Cố Khái Mai lái xe đã sớm đến tiểu khu Minh Châu, thấy Cố Khái Đường và Đậu Tranh, cô "Y...." một tiếng.
Cố Khái Đường nói: "Đừng có làm giọng điệu kỳ quái đó."
Đậu Tranh còn tưởng rằng Cố Khái Mai đang cười nhạo mình, mất tự nhiên sửa sang lại áo, muốn đem vết hôn trên cổ che giấu.
Cố Khái Mai nói: "Mặc áo tình nhân nữa chứ.... nói chút cũng không cho. Vậy anh lái xe đi."
Cố Khái Đường không lên tiếng phủ nhận, hắn mở cửa xe, cùng Đậu Tranh ngồi ở phía sau xe.
"Thật đáng ghét, sớm biết vậy đã không đi cùng các anh." Cố Khái Mai suy nghĩ một chút, bổ sung: "Gọi bạn trai em tới cũng được, em một mình y chang bóng đèn!"
Trên đường tới sân bay, Cố Khái Đường lại có chút đứng ngồi không yên. Rõ ràng chỉ cách xa Tiểu Dã mấy ngày, nhưng Cố Khái Đường một chút cũng không hồi tưởng được dáng dấp Tiểu Dã.
Bởi vì có chút chi tiết Cố Khái Đường chẳng bao giờ chú ý tới, tỉ như lông mi, lỗ tai, sống mũi.... Rốt cuộc là như thế nào nhỉ? Là giống mình nhiều hơn, hay Đậu Tranh nhiều hơn?
Chắc là giống mình nhiều hơn một chút rồi. Cố Khái Đường không quá chắc chắn nghĩ thế, mong muốn gặp lại Tiểu Dã càng thêm bức thiết.
Chuyến bay của cha mẹ Cố và Tiểu Dã hạ cánh thuận lợi, trong đám người, Cố Khái Đường liếc mắc đã nhìn thấy Tiểu Dã đứng ở giữa ông nội bà nội, nắm lấy tay hai người.
Tiểu Dã mặc bộ áo lông dáng dài màu đen, trên đầu còn đội mũ quả dưa màu vàng, nhìn thấy Cố Khái Đường và Đậu Tranh, Tiểu Dã hét lên một tiếng, như một quả bóng cao su nhỏ nhảy qua.
Cố Khái Đường khó có thể khống chế tim mình không đập rộn lên, hắn vội vàng đi về phía trước, thoáng chốc đã đến trước mặt ba người, Cố Khái Đường cúi người bế Tiểu Dã lên, vừa chào: "Ba, mẹ."
Tiểu Dã ở trong ngực Cố Khái Đường cọ cọ, ôm vai Cố Khái Đường, nói: "Thúc phụ, con muốn ăn kẹo cao su.
Ánh mắt bé con trong suốt nhìn hai người trẻ tuổi đi phía trước, thanh niên mang kính râm, miệng nhai nhai, hình như đúng là đang ăn kẹo cao su.
Bởi vì Cố Khái Đường bế Tiểu Dã lên,
cho nên có thể rõ ràng mà quan sát bé con. Cố Khái Đường chưa từng nhìn người nào lâu và kỹ càng như thế.
Hắn có cảm giác mình đang nhìn cho trọn ba năm bỏ lỡ.
Trời ạ, Tiểu Dã giống mình bao nhiêu? Mình thế nào lúc trước lại không hỏi Đậu Tranh cho rõ ràng?
Tiểu Dã không nghe thấy Cố Khái Đường trả lời, động tác dừng lại, bé con nghiêng đầu nhìn Cố Khái Đường, hỏi: "Thúc phụ?"
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng, chăm chú nhìn Tiểu Dã.
Tiểu Dã hết sức vui vẻ, bé con sờ sờ mắt Cố Khái Đường, thấy Cố Khái Đường vô ý thức nhắm mắt lại, cũng chỉ nhẹ nhàng sờ một chút, nói: "Con muốn ăn kẹo cao su."
