Cố Khái Đường cũng không nói gì, hắn ngồi nghiêm chỉnh trên giường, suy nghĩ một chút, rút ra hai lá bài.
Một ván bài chơi tới mười phút, bài của Cố Khái Đường dù xấu, nhưng giỏi tính toán, không giống như Đậu Tranh chơi loạn cả lên, tới cuối cùng điểm số cũng không hơn kém bao nhiêu.
Cố Khái Đường biết trong tay y có lá bài nào, cũng biết xác suất mình thắng không cao, mu bàn tay hắn khép lại, nói: "Anh chơi không giỏi lắm."
Đậu Tranh nhìn chằm chằm lá bài trong tay, nói: "Đây còn bảo không giỏi? Anh nếu không đi học, có mấy kỹ xảo này cũng không chết đói được.
"Vậy còn em?"
"Em kém xa lắm," Đậu Tranh nói, "Em đây, tư tưởng không tốt như anh, lớn hơn anh mấy tuổi, sống hơn chó hoang một chút."
"..."
Đậu Tranh nói: "Ván này anh thua rồi, anh qua đây, em hôn anh một cái."
Cố Khái Đường không nói gì nhưng nhích lại gần, nhìn Đậu Tranh.
Đậu Tranh hôn lên mặt Cố Khái Đường vài cái, còn hôn lên vành tai Cố Khái Đường, muốn đi xuống hôn môi hắn, nhưng lại không dám.
Bởi vì nhìn Cố Khái Đường rất nghiêm túc, khiến Đậu Tranh có chút không dám nhúng chàm.
Thân thể Đậu Tranh nóng lên, y xoay người đem Cố Khái Đường đè dưới thân, dùng sức hôn mấy cái, sau đó nói: "...Em thấy, có Tiểu Dã là đủ rồi."
Cố Khái Đường nhìn Đậu Tranh, chờ y nói xong.
Đậu Tranh nói: "Hải Đường, em thực sự thích anh."
Cố Khái Đường gật đầu, "Đúng vậy, anh biết."
"Thế nhưng em thích anh thì có gì lạ đâu?" Đậu Tranh nói, "Anh tốt như vậy, người thích anh cũng không thiếu một mình em."
Cố Khái Đường mở miệng, muốn nói gì đó lại bị Đậu Tranh cắt ngang.
Đậu Tranh nói: "Em chỉ có thể càng thích anh hơn, thích hơn tất cả mọi người. Hải Đường, em biết bây giờ chưa phải lúc, để anh phải lựa chọn đều vì em."
"..."
"Chúng ta đều còn trẻ, cho nên muốn có con, chờ anh tốt nghiệp hẳn nói. Ngày mai em đến bệnh viện khám, tuy rằng loại tình huống này nói không chừng bác sĩ cũng bó tay..."
Cố Khái Đường trầm mặc, dừng một chút, hỏi: "Đây là suy nghĩ của em sao?"
Đậu Tranh "Ừ" một tiếng, nói: "Anh đừng lo, việc nhỏ thôi, không mất mạng."
Cố Khái Đường nói: "Anh cũng không nhất định phải nghe lời em, ván bài này vẫn chưa đánh xong đâu."
Đậu Tranh sừng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Cố Khái Đường ngồi dậy, nói tiếp: "Tới lượt em ra bài rồi."
Kết quả vẫn là Đậu Tranh thắng, Cố Khái Đường cầm lấy gáy y, hôn lên trán, mũi, môi y một cái, Cố Khái Đường nói: "Không trách em, Đậu Tranh, chuyện của hai người chúng ta, sao có thể đổ cho một mình em được?"
Đậu Tranh thoáng cái không nói nên lời, nhìn hầu kết Cố Khái Đường, nhịn không được nuốt một ngụm.
Cố Khái Đường nở nụ cười, một lát sau, hắn nói: "Sinh con đi."
"..."
"Đây là ý nghĩ của anh, thật lòng." Cố Khái Đường nhìn đôi mắt đen nhưng sáng trong của y, tiến tới hôn nhẹ một cái, "Bởi vì anh thua, nên phải nghe lời anh đấy."
Đậu Tranh nhắm mắt lại, nắm chặt cổ áo Cố Khái Đường, tiếng hít thở nặng nề và ồ ồ, độ nhiên y nghiêng người, ngồi trên người Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường biết y thích tư thế như vậy, nhưng lúc này phải nhắc nhở y một câu: "Cẩn thận..."
"Đừng để y." Đậu Tranh vội càng nói, nhịn xuống không chửi thè, "Em... nhịn không được rồi."
Đậu Tranh biết, nếu như Cố Khái Đường muốn thắng, như vậy nhất định hắn có thể thắng.
Là hắn nhường cho y, cố ý thua.