Đậu Tranh nhìn trong chốc lát, nói: "Tôi giúp cậu."
Sau ngày phẫu thuật, tinh thần Cố Khái Đường tốt lên trông thấy. Hắn lắc đầu nói: "Không cần"
Sau đó không nhanh không chậm rửa sạch nửa người trên của mình.
Quần áo bệnh nhân của bệnh viện phần lớn đều rộng thùng thình hoặc ngắn nhỏ, không vừa với dáng người Cố Khái Đường. Hắn từ khi bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật thì mặc đồ của bệnh viện, rất nhanh được thay đồ ngủ ở nhà. Lúc này Cố Khái Đường đang mặt một bộ áo ngủ màu xanh kẻ sọc, cài cúc.
Đậu Tranh nhìn có chút sững sờ. Y buông ví tiền xuống, tiến đến phòng vệ sinh rót nước ẩm, làm ướt khăn lau đưa cho Cố Khái Đường, nói: "Cầm lấy, lau một chút đi."
Cố Khái Đường nhận lấy, cẩn thận lau, động tác chậm rãi không chút nóng nảy.
Đậu Tranh đã nhìn quen cách thức tẩy rửa của Cố Khái Đường, không thúc giục, tùy ý để Cố Khái Đường lau trước ngực hai ba lần, trên cổ lau hai lần.
Một bàn tay cởi bỏ vẫn cúc áo tương đối dễ dàng, nhưng đóng cúc lại rất phiền toái. Tay phải của Cố Khái Đường còn đang truyền dịch, vì vậy không cần hắn nói, Đậu Tranh đã tiến lên giúp hắn mặt quần áo.
Đúng giờ cơm, bọn họ ở bệnh viên đã đặt trước, hộ sĩ giúp bưng lại, Đậu Tranh tính dùng muỗng đút cho Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường cự tuyệt nói" "Tôi có thể dùng tay trái."
"Như vậy không tiện đâu."
Cố Khái Đường rất tự nhiên dùng tay trái cầm lấy đôi đũa, thuần thục gắp một miếng khoai tây nhìn rất trơn, giải thích: "Sẽ không, tôi trước khi thuận tay trái."
Đậu Tranh nhìn thấy thú vị, cười tủm tỉm: "Tiểu Dã cũng vậy. Tôi nhìn thấy bé con ở nhà trẻ vẽ tranh, là dùng tay trái."
Chính là Tiểu Dã hiện giờ vẽ vời đều dùng tay phải.
Quả nhiên Đậu Tranh đã nói tiếp: "Cô giáo bảo bé con sửa lại."
Cố Khái Đường nuốt cơm, xác định trong miệng không còn miếng nào mới chậm rãi nói: "Thuận tay trái cũng không phải tật xấu gì, tại sao nhất định phải sửa?"
Mẹ Cố ngày trước dùng tay uy hiếp Cố Khái Đường nhất định phải sửa lại dùng tay phải, lại nghĩ Tiểu Dã hẳn là giống mình.
Đậu Tranh nói: "Sửa lại cũng tốt, hai tay đều dùng được, tiện biết bao."
Cố Khái Đường nhìn bàn tay trái cầm đũa của mình, cảm thấy Đậu Tranh nói cũng có lý.
Trước khi phẫu thuật Cố Khái Đường đã gọi điện thoại cho thầy hướng dẫn, Lưu đạo sư từ đầu không biết thời gian phục hồi sau phẫu thuật lại dài như vậy, còn khuyên hắn nghỉ ngơi nhiều. Sau lại nghe Cố Khái Đường hỏi loại tình huống này có thể phải tạm nghỉ học, Lưu đạo sư ngữ khi có chút cứng ngắc: "Học kỳ này đã qua một phần tư rồi..."
"Vâng." Cố Khái Đường nói: "Nhưng mà bây giờ..."
Lưu đạo sư ngắt lời hắn, nói: "Bây giờ cậu nghỉ, về sau phải học bổ sung. Không phải là tạm nghỉ học có thể tiếp tục đi học, chậm trễ thời gian dạy, cậu tính làm sao?"
Cố Khái Đường đương nhiên biết, chính là thái độ của thầy hướng dẫn như vậy làm cho hắn không biết nói gì hơn. Một vị nghiên cứu sinh khóa hắn sắp sinh, phải nghỉ trong thời gian dài, vì vậy thiếu nhân lực, bây giờ thiếu Cố Khái Đường nữa, quả thật khiến Lưu đạo sư đau đầu.
Vì thế đành phải đem vấn đề gác lại.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Khái Đường cầm sách tiếp tục xem. Đậu Tranh rửa chén xong, ngồi bên người Cố Khái Đường hỏi: "Cậu đang xem gì vậy?"
Cố Khái Đường cho y xem bìa sách một chút, hắn đang đọc sách Khoa học tự nhiên, dành cho người ngoài ngành xem phổ cập kiến thức. Tên sách đặt phạm vi rất lớn, nội dung bao hàm sinh vật, thiên văn học, vật lý, hóa học vân vân...
Đậu Tranh không hứng thú với sách, nhưng khi Cố Khái Đường đọc sách y mới có thể quang minh chính đại quan sát gương mặt Cố Khái Đường.
Thích một người sẽ theo bản năng tập trung nhìn hắn, truy đuổi hắn, Đậu Tranh không yên lòng lấy tay lột quả cam, nhưng lực chú ý vẫn dừng trên người Cố Khái Đường.
