Giống như một quả chanh chen vào trong ngực, vị đạo chua xót trong veo lan tràn vào mũi miệng, Diệp Noãn Tri cúi đầu, tim đập đến lợi hại.
Đúng vậy, chính là như vậy....
Cậu cái gì cũng không cần làm, chỉ cần cậu nói ra miệng, chỉ cần cậu nguyện ý yêu tôi, tôi không còn cầu mong gì hơn nữa.
Diệp Noãn Tri hô hấp dồn dập, mở choàng mắt.
Âm thanh động cơ máy bay trong nháy mắt làm cho hắn bối rối.
Hắn lăng lăng nằm ở chỗ ngồi, xuất phát từ sự tức giận, thất vọng... Diệp Noãn Tri trong ngực từng trận đau đớn, ngay cả phía sau lưng cũng không ngừng căng lên.
Một lúc lâu sau, hắn đứng lên, đi vào toilet.
Toilet trên máy bay vô cùng nhỏ hẹ, nhưng có một tấm gương cao cỡ nửa người.
Diệp Noãn Tri dùng nước lạnh rửa mặt, giương mắt nhìn bóng mình trong gương.
Gần mười năm. Diệp Noãn từ một đứa trẻ mười mấy tuổi không thể tự mình quyết định bất cứ điều gì, trở thành một người đàn ông cao lớn, tự chu như bây giờ.
Diệp Noãn Tri nhịn không được dùng ngón tay ướt chạm vào gương, lưu lại một vòng tròn nước phía trên. Một lúc lâu sau, hắn mới đi ra.
Diệp Noãn Tri phong trần mỏi mệt chạy về Bắc Kinh, rất nhanh tập trung vào công việc khẩn trương. Từ phòng phẫu thuật đi ra, hộ sĩ bên cạnh nói: "Bác sĩ Diệp, điện thoại của anh đổ chuông nãy giờ."
Diệp Noãn Tri mệt mỏi thở dốc, nói: "Không sao, không cần để ý."
Hộ sĩ liếc mắt một cái, hỏi: "Mẹ cậu gọi tới sao?"
Diệp Noãn Tri cười cười, nói: "Không, không phải mẹ tôi."
Diệp Noãn Tri về nước nửa tháng, bị hạ tối hậu thư: "Con không về nhà sẽ khóa thẻ của con.. Là một vị bác sĩ, Diệp Noãn Tri biết tiền lương của mình không thể chi đủ nhu cầu, đành phải về nhà."
Vừa vào cửa, người giúp việc liền khẩn trương nhìn vị trưởng tử nhà họ Diệp ít gặp mặt này, vội vã đón lấy áo khoát trên người Diệp Noãn Tri.
Diệp Noãn Tri nhàn nhạt nhìn cô một cái, khách khí nói: "Không cần đâu."
Chính hắn tự mình treo lên kệ áo.
Thời gian có chút muộn, hai vị phụ mẫu đều đang chờ hắn ăn cơm. Diệp Noãn Tri rửa sạch tay, ngồi trước bàn ăn.
Người cha đánh giá con trai mình, hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Trở về lâu như vậy, thế nào lại không về nhà."
Diệp Noãn Tri rũ mi mắt, lần này bị hỏi, hắn thành thành thật thật nói: "Bệnh viện công việc bề bộn, không có ngày nghỉ."
"Con không mệt sao?"
"Mệt tới mệt lui cũng quen rồi."
Ba Diệp nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẫn nhịn không được nói: "Ba nói con không cần đi ra ngoài làm việc, trong nhà cũng không để con đói, con khổ cực vậy làm gì?"
Không khí trên bàn trở nên trầm mặc quỷ dị, mẹ Diệp dừng đũa, định tiếp lời chồng, Diệp Noãn Tri đã mở miệng: "Con vẫn muốn làm bác sĩ, ba cũng biết mà."
"..."
"Nếu như năm đó con biết, mẹ con cũng sẽ không đi nhanh như vậy." Diệp Noãn Tri cúi đầu, nói như thế.
Lời này của Diệp Noãn Tri chính là trong bông có kim, đâm vào chỗ khó xử của mẹ Diệp, ba Diệp cũng không thể chống đỡ.
Diệp Noãn Tri làm như không phát hiện bầu không khí quỷ dị, trấn tĩnh tự nhiên tiếp tục ăn cơm.
Nhà họ Diệp cách bệnh viên khá xa, Diệp Noãn Tri phải lái xe đi làm. Bình thường hắn rất ít lái xe, bởi vì sợ tắt đường, hôm nay lại không quản được, hắn không thể tới trễ.
