Cố Khái Mai nói đến là một chút chuyện thú vị giữa Cố Khái Đường và Lưu Hạo Nhiên.
Lúc đó Cố Khái Đường vừa bắt đầu học nghiên cứu, đến phòng tắm của nghiên cứu sinh tắm. Trong phòng tắm không có vách ngăn, nói cách khác, vừa tắm cũng có thể xem cái mông của người khác.
Lưu Hạo Nhiên công tác rất chăm chỉ, bình thường có lúc sẽ ngủ lại ở trường, trong kí túc xá của học sinh, tới nơi này tắm là chuyện đương nhiên, nhưng Cố Khái Đường không ngờ sẽ gặp phải ông.
Cố Khái Đường lễ phép chào hỏi, đang tắm rửa, vậy mà Lưu Hạo Nhiên lại trò chuyện với hắn.
Nội dung cuộc nói chuyện Cố Khái Đường đã không còn nhớ rõ, nhưng cảm giác lúng túng và bức thiết muốn rời đi thì vẫn khắc sâu. Thanh âm nói chuyện của hai người bị học sinh đồng cấp nghe được, bọn họ nghĩ, hay thật, vừa tắm còn vừa nói chuyện với thầy của mình nữa chứ. Thế là đem chuyện này trở thành tin lý thú truyền đi, truyền tới tai Sở Vi, cũng tới tai Cố Khái Mai.
Cố Khái Đường nói: "Chỉ biết nói nhiều, đi nhanh đi."
"Được," Cố Khái Mai ôm cánh tay Cố Khái Đường, "Đừng quên giới thiệu chị dâu cho em đấy, em đi đây, anh hai."
Cố Khái Đường nhìn bóng dáng em gái rời đi, trong lòng có chút khẩn trương cùng kiên quyết, cuối cùng trấn định mạnh mẽ đè xuống.
Hắn không dự định che giấu tình cảm của hắn và Đậu Tranh. Lúc đáp ứng cùng Đậu Tranh hẹn hò, Cố Khái Đường liền nghĩ một ngày nào đó sẽ cùng người nhà nói rõ.
Năng lực tiếp nhận của cha mẹ ra sao hắn không chắc, nhưng muốn nói ra, Cố Khái Mai nhất định là người đầu tiên.
Bởi vì Cố Khái Mai cùng Cố Khái Đường lớn lên bên nhau từ nhỏ tới lớn, có lẽ sẽ dễ hiểu Cố Khái Đường hơn.
Sau khi em gái đi khỏi, Tiễu Dã chạy tới để Cố Khái Đường giúp bé thay quần áo. Tiễu Dã không quét dọn nên chỉ cần rửa mặt là có thể ra ngoài. Cố Khái Đường ôm bé con, mang bít tất, Tiễu Dã hỏi: "Thúc phụ, buổi tối chúng ta ăn gì vậy."
"Con muốn ăn gì?" Cố Khái Đường thấp giọng hỏi.
"Con muốn ăn... ăn kẹo."
"..." Cố Khái Đường dừng một chút nói, "Tiễu Dã, kẹo không thể thay cơm được."
Tiễu Dã gật đầu, cuộn tròn ngồi trong lòng Cố Khái Đường, một lát sau, bé con ngửa đầu nhìn cằm Cố Khái Đường, hỏi: "Thúc phụ, bao giờ thì con có thể đi học lại."
Nhà trẻ khai giảng tương đối trễ, phải đến tháng ba. Sau khi Cố Khái Đường đi học thì Đậu Tranh cũng phải đi làm, hai người không có thời gian chăm nom Tiễu Dã, cho nên vốn là định mang Tiễu Dã đến nhà ba mẹ, nghe câu này, Cố Khái Đường hỏi: "Tiễu Dã con thích đi học sao?"
"Dạ."
"Cô Lý có tốt với con không."
"Dạ có...." Tiễu Dã từ trên đầu gối Cố Khái Đường nhảy xuống, "Con rất thích cô giáo."
Cố Khái Đường nở nụ cười, sờ sờ mặt Tiểu Dã.
Tiễu Dã nói tiếp: "Con muốn đem bọ một sừng tới trường, cho bạn xem."
Cố Khái Đường: "..."
Cố Khái Đường nghĩ có chút không ổn. Dù sao thì không phải đứa trẻ nào cũng như Tiễu Dã không sợ sâu bọ, Huống chi, bản thân Tạ Miện cũng rất sợ loại côn trùng nhúc nhích này, có thể mang lên xe hắn hay không cũng là một vấn đề.
Cố Khái Đường nói: "Cái này... bởi vì ấu trùng bây giờ vừa nhỏ vừa yếu nên không thể mang đi được đâu."
Tiễu Dã "A..." một tiếng, đành bỏ cuộc.
Bé con đi tới chậu nuôi bọ, ngồi xổm xuống nói chuyện với con bọ một sừng, Cố Khái Đường nghe bé thầm thì "Lớn nhanh một chút đi", "Mang các cậu ra ngoài chơi". Tiễu Dã dĩ nhiên không nghe được lời đáp lại.