Ba mẹ Cố tiến lên phía trước nói: "Khái Đường, Tiểu Dã muốn ăn kẹo, con có tiền lẻ không?"
Trong lòng Cố Khái Đường cảm khái ngàn lần vạn lần, hắn thậm chí muốn đem tất cả những gì mình có tặng cho Tiểu Dã, đồng thời còn phải nói với bé: "Bệnh ho của con khỏi chưa? Trước tiên không được ăn."
Tiểu Dã ủy ủy khuất khuất nói: "Vậy được rồi..."
Đậu Tranh đi theo phía sau Cố Khái Đường, hôn Tiểu Dã một cái, vẫn không nói lời nào. Hai người công khai xong thì bị gia đình kịch liệt ngăn cản, mẹ Cố và Cố Khái Mai còn dễ nói, nhưng vừa nhìn thấy ba Cố, Đậu Tranh liền có chút mất tự nhiên không biết thế nào cho phải.
Ba Cố cũng không khá hơn Đậu Tranh là bao, ông một đường trầm mặc, phụng phịu, thế nhưng lúc đi ngang qua cửa hàng thì vội vã mua cho Tiểu Dã một cái kẹo que hình thỏ con, giấu trong tay áo.
Sau khi lên xe, Đậu Tranh không dám cùng Cố Khái Đường dính lại một chỗ, chỉ ngồi vào ghế phó lái, đường về nhà vẫn là Cố Khái Mai lái xe.
Cố Khái Đường và ba mẹ ngồi ở phía sau, Cố Khái Đường ôm Tiểu Dã trong ngực.
Trong xe nhiệt độ càng lúc càng cao, không gian chật hẹp, Cố Khái Đường cởi áo bông. Cũng chính lúc cởi áo như vậy, ba Cố len lén bẻ một cái tai thỏ, nhét vào miệng Tiểu Dã.
Cho nên Cố Khái Đường cởi áo xong nhìn lại, liền phát hiện trong miệng Tiểu Dã ngậm một khối.
Cố Khái Đường hỏi: "Tiểu Dã, con đang ăn gì vậy?"
Tiểu Dã giả vờ trấn định, không nói gì.
Đậu Tranh xoay người lại, nói: "Tiểu tử thối, con ăn vụng kẹo."
Sau đó Cố Khái Đường nhìn thấy Tiểu Dã kinh hoảng mở to hai mắt, nhìn mình.
Ba Cố "hừ" một tiếng, nói: "Đứa bé muốn ăn kẹo, ba mua cho nó một cây. Chỉ ăn một miếng như thế cũng không sao."
Cố Khái Đường bất đắc dĩ nhìn ba mình, cũng không tiện tranh luận.
Bởi vì biểu tình của Cố Khái Đường có chút rõ ràng, Tiểu Dã nhìn một chút, đột nhiên há miệng nhổ kẹo ra lòng bàn tay.
Bé con nói: "Thúc phụ, con không ăn nữa."
Cố Khái Đường lẳng lặng nhìn động tác của Tiểu Dã, liền thấy Tiểu Dã nắm chặc tay, vặn vẹo người, không tìm được thùng rác, vì vậy khẩn cấp gọi Đậu Tranh: "Ba ba, giúp con một chút."
Đậu Tranh mắng: "Cái thằng nhóc này, gớm muốn chết."
Trong miệng nói như vậy, nhưng y thực không ngại, cũng không ném kẹo đi mà bỏ vào miệng mình.
Cố Khái Đường nhìn một hồi, trìu mến hôn lên tóc Tiểu Dã.
Tiểu Dã cảm thụ được động tác dịu dàng thân thiết của Cố Khái Đường, tựa hồ nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó, chờ sau khi Cố Khái Đường dừng lại, Cố Khái Đường ngửa đầu nhìn cằm Cố Khái Đường, ngẩn người gọi: "Thúc phụ."
