Chờ bọn họ từ hồ bơi trở về ăn cơm trưa xong đã là hai giờ chiều, người một nhà đến tìm Cố Khái Mai, như đã hẹn trước, đi thăm cún con.
Cún con mới mấy tháng tuổi là từ gia đình bạn đồng nghiệp của Cố Khái Mai ôm tới, tuy rằng bên ngoài hung dữ, nhưng tính cách vô cùng dịu ngoan, nhìn thấy người tới đã vểnh tai, đuôi vẩy tới vẩy lui. Tiểu Dã ngồi xổm ở bên kia, lấy tay sờ sờ đầu cún con, lúc bị liếm, bé con quay lại nói với Cố Khái Mai: "Chị ơi, cho em được không?"
"Được," Cố Khái Mai nói, "Chính là muốn đưa cho con."
Tiểu Dã vô cùng vui vẻ, ôm cún con lên xe, kích động đến đỏ mặt. Bé con thích thú nói chuyện với nó, lẩm bầm mê mải, suốt đường đi cũng không dừng lại.
Cố Khái Đường nghe Tiểu Dã nói chuyện, ngực mềm nhũn, lại có chút chua xót.
Tiểu Dã kỳ thực thích bọ cánh cứng hơn loại động vật lông xù mềm mại này, nhưng chỉ cần có thể nuôi trong nhà, Tiểu Dã liền vô cùng cao hứng nhận lấy.
Bởi vì Tiểu Dã là con một, ngoại trừ ba ba, không có ai cùng chơi với bé.
Trước đây bởi vì Đậu Tranh bận rộn công việc, hoặc là làm những việc riêng của mình, luôn để Tiểu Dã ở nhà một mình. Mặc dù Tiểu Dã rất nghe lời, ở nhà một mình tuyệt đối không có vấn đề, nhưng bây giờ Cố Khái Đường mẫn cảm phát hiện căn bản không phải hoàn toàn không có vấn đề gì như Đậu Tranh nói. Tiểu Dã đối với việc ở một mình rất để ý, để lại cho bé con ảnh hưởng không nhỏ.
Tỷ như thích kề cận người lớn, không thích tự mình đi đường, luôn luôn sờ lỗ tai, mắt, tóc mình và Đậu Tranh, muốn gây sự chú ý của người lớn.
Rõ ràng nhất chính là Tiểu Dã rất hay nói chuyện, luôn luôn thử trò chuyện cùng các loại đồ vật, tỷ như đèn bàn, cửa sổ, vali... mặt dù biết sẽ không được đáp lại, thế nhưng Tiểu Dã vẫn liên tục thử hỏi han.
Cho nên Cố Khái Đường nghe Tiểu Dã nói chuyện với cún con, một chút cũng không kinh ngạc.
Tiểu Dã bơi tới trưa, sau khi về nhà hưng phấn cho cún con ăn chút đồ ăn uống chút nước, không kiên trì được mấy phút đã xoa mắt nói buồn ngủ.
Cố Khái Đường ôm bé con lên giường, một loại cảm tình mãnh liệt khiến hắn không có cách nào lập tức buông tay ra. Hắn ngồi bên giường Tiểu Dã, để Tiểu Dã tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng hôn lên tóc bé con.
Tiểu Dã nháy mắt mấy cái, cảm thụ được sự dịu dàng này, khanh khách cười mấy tiếng. Tiểu Dã kéo áo len của Cố Khái Đường, nhỏ giọng nói: "Thúc phụ."
"Sao?"
"Thúc phụ thật tốt."
Cố Khái Đường nói: "Sau này càng tốt với con hơn nữa, được không?"
"Dạ." Tiểu Dã xê dịch đầu, ở trong lòng Cố Khái Đường tìm được tư thế thoải mái nhất, rất nhanh đã ngủ mất.
Chờ Tiểu Dã ngủ say, Cố Khái Đường mới đặt bé xuống.
Hắn nhìn lồng ngực phập phồng nho nhỏ của bé con khi ngủ say, nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc mỏng manh rơi trên gối đầu hình cá voi nhỏ.
Trước khi đứng dậy rời đi, Cố Khái Đường lại nhịn không được hôn lên trán Tiểu Dã, tỉ mỉ ngắm mình gò má của bé con, một lát sau mới rón rén đóng cửa phòng.
Hôm nay là cuối tuần, Cố Khái Đường không định ra ngoài, hắn trở về phòng ngủ của mình, đẩy cửa ra đã thấy Đậu Tranh ghé vào gối đầu, đang đắp chăn bông, nhưng rất tùy ý, chỉ lỏng lẻo vắt ngang hông.
Cố Khái Đường vừa ngồi lên giường, Đậu Tranh đã chống tay ngồi dậy, bò đến trước ngực Cố Khái Đường dán vào trên ngực hắn.