Bầu trời tối đen, bận rộn một ngày đêm, đợi đến lúc tan ca Diệp Noãn Tri đón gió lạnh đi ra khỏi bệnh viện.
Diệp Noãn Tri mở cửa ngồi trong xe, chầm chậm chuẩn bị lái xe về nhà.
Nhưng hắn còn chưa ra khỏi bệnh viện, đã cảm thấy lốp xe có chút bất thường. Diệp Noãn Tri xuống xe nhìn, phát hiện phía dưới đâm vào một cây đinh sắt.
Diệp Noãn Tri nhíu mày, suy nghĩ một chút, quyết định đến xưởng sửa xe phụ kiện xử lý.
Chung quanh bệnh viện khá nhộn nhịp, cách đó không xa là một trường đại học trứ danh, còn có nhà trẻ, sân vận động... Diệp Noãn Tri biết gần đây có tiệm sửa xe, ôm thái độ thử xe đi tìm một chút, quả nhiên đã tìm ra.
Sắc trời đã tối, nhưng xưởng xe vẫn chưa đóng cửa. Sau khi Diệp Noãn Tri xuống xe, một người đàn ông mang kính mắt, ước chừng ba mươi tuổi đi tới, hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Noãn Tri nói: "Bánh xe bên trái bị đâm trúng đinh sắt."
"Vậy phải vá bánh."
"Được," Diệp Noãn Tri hỏi, "Mất bao lâu?"
Người đàn ông lấy tay đẩy kính mắt, nói: "Nửa tiếng."
Diệp Noãn Tri còn đang định nói gì đó, chợt nghe sau lưng có thanh âm người bước tới.
Thanh âm có chút lạ, giông như một chân không thể dùng lực. Bởi vì bản thân Diệp Noãn Tri là bác sĩ, tình huống như vậy hắn tương đôi nhạy cảm, cho nên hắn quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy một người khập khiễng đi tới.
Tía sáng hôn ám, Diệp Noãn Tri không nhìn rõ mặt người nọ, chỉ thấy đôi chân khập khiễng.
Diệp Noãn Tri gật đầu hỏi: "Bao nhiêu...."
Lời còn chưa dứt, người chân có chút bệnh tật kia đã đi tới, y khiếp sợ vỗ vỗ vai Diệp Noãn Tri, thanh âm run rẩy nói: "Tiểu... tiểu sư phụ?"
Nghe được xưng hô này, Diệp Noãn Tri ngẩn ra, cũng không biết là cảm giác gì, chỉ thấy hô hấp cũng dừng lại.
Đại khái qua thật lâu, hoặc là chỉ trong nháy mắt.
Diệp Noãn Tri nở nụ cười. Hắn cẩn thận nhìn mặt người nọ, dùng âm thanh nam tính đặc hữu nói: "Đặng Việt Thăng? Là cậu sao?"
Diệp Noãn Tri nghĩ, nếu như hắn biết Đặng Việt Thăng ở chỗ này, như thế hắn còn có thể đến đây sao?
Đôi khi số phận chính là như thế, khiến người ta trở tay không kịp.
Diệp Noãn Tri không kịp nghĩ làm thế nào để một lần nữa đối mặt với người nọ, lại đụng phải y.
Người nọ trong trí nhớ còn cao hơn hắn, lúc này đỉnh đầu bất quá chỉ tới cằm, ít nhất thấp hơn hắn mười cm.
Diệp Noãn Tri tâm tình phức tạp, giản lược nhìn người trước mắt, thầm nghĩ Đặng Việt Thăng cùng trước kia chỗ nào cũng không giống.
Khiến cho hắn ngay cả nói cũng không nên lời.
Đặng Việt Thăng ngửa đầu quan sát Diệp Noãn Tri, hô hấp rất nhanh liền dồn dập. Nếu như không hải bóng đêm quá đen, rất dễ có thể phát hiện mặt y đang đỏ.
Người đàn ông mang kính mắt liếc Đặng Việt Thăng, bất mãn nói: "Thì ra là người quen? Vậy coi như tính giá gốc là được."
Đặng Việt Thăng cầm cờ lê, nói với người đàn ông kia: "Tôi ở đây là được, anh, anh mau về nhà đi."
Diệp Noãn Tri rất bình tĩnh đứng nơi đó, nhìn Đặng Việt Thăng đỡ xe lên, dỡ xuống lốp xe, tỉ mỉ kiểm tra.