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng, hỏi: "Tiểu Dã, lần này con đi chơi có vui không?"
"Chơi vui lắm ạ," Tiểu Dã nói, "Con thấy biển, con thích nước."
Cố Khái Đường nhịn không được nói: "Thúc phụ dẫn con đi bơi có được không?"
"Được ạ." Tiểu Dã nghĩ nghĩ, nói: "Nhưng mà, con không biết bơi."
Tiểu Dã tâm tình rất tốt đi về nhà, chơi một hồi, ăn cơm tối, nhưng khi bé con thấy Cố Khái Đường đem bọ một sừng làm thành tiêu bản treo tường thì Tiểu Dã sửng sốt, mở to hai mắt không dám tin nhìn Cố Khái Đường. Chờ bé con hiểu ra được liền mím môi, nhịn một hồi, sau đó ngồi xổm dưới đất oa oa khóc lớn.
Đậu Tranh vội vã buông bát đũa, nửa ngồi xuống vỗ vỗ lưng Tiểu Dã, dỗ một lúc lâu cũng không có hiệu quả.
Cố Khái Đường nói: "Tiểu Dã con đừng khóc, thúc phụ lại tặng con một con vật mới. Khái Mai nói muốn cho con một con cún nhỏ, ngày mai chúng ta gặp nó có được không?"
Tiểu Dã thương tâm gần chết hỏi: "Ngày mai không phải muốn đi bơi sao ạ?"
"Con muốn đi chỗ nào hơn?"
Tiếng khóc của Tiểu Dã nhỏ đi một chút, ngoan ngoãn nói: "Chỗ nào cũng muốn."
"Vậy bơi xong sẽ đến gặp cún con nhé." Cố Khái Đường thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Dã gật đầu, ngẩn đầu để Đậu Tranh xoa xoa mặt cho bé.
Đậu Tranh lấy tay lau nước mắt, vô cùng yêu thương, y lột một con tôm bỏ vào miệng Tiểu Dã, nói: "Đừng khóc nhé."
Tiểu Dã nhai nhai, mắt ứa lệ "Dạ" một tiếng.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Cố Khái Đường thật sự dẫn Đậu Tranh và Tiểu Dã đi bơi.
Đậu Tranh và Tiểu Dã không có quần bơi, cho nên tối hôm qua Cố Khái Đường dẫn bọn họ đi siêu thị mua, khi trở về lại có thêm ba cái quần bơi kiểu dáng y hệt, chỉ khác size. Cho nên vừa thay xong quần bơi liền biết ba người một nhà.
Đậu Tranh tương đối thiếu kiên nhẫn, ở trong phòng tắm xối nước vài cái liền vội vã vọt vào khu nước sâu bơi lội. Cố Khái Đường tỉ mỉ giúp Tiểu Dã chà tay chân sạch sẽ, sau đó dẫn bé tới mép bể bơi.
"Tiểu Dã, cho con cái phao này." Cố Khái Đường nói, "Cái này sẽ giúp con nổi lên, cho nên đừng sợ nhé."
Tiểu Dã gật đầu, để Cố Khái Đường ôm mình vào bể bơi.
Chỗ này là hội quán sinh viên, cho nên nơi cạn nhất cũng đã là một mét rưỡi, Tiễu Dã chân không chạm đất, có một chút khẩn trương nằm úp sấp lên phao bơi, liều mạng duỗi chân.
Bởi vì có lực nâng của nước, cho nên khi bé con liều mạng duỗi chân, liền chậm rãi di chuyển về phía trước.
Cố Khái Đường tuy rằng nghĩ tư thế của bé con rất không tự nhiên, nhưng lại nghĩ Tiểu Dã vốn là người mới, tùy tiện vui đùa một chút là được, cho nên không sửa lại, ở bên cạnh bé chậm rãi bơi, chú ý Tiểu Dã.
Một lát sau, Tiểu Dã nhìn Cố Khái Đường, do dự nói: "Thúc phụ, con mệt quá."