Cố Khái Đường nhìn y vẫn luôn day day huyệt thái dương, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
"..." Đậu Tranh dừng một chút, nói: "Đầu có chút đau."
Cố Khái Đường cầm tay y, liền cảm giác nhiệt độ có chút cao, Cố Khái Đường giơ tay lên giúp Đậu Tranh xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: "Có phải cảm lạnh rồi không? Anh đưa em đi bác sĩ nhé."
Đậu Tranh trả lời: "Không có đâu... không sao, em ngủ một giấc là được."
Cố Khái Đường cúi đầu nhìn vào mắt Đậu Tranh, thấy tinh thần của y không quá tệ, gật đầu nói: "Em ngủ đi."
Đậu Tranh nghe vậy quả thực nhắm mắt lại, cọ cọ vào ngực Cố Khái Đường, trầm mặc một hồi, lấy hết dũng khí, thấp giọng hỏi: "Hải Đường..."
"Sao?"
"Em hỏi anh, anh, có muốn có thêm một đứa nữa không?"
Cố Khái Đường ngẩn ra, hỏi: "Sao lại hỏi vậy?"
"Chỉ hỏi một chút thôi."
Cố Khái Đường cười nhẹ, nói: "Không muốn."
Đậu Tranh không nghĩ Cố Khái Đường sẽ có phản ứng như vậy, y mạnh mẽ ngẩn đầu, không dám tin hỏi: "Cái gì?"
"Anh nói không muốn." Cố Khái Đường sờ sờ tóc Đậu Tranh, nói: "Bởi vì anh không rõ tình huống cụ thể là thế nào. Anh lo cho em."
Biểu tình kinh ngạc cảu Đậu Tranh hòa hoãn không ít, y buồn bã nằm xuống lần nữa, nói: "Trước tiên đừng suy xét tới em. Em nhỏ trước kia anh nói chuyện với Khái Mai, nói muốn có hai đứa con."
Chuyện Đậu Tranh vừa nói là khi y vừa tới Bắc Kinh, khi đó Sở Vi còn đang theo đuổi Cố Khái Đường, Cố Khái Mai lúc rãnh rỗi hỏi Cố Khái Đường muốn có mấy đứa con, Cố Khái Đường trả lời hai đứa là được.
Sở dĩ nói như vậy, có thể là đang nói đùa với Cố Khái Mai, bởi vì lúc đó Cố Khái Đường còn cho rằng mình sẽ không thể có con.
Nhưng thật ra là có phần nghiêm túc. Người từng có anh chị em mới biết một mình cô độc đến nhường nào, Cố Khái Đường từ nhỏ vẫn luôn có em gái làm bạn, cho nên mới càng yêu thương Tiểu Dã.
Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói: "Đó chỉ là nói giỡn thôi."
Đậu Tranh ngừng thở: "Anh... lúc đó còn nói, muốn có một đứa giống như Tiểu Dã."
"Tiểu Dã đã quá tốt rồi."Cố Khái Đường không nghe thấy một chút ý tứ khác trong lời nói của Đậu Tranh, hắn nói: "Nếu như có thêm một đứa nữa, anh sẽ càng săn sóc Tiểu Dã, đối với đứa bé kia rất không công bằng. Vạn nhất yêu đứa bé kia hơn, cũng thật có lỗi với Tiểu Dã.
Đậu Tranh giật giật, có chút không biết phải làm sao hỏi: "Thế nào lại đột nhiên kiên quyết như thế, không thương lượng được sao?"
"Làm sao?" Cố Khái Đường nói: "Ý anh là...."
"..."
Cố Khái Đường suy nghĩ tình từ thích hợp: "Anh càng quan tâm tới ý kiến của em và Tiểu Dã hơn."
Đậu Tranh nuốt nước miếng một cái, một chút buồn ngủ cũng không còn.
Cố Khái Đường hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Không có," Đậu Tranh vội vàng nói, "Không có gì, em chỉ vừa nghĩ tới."
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng, khe khẽ thở dài.
Hắn nói: "Hôm nay anh bảo Tiểu Dã gọi ba, không biết vì sao, cảm thấy có chút khó chịu."
Đậu Tranh khiếp sợ nhìn Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường nói: "Có lẽ là vì áy này đi, dù sao trước kia cũng chưa từng đặc biệt săn sóc với Tiểu Dã."
Đậu Tranh nói: "Em... xin lỗi."
"Căn bản không hải lỗi của em," Cố Khái Đường có chút kì quái, dừng một chút, nói: "Em lúc đó chính là không muốn dùng Tiểu Dã ép buộc anh."
Đậu Tranh không hé răng.
"Anh chỉ muốn càng dụng tâm chăm sóc Tiểu Dã cho thật tốt," Cố Khái Đường nói, "Cho nên mới không muốn có thêm đứa nữa."
