát thôi mà!”.
Mộ Yến Lệ lạnh nhạt liếc cậu bé: “Nếu tối nay mẹ không ngủ ngon thì ngày mai sẽ không thể đến tập đoàn Dung thị phỏng vấn được đâu.”
Đây là đe dọa trắng trợn! Mộ Gia Hạo bĩu môi. Để mẹ mình chịu tới tập đoàn Dung thị, mình quá vất vả rồi!
“Được rồi, vậy thì về thôi.”
Trên đường đi, Mộ Yến Lệ nhìn ngoài cửa sổ nhà cao tầng san sát bên nhau, không khỏi cảm thán: “Thay đổi nhiều quá”.
“Yến Lệ, đã bảy năm rồi cậu chưa về đây nhỉ?” Lâm Hà Vinh hỏi.
“Ừ, đã bảy năm rồi.”
Nếu không phải năm đó bị ép thì ai muốn đi tha hương bảy năm?
Lúc này, một tòa nhà quen thuộc chợt lướt qua trước mặt Mộ Yến Lệ – Đó là công ty Mộ thị. Trong lúc nhất thời, chuyện cũ liên tục hiện lên trong đầu cô.
“Yến Lệ? Khi nào cô đi chữa bệnh cho ông có ngoại của tôi? Để tôi còn thu xếp thời gian” Lâm Hà Vinh đánh thức cô.
Mộ Yên Lệ ngẫm nghĩ: “Mai là thứ sáu, tôi đi phỏng vấn trước, đến thứ bảy sẽ có hai ngày nghỉ, cậu thu xếp đi”.
“Được rồi, cảm ơn Yên Lệ đã cố ý bay về nước vì ông cổ ngoại của tôi!”
Mộ Yên Lệ lắc đầu: “Không có gì. Thực ra cũng không thể nói là cố ý. Tôi cũng nên về nhà”
Mấy người ở trên xe vừa nói vừa cười, đi hơn một tiếng mới tới chung cư Đa Nguyên. Đây là nơi ở mà Lâm Hà Vinh thu xếp cho cô.
“Hai mẹ con cô ở đây tạm thời, mấy ngày nữa khu biệt thự bọn tôi có nhà trống thì tôi sẽ đổi cho hai người”
Mộ Yến Lệ đáp: “Ừ”
Hôm sau, Mộ Yến Lệ thức dậy từ sớm, trang điểm tỉ mỉ cho bản thân, lại hôn cậu bé chào tạm biệt một cái.
“Con trai, mẹ sắp đi phỏng vấn, con ngoan ngoãn ở nhà, mẹ đã liên lạc với mẹ nuôi của con rồi, lát nữa cô ấy sẽ tới chơi với con.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Mộ Gia Hạo ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ phải cố gắng làm việc đấy nhé.
Mộ Yến Lệ tràn đầy hùng tâm trạng chí: “Ừ, con cứ chờ đi, mẹ sẽ kiếm tiền nuôi con.”
Ra khỏi chung cư, cô sợ đến muộn nên cố ý bắt taxi tới nơi. Nhưng lúc chờ đèn đỏ, cô thấy một người đàn ông ngã thẳng tắp trước mui xe.
“Mẹ nó! Thời buổi này lắm thằng ăn vạ quá!” Tài xế than thở một câu, nhanh chóng dịch chuyển xe sang một bên, chuẩn bị đi vòng qua.
Người qua đường cũng nhao nhao né tránh, không ai có ý đồ tiến lên cứu giúp. Mộ Yến Lệ xem đồng hồ, trong lòng hơi do dự, lần đầu tiên phỏng vấn mà tới muộn thì sẽ không ổn, nhưng… lỡ như người đàn ông kia không phải là ăn vạ thì sao?
“Dừng xe. Để tôi xem thử người kia bị sao”
“Cô à, tôi khuyên cô tốt nhất đừng xuống xe! Thời buổi này ăn và nhiều lắm, lỡ bị bám theo thì cô không thoát được đâu”
Mộ Yến Lệ cau mày: “Anh ta đột nhiên ngã xuống đất, có lẽ là bị bệnh. Anh thả tôi xuống
Nghe vậy, tài xế cũng nổi nóng. Người này thật không biết điều!
“Vậy cô trả tiền đi, trả xong muốn làm gì thì làm”,
Mộ Yến Lệ cũng nổi giận, quyết đoán móc một trăm ngàn ra ném cho tài xế. Cô xuống xe, bước tới trước mặt người đàn ông kia. Anh ta có gương mặt rất tuấn tú, nhưng trắng bệch đáng sợ, đôi mắt nhắm nghiền, hình như đã ngất xỉu. Mộ Yến Lệ bắt mạch cho anh ta, không khỏi kinh ngạc. Không ngờ người này còn trẻ mà đã lắm bệnh tật như vậy. Nhưng tình huống trước mắt đa phần là bị tụt huyết áp dẫn tới hôn mê, ăn kẹo là được rồi.
Cô sờ vào túi áo của người đàn ông này. Bình thường thì người bị tụt huyết áp đều sẽ chuẩn bị kẹo hay bánh ngọt sẵn trong túi áo, nhưng cô lục mãi mà không thấy gì. Cô đang định lấy di động ra gọi xe cứu thương thì mới phát hiện không thấy di động của mình đâu
Chẳng lẽ bỏ quên trên taxi? Cô thở dài, may mà lúc nãy cô mò được di động của người đàn ông, vội vàng gọi cho số cấp cứu. Sau đó cô lại dùng chiếc di động này gọi điện cho máy của mình.
Di động đổ chuông mấy tiếng, nhưng không ai bắt máy, sau đó bị cắt đứt, đối phương trực tiếp tắt máy. Sắc mặt Mộ Yến Lệ lập tức trầm xuống. Gã tài xế đó không có chút lòng đồng tình đã đành, bây giờ còn muốn ăn hôi di động của cô hả? Đúng là nằm mơ!
Cô lấy di động gọi cho con trai cưng của mình: “Bảo bối, giúp mẹ điều tra xem di động của mẹ đang ở đâu, vừa rồi mẹ bỏ quên trên taxi”
“Vâng, mẹ tới công ty chưa?”
Nghe giọng nói mềm mại của nhóc ma đầu, Mộ Yến Lệ vội đáp: “Chưa đầu, nhưng cũng sắp tới rồi” Cô đáp qua loa, sợ thằng bé lại lải nhải không ngừng.
Thực ra cô về nước vốn không có ý định tìm việc làm. Cô hoàn toàn có thể tự khởi nghiệp, nhưng không biết sao nhóc ma đầu lại cứ nói tìm việc làm sẽ ổn định hơn khởi nghiệp, còn đích thân chọn công ty này cho cô phỏng vấn. Lỡ như bị thằng bé biết mình tới trễ thì ít nhất sẽ lải nhải hai tiếng, đáng sợ lắm.
Giải quyết chuyện di động xong, xe cứu thương cũng vừa tới.
Cô cứu người cứu cho chót, cùng tới bệnh viện một chuyến, nộp tiền phẫu thuật, lại giúp đỡ liên lạc với người nhà của bệnh nhân, chờ người nhà anh ta tới rồi mới rời đi.
Mà lúc này, một buổi sáng đã sắp trôi qua.
Cô ra ngoài bắt taxi, vội vàng chạy tới tập đoàn Dung thị, hy vọng nể tình cô đã cứu người, tổng giám đốc Dung kia sẽ tha thứ cho cô.