Trẻ em bốn tuổi sẽ nhiệt tình muốn biểu đạt, Cố Khái Đường nhiều lần nhìn thấy Tiễu Dã lầm bầm với mấy món đồ chơi, tự hỏi từ trả lời.
Đứa bé này rốt cuộc cô đơn biết nhường nào... Cố Khái Đường cảm thụ được khát vọng đi học của Tiễu Dã, nhịn không được thở dài.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Mặt thủy linh mờ mờ phản chiếu cái bóng của Đậu Tranh. Đậu Tranh nói với Cố Khái Đường: "Hải Đường, cậu vào đi."
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng, do dự một hồi, vẫn không đi đến.
Vừa rồi Cố Khái Mai đề nghị Cố Khái Đường và Đậu Tranh cùng tắm rửa, lo sẽ đến muộn, Cố Khái Đường lúc đó cũng suy xét biện pháp này có ổn không.
Sau đó lại bỏ qua.
Bởi vì dù quyết định hẹn hò với Đậu Tranh, Cố Khái Đường cũng hiểu được hai người phải tiến tới từng bước, Không có ai bắt đầu kết giao lại thẳng thắn khẩn cấp như thế, tuy rằng Đậu Tranh là đàn ông.
Được rồi, Cố Khái Đường là một người rất bảo thủ, nhưng nội tâm giãy dụa không chỉ là xác định quan hệ. Đậu Tranh thích mình như vậy, chỉ cần Cố Khái Đường chịu trách nhiệm, tiến triển nhanh chút cũng không thành vấn đề.
Điều Cố Khái Đường lo lắng chính là, trách nhiệm mà thời gian tới phải đối mặt, mình chân chính có thể gánh nổi sao?
Nếu như không thể hoàn toàn đáp lại cảm tình của Đậu Tranh, Cố Khái Đường tuyệt đối sẽ không đi tới một bước kia.
Đậu Tranh chờ rất lâu không thấy Cố Khái Đường đi đến, y mặc quần áo, có chút buồn bực hỏi: "Sao cậu không vào?"
Cố Khái Đường đành nói: "Nóng quá, tôi đứng đây chờ một lát."
"Còn chờ? Nhưng mà sắp muộn rồi."
Cố Khái Đường lúng túng gật đầu: "Cũng đúng."
Thời gian quá gấp, Cố Khái Đường vội vã tắm rửa một lượt, tốt xấu gì cũng dội sạch sẽ bụi bặm trên người cấp tốc sấy khô tóc, mang theo Tiễu Dã và Đậu Tranh đến nhà hàng đã đặt, may mắn là không trễ.
Lễ tình nhân không khí trong nhà hàng rất nhộn nhịp, khắp nơi đều nhìn thấy các cặp đôi tựa vào nhau. Cố Khái Đường và Đậu Tranh là hai người đàn ông, còn mang theo trẻ nhỏ, không thể nói là không chói mắt.
May mà ánh sáng trong nhà hàng khá hôn ám, lúc ngồi xuống bóng đèn bên cạnh cũng tắt, chỉ chừa một ngọn nến nho nhỏ, nhẹ nhàng trên nước.
Cố Khái Đường rất ít cùng Đậu Tranh và Tiễu Dã ra ngoài ăn cơm riêng, lần gần nhất là khi Đậu Tranh đến Bắc Kinh, mời y đến nhà hàng gần nhà ăn.
Chỉ cần có người chia thức ăn giúp, Tiễu Dã có thể tự mình ăn, không cần quá lo lắng. Đậu Tranh cầm lấy một con tôm, bỏ đầu và đuôi cùng lớp vỏ cứng, chân tôm, thả vào trong miệng Tiễu Dã.
Tiễu Dã ngồi một chỗ lắc lắc cái chân nhỏ xíu, bộ dáng nhàn nhã.
Bé con rất thích ăn tôm, đôi khi nói chuyện với Đậu Tranh sẽ bảo muốn ăn, mỗi lần như vậy Đậu Tranh đều nói không cho, nhưng thực tế đều mua, đồng thời tự mình lột vỏ. Qua một thời gian, Tiễu Dã đều biết Đậu Tranh khẩu thị tâm phi, Đậu Tranh vừa nói "Không cho", Tiễu Dã sẽ làm nũng nằm trên bả vai y, nói "Cho mà ~".
Không khí ngày lễ xung quanh dày đặc, các cặp đôi ngồi cách đó không xa, trong ánh sáng mờ mờ của ngọn nến thường thường trao đổi một nụ hôn. Nhưng cũng không liên quan gì tới bàn ăn bên này, thật giống như đây chỉ là một bữa cơm thông thường.
Hai người đều yên lặng ăn, thỉnh thoảng thấp giọng nói mấy câu, cũng không nói lang man, toàn câu ngắn gọn, sau đó ngừng lại.
Đậu Tranh thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Tiễu Dã nghi ngờ nhìn Đậu Tranh, hỏi: "Ba ba mệt sao?"