Cố Khái Đường dừng lại, nhấc Tiểu Dã ra khỏi phao bơi, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đau tay ạ."
Cố Khái Đường cau mày, phát hiện dưới nách Tiểu Dã bị phao đụng vào, đỏ lên. Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Thúc phụ nâng con bơi nhé."
Tiểu Dã lại lên tinh thần, nói: "Được ạ."
Đậu Tranh đã bơi được vài vòng, y nằm ngửa, bơi qua bên chỗ Tiểu Dã.
Tiểu Dã gọi y: "Ba ba, con muốn cõng."
Đậu Tranh không dừng lại, nói: "Lại làm biếng. Bảo thúc phụ con cõng đi."
Tiểu Dã ngượng ngùng cười cười. Bé con không thân thiết với Cố Khái Đường bằng Đậu Tranh, luôn luôn có chút kính nể, nào dám để Cố Khái Đường cõng.
Cố Khái Đường do dự một chút, nghĩ, nếu như Tiểu Dã mở miệng, hắn nhất định bằng lòng. Chỉ cần Tiểu Dã nói ra.
Nhưng Tiểu Dã không nói, bé con ở trong nước bơi lung tung, Cố Khái Đường liền nâng vai và bụng bé con, bơi một hồi, Tiểu Dã nhìn xung quanh, thấy nơi này người đến bơi đều lớn hơn mình, liền hỏi Cố Khái Đường: "Thúc phụ, con, con có phải người nhỏ nhất học bơi không?"
Cố Khái Đường ngẩn ra, không nghĩ tới Tiểu Dã sẽ hỏi chuyện này.
Phải biết, Tiểu Dã gặp ít người, trải qua cũng không nhiều, trong đầu bé con không có khái niệm "thế giới". Có thể nói thế giới của Tiểu Dã là Đậu Tranh và mình, bất kỳ một sự thay đổi nào, tỷ như chuyện của Quả Đông, đều có thể khiến bé con đau lòng không ngớt.
Tiểu Dã tính cách hướng nội, vô cùng ngoan ngoãn, không phải đứa trẻ năm sáu tuổi nào cũng giống như bé con. Thế giới của bé con không nên nhỏ bé như thế.
Trong nháy mắt, Cố Khái Đường suy nghĩ rất nhiều. Hắn mở miệng, còn chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy Đậu Tranh đã bơi đến bên người Tiểu Dã, trêu ghẹo nói: "Không phải, Tiểu Dã không phải nhỏ tuổi nhất, nhưng mập nhất."
Tiểu Dã ngại ngùng cười, không để lời Đậu Tranh trong lòng, nhăn nhó nói: "Đáng ghét."
Cố Khái Đường cũng cười, nói với Đậu Tranh: "Em đừng quậy."
Cách tay thon dài của Đậu Tranh vẩy một cái về phía trước, bơi ra rất xa, cười ha ha.
Sinh viên bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, lộ ra nụ cười thân thiện.
Cố Khái Đường dịu dàng nhìn Tiểu Dã, dừng một chút, hắn tiến tới bên tai Tiểu Dã, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Dã, con có thể..."
Lời chưa nói ra đã nghẹn lại.
Tiểu Dã lắng nghe, thấy Cố Khái Đường nghẹn lời, hỏi: "Sao ạ?"
Cố Khái Đường do dự, nhẹ giọng hỏi: "Gọi ba một tiếng ba được không?"
"Được ạ," Đậu Tranh gật đầu, vui vẻ nói: "Ba ơi."
"..."
Tim Cố Khái Đường đập rộn lên, tóc phía sau gáy cũng dựng cả lên, lại có một loại cảm giác chột dạ.
Có cái gì phải chột dạ chứ, đây chính là con trai hắn mà.
Có thể bởi vì, Cố Khái Đường hổ thẹn bây giờ mới biết chuyện này đi.
Đứa bé này.... sau này phải thật thương yêu bé.
Cố Khái Đường kiên định nghĩ.