Hắn là một người đàn ông tướng mạo đường đường. Trong tiềm thức, Đậu Tranh luôn cảm thấy làn da Cố Khái Đường thật trắng, bây giờ cẩn thận quan sát, phát hiện màu da của Cố Khái Đường thật bình thường. Có lẽ vì hắn cho Đậu Tranh một ấn tượng "sạch sẽ" quá mức sâu sắc đi.
Trong phòng im lặng hồi lâu, Đậu Tranh hỏi Cố Khái Đường có ăn cam hay không, Cố Khái Đường từ chối, sau khi Đậu Tranh đem cam Tạ Miện mang đến thăm ăn xong, y nói: "Chán quá đi, Hải Đường, nói chuyện nói tôi chút đi."
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng nói: "Chờ tôi xem xong chương này đã."
"Có cái gì hay không." Đậu Tranh tiến lên, như là sợ Cố Khái Đường không cho y xem xem, đến rất gần, hai mà cơ hồ dính lại.
Cố Khái Đường hơi né tránh, mở ra sách cho y xem.
Đó là một chương sách viết về hệ thống sinh thái của rừng mưa nhiệt đời, Đậu Tranh thấy chẳng có gì thú vị, sau khi leo lên giường, dán lên bả vai Cố Khái Đường ngồi xuống.
Cố Khái Đường trong lòng cũng có chút ngượng ngùng. Đậu Tranh đến tiệm xe làm việc cả ngày, buổi tối còn phải chăm sóc hắn, vô cùng áy náy, sẽ không để ý y ngồi gần như vậy.
Chờ Cố Khái Đường lật một tờ, Đậu Tranh không kiên nhẫn, thúc giục nói: "Xem xong rồi hả?"
Cố Khái Đường bất đắc dĩ để sách trên bàn, nói: "... Xong rồi."
Đậu Tranh có tâm cùng Cố Khái Đường nói chuyện phiếm nhưng nhất thời không nghĩ ra đề tề gì. Y ngẩng đầu hỏi: "Sở Vi biết cậu nằm viện sao?"
Cố Khái Đường gật đầu nói: "Cô ấy nói ngày mốt tới thăm tôi."
"Đi thế nào tới?"
"Không biết."
Đậu Tranh trắng trợn cảm thán: "Cô ta cũng không có yêu cậu như vậy a, cố sức theo đuổi cái gì... Hừ, biết cậu bị tai nạn còn có thể nhịn được.
Đậu Tranh cố ý quên sinh viên lúc này có cuộc thi. Phải biết rằng, nếu như Sở Vi bỏ thi đến thăm Cố Khái Đường sẽ rất phiền toái.
Đậu Tranh nói không chừng cũng không phải hiểu lầm, mà là cố ý nói xấu Sở Vi như vậy trước mặt Cố Khái Đường. Chuyện này cũng chẳng có gì, Cố Khái Đường lười giải thích.
Đậu Tranh hôm nay hưng phân khó hiểu, có lẽ vì Cố Khái Đường thái độ mềm mỏng làm y chìm đắm, Đậu Tranh quay đầu nhìn hắn, đột nhiên nắm lấy ngón tay Cố Khái Đường.
Y có lẽ lầ một người đàn ông tâm tư không chút tinh tế, muốn nói liền tuyệt đối không để mình nghẹn. Muốn nói y có bao nhiêu bình tĩnh, kỳ thật cũng không phải nhuwvaayj.
Lúc biết Cố Khái Đường bị tai nạn xe, Đậu Tranh một mình chạy tới bệnh viện, y nghĩ, vạn nhất, vạn nhất mình không còn gặp lại Cố Khái Đường nữa thì làm sao bây giờ?
Cho đến cuối cùng, chưa có ngày nào êm đẹp sống chung, thân thân mật mật, dù chỉ là một ngày.
Cố Khái Đường biết ơn chiếu cố của Đậu Tranh, tuy rằng bị kéo ngón tay cảm giác rất quái dị, nhưng không có phản ứng kịch liệt lắm, chỉ nhẹ nhàng rụt về.
Đậu Tranh nói: "Đêm nay.... Tôi tới giúp cậu lau người nhé."
Cố Khái Đường nói: "Không cần, mẹ tôi giúp rửa qua rồi."
Đúng là lo lắng sẽ phiền toái Đậu Tranh, mẹ Cố không chỉ lau thân thể hắn, còn tiện thể gội đầu, mệt đến không thẳng nổi thắt lưng.
Đậu Tranh nháy mắt một cái nói: "Lại rửa thêm một lần."
"...?"
Đậu Tranh tìm đúng chỗ, sau khi cởi giày, tránh đi miệng vết thương của Cố Khái Đường, cẩn thận khóa ngồi trên thắt lưng của hắn thương, thật cẩn thận đích khóa ngồi ở hắn đích trên lưng.
Bởi vì Cố Khái Đường đang ngồi, hai người mặt đối mắt, khoảng cách rất gần, có chút quỷ dị.
Cố Khái Đường liền cảm thấy không ổn, dùng tay trái đẩy ngực Đậu Tranh: "Đừng náo loạn..."
Giọng nói khàn khàn bất đắc dĩ, nhưng Đậu Tranh nghe được lỗ tai ngứa ngấy. Y tàn ác nổi lên, cố định cái gáy của Cố Khái Đường, nói: "Thế nào? Cậu có la rách cổ họng cũng vô dụng."
Cố Khái Đường biến sắc, nghiên đầu rũ mi mắt xuống, hàng mi đẹp đẽ nhíu lại.
Nhưng mà hắn không giận, chỉ khe khẽ thở dài nói: "... Cậu thật đúng là cái gì cũng nói được."