Đậu Tranh gật đầu, cười cười, nói: "Được, em hiểu rồi."
Cố Khái Đường thở sâu, dựa bên người Đậu Tranh, lúc chuẩn bị đi ngủ, thấy tay Đậu Tranh có chút run rẩy.
Cố Khái Đường nhíu mày, cầm lấy tay y, hỏi: "Đầu còn đau sao?"
"...Ừ." Đậu Tranh tiền đến bên người Cố Khái Đường, để Cố Khái Đường giúp mình xoa xoa đầu, một lát sau, Đậu Tranh cần lấy tay Cố Khái Đường, hôn lên mu bàn tay hắn.
Cố Khái Đường rũ mi mắt xuống, thấp giọng nói: "Từ giờ em đeo nhẫn lên tay đi."
Trái tim Đậu Tranh nhảy lên, "Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại.
Thôi đi, vẫn chưa nói được.
... Sau này hẳn bàn tiếp.
Sự tình khiến kẻ khác bất an vẫn xảy ra. Đậu Tranh càng ngày càng dễ buồn ngủ, thời gian nghỉ ngơi giữa giờ ở xưởng xe, y luôn luôn dẽ dàng rơi vào giấc ngủ, hơn nữa còn gọi không dậy. Lúc tỉnh Đậu Tranh cũng khó tập trung tinh thần, luôn luôn là bộ dáng mệt mỏi thiếu ngủ.
Đậu Tranh như vậy đương nhiên không ai dám đánh thức y, hơn nữa y cũng không động thủ tự mình sửa xe, chỉ là mấy công việc sổ sách an nhà. Anh Xuyên cùng Mắt Kinh Nhỏ đối với sự lười nhát của y cũng mắt nhắm mắt mở. Nói không chừng trong lòng có chút ý kiến, bất quá những người khác không biểu lộ ra, phải nói là không dám biểu lộ ra.
Đậu Tranh cũng không để ý cái nhìn của người khác thế nào, y nằm trên ghế, ngủ đến hôn thiên ám địa.
Bất quá hệ thống sưởi hơi đã ngừng cung cấp, trong phòng làm việc có chút lạnh lẽo, cho dù đang đắp áo lông, Đậu Tranh đang ngủ cũng sẽ vì lạnh mà tỉnh giấc.
Hôm nay y là bởi vì tiếng lập cập của hàm răng mà tỉnh dậy, một chốc sau vẫn chưa tỉnh táo được, Đậu Tranh trợn mắt, ngồi đối diện tên què đang ăn cơm, nói: "Lấy cho tôi ít nước ấm, tôi muốn rửa mặt."
Tên què không nói gì, nhưng thả bát cơm trên tay xuống, khập khiễng đi lấy phích nước nóng.
Đậu Tranh cố sức rửa mặt, nghĩ loại tình huống như hiện tại cũng không quá tốt, y không sợ hãi, chỉ là đột nhiên rất muốn gặp Cố Khái Đường.
Tên què hỏi: "Anh sao thế?"
Đậu Tranh mặc kệ gã, không nói gì.
"Anh sắp ngủ hết một ngày rồi." tên què nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Bây giờ ba giờ rồi, có muốn ăn gì không?"
"Đừng đụng vào tôi." Đậu Tranh tức giận nói: "Có thấy phiền không?"
Tên què trầm mặc.
Đậu Tranh rửa mặt ầm ầm, dùng khăn lau khô xong, lại nằm trên ghế.
Chân y có chút tê dại, cho nên sau khi ngồi xuống, hai cái đùi cũng co lại trên ghế, thân thể toàn bộ cuộn lại, dáng dấp vô cùng sợ lạnh.
Tên què nhìn một hồi, lầm bầm: "Tôi muốn mua mấy bộ quần áo, chỗ nào thì tốt đây?"
Đậu Tranh nghiêng đầu quá, nhìn gã từ trên xuống dưới một lần.
Lương một tháng của tên què cũng trên dưới ba nghìn, gã sống một mình, theo lý thuyết sẽ không quá gian khổ như thế.
Nhưng bộ dạng tên què nhìn là biết không đủ dinh dưỡng, quanh năm suốt tháng, bất kể đông hay hạ, gã đều mặt một cái quần jeans rách rưới, giặt quá nhiều lần, đầu gối cũng phai màu hết.
Đậu Tranh nói: "Mua đại một cái cũng tốt hơn cái cậu đang mặc."
Tên què gật đầu, đồng ý nói: "Anh nói đúng, bất quá tôi cũng không có nhiều tiền, rẻ một chút..."
"Cậu hỏi tôi tôi làm sao biết được?" Đậu Tranh cắt đứt lời gã, "Đừng có than thở mua đồ gì với tôi, mẹ nó, cậu đúng là tên ẻo lả."