"Cái gì?"
"Ba ba không cần lột tôm cho con nữa," Tiễu Dã nói, "Tay ba run kìa."
"..." Tay Đậu Tranh bỗng nhiên ngừng lại, không vì khẩn trương mà run nhẹ nữa, y hít một hơi thật sâu, nói: "Nhóc con, con con con, con ăn cơm đàng hoàng đi."
Cố Khái Đường không nhịn cười được, lại cảm thấy Đậu Tranh vô duyên vô cớ mắng con như thế cũng thật không ổn, liền nói với Tiễu Dã: "Tiễu Dã, lại chỗ thúc phụ nào."
Cố Khái Đường ôm Tiễu Dã, nhưng Tiễu Dã không quá quen, chống tay về sau chen chúc, tựa vào ngực Cố Khái Đường, sau đó chỉ vào bàn nói: "Thúc phụ, con muốn cái kia."
Cố Khái Đường gắp một đũa cho bé, nghĩ thầm cách đây không lâu Tiễu Dã còn không cho mình bế. Nhưng bây giờ hắn ôm đã quen thuộc như vậy.
Đậu Tranh hắng giọng một cái, dùng khăn giấy lau sạch tay.
May là xung quanh ánh sáng mờ mịt, bằng không Cố Khái Đường có lẽ sẽ thấy rõ khuôn mặt Đậu Tranh.
Chỉ là cùng Cố Khái Đường ăn một bữa cơm mà thôi, sao có thể khẩn trương đến thế...
Đậu Tranh cũng không lý giải nổi. Y cầm ly nước, uống một ngụm, liên tục nuốt xuống khỏi cuống họng khát khô.
Cố Khái Đường tặng quà cho Đậu Tranh xong, cũng không cố gắng để Tiễu Dã tránh ra. Có một số việc sớm muộn gì cũng phải nói, còn không bằng chậm rãi làm quen.
Trên bàn cơm, Cố Khái Đường lấy từ trong ba lô một cái hộp trang sức bằng nhung đỏ thẩm.
Hắn nhìn vào mắt Đậu Tranh. Một lát sau rõ mi mắt xuống, lấy tay đẩy hộp trang sức đến trước mặt Đậu Tranh.
Đậu Tranh nhìn lông mi Cố Khái Đường, còn chưa kịp đụng vào, Tiễu Dã đã "Di" một tiếng, hỏi: "Đây là cái gì vậy ạ?"
Đậu Tranh nói: "Đừng nói! Đừng nói, để tự ba ba nhìn."
Tiễu Dã tò mò tiến tới. Đậu Tranh mở ra nhìn, phát hiện ra đó là một sợi dây chuyền vàng kiểu nam, phong cách rất mộc mạc đơn giản.
Vừa thấy sợi dây này, ngực Đậu Tranh liền trầm xuống.
Bởi vì mấy ngày hôm trước Cố Khái Đường chạm vào ngón tay mình... Y.... còn tưởng rằng Cố Khái Đường sẽ tặng nhẫn.
Đậu Tranh nhìn cũng biết không có khả năng. Dù sao thì có tặng cũng không có cách nào mang ra ngoài. Hai người chưa kết hôn, vô duyên vô cớ đeo một cái nhẫn, bao nhiêu kỳ quái.
Nhưng vẫn rất muốn.
Cho dù không thể đeo trên tay, cho dù phải giấu đi, Đậu Tranh cũng muốn.
Y biết món đồ này đã là rất tốt rồi, nhưng ước mong quá mức mạnh mẽ, cho nên mặt dù quà nhận được rất vui vẻ, vẫn nhịn không được có chút mất mát.
Tiễu Dã nhìn mấy lần liền dời mắt đi chỗ khác, quay đầu hỏi Cố Khái Đường: "Thúc phụ, chúng ta về nhà đi."
Con trai không quá thích trang sức như con gái. Mẹ Cố đeo vòng cổ hoa tai lóe sáng có thể hấp dẫn lực chú ý của Tiễu Dã, nhưng bây giờ không có đèn sáng, sợi dây chuyền Cố Khái Đường tặng Đậu Tranh thoạt nhìn không quá sáng bóng, Tiễu Dã không có hứng thú chút nào.
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng, nói thật nhỏ: "Tiễu Dã, chờ một chút nhé."
Nói xong, Cố Khái Đường giống như đang làm ảo thuật, lấy từ trong ba lô một cái hộp trang sức thứ hai.
Cái hộp này giống cái trước như đúc.
Đậu Tranh còn tưởng rằng Cố Khái Đường lấy ra thêm một sợi dây chuyền khác.
Y còn đang nghĩ, dây chuyền tình nhân cũng khá được.
Nhưng Cố Khái Đường lấy cái hộp thứ hai ra, để trước mặt Đậu Tranh.
Đậu Tranh vừa mở ra, đã nhìn thấy một vòng nhỏ màu bạc, lẳng lặng trước mắt y.