Diệp Noãn Tri tâm tư không nhịn được nghĩ về năm ấy. Cha mẹ Đặng Việt Thăng chính là hàng xóm của Diệp Noãn Tri, bởi vì tuổi xấp xỉ nhau nên tự nhiên chơi chung một chỗ. Hai người khi còn bé đã quen biết, tuy rằng bình thường hay cãi nhau, thế nhưng cảm tình rất tốt, vẫn là bạn thân thiết nhất. Thời kỳ niên thiếu, yêu đương nảy mầm, cũng là y....
"Thịch" một tiếng thật lớn vang lên, cắt đứt hồi ức của Diệp Noãn Tri, hắn mạnh mẽ quay đầu, liền thấy Đặng Việt Thăng vỗ vỗ tay, ngồi dậy nói: "Được rồi, vậy..."
"..."
Đặng Việt Thăng ho khan một tiếng, giảm bớt thanh âm run run, y hỏi: "Cậu ăn cơm chưa?"
Diệp Noãn Tri không trả lời, chỉ nói: "Tôi không biết cậu làm ở đây."
Đặng Việt Thăng sửng sốt, sau đó gật đầu.
Diệp Noãn Tri cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó một lúc lâu, hắn hỏi: "Vá bánh xe bao nhiêu tiền."
Đặng Việt Thăng nói: "Cũng chẳng bao nhiêu, không cần đưa.... Cậu về nước khi nào?"
Diệp Noãn Tri không nói chuyện, hắn từ trong ví rút ra mấy tờ tiền, đưa cho Đặng Việt Thăng.
Đặng Việt Thăng nhìn cũng không nhìn, trong lúc nhất thời không khí vô cùng xấu hổ.
Trời rất lạnh, hai người đứng trong gió rét, thân thể lại giống như muốn thiêu cháy.
Tay cầm tiền của Diệp Noãn Tri vẫn đơ ra, hắn đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Diệp Noãn Tri đem tiền đặt ở ngăn kéo trên bàn làm việc, xoay người muốn rời đi.
Đặng Việt Thăng "A" một tiếng, nhảy tới, cố sức nắm lấy cổ tay Diệp Noãn Tri.
Đặng Việt Thăng sửa xe một ngày một đêm, trên tay đầy dầu máy, đen thùi lùi lại lạnh ngắt, lập tức kiến cổ tay Diệp Noãn Tri đen sì. Nhưng sắc trời đã tối, hai người cũng không phát hiện.
Diệp Noãn Tri giống như bị điện giật, cấp tốc xoay người, nâng cổ tay lên, hắn lớn tiếng hỏi: "Cậu có ý gì?"
Đặng Việt Thăng gấp gáp hít một hơi, y lắp bắp nói: "Chúng ta... ra ngoài uống một ly đi."
"..."
Vô số lần Đặng Việt Thăng tưởng tưởng khi gặp lại Diệp Noãn Tri lần nữa thì chính mình sẽ dùng thái độ gì với hắn đây.
Đặng Việt Thăng hơn ai khác biết rõ tính cách của Diệp Noãn Tri, người đàn ông cố chấp, kiên định, quả quyết này.
Y biết mình nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Diệp Noãn Tri, nhưng khi y ngồi vào trong xe hắn thì đột nhiên có chút mê man, cảm giác mình không biết nên cùng hắn nói gì.
Y cũng không biết Diệp Noãn Tri sẽ trưởng thành như thế.
Nhưng rất nhanh Đặng Việt Thăng đã xốc lại tinh thần, y hỏi: "Cậu ăn tối chưa? Tôi còn chưa ăn, cậu muốn ăn gì?"
Diệp Noãn Tri nói: "Không cần, làm trễ nãi cậu về nhà thật không phải, tôi chỉ là muốn đưa cậu về."
"Đừng nói như thế, tôi mời."
"Không muốn ở cùng với cậu."
Đặng Việt Thăng nhịn một chút, lại nhịn không được, tận lực đèn nén nói: "... Tôi muốn."
"..."
Đặng Việt Thăng vội vàng bổ sung nói: "Tôi muốn cùng cậu ôn chuyện."
Diệp Noãn Tri biểu biểu tình nhàn nhạt, làm động tác nuốt, nói: "... Không có gì đáng nói."
Đặng Việt Thăng thay đổi tư thế ngồi, nhìn đèn đường ven đường không ngừng lui về phía sau, nhẹ giọng nói: "Làm sao biết chứ? Cậu về nước khi nào? Cậu bây giờ làm gì? Cậu... hạnh phúc chứ?"
Diệp Noãn Tri thở dài hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"
Đặng Việt Thăng ngậm miệng không đáp.
Hai người đồng thời trầm mặc, chỉ nghe tiếng máy sưởi yếu ớt chạy.
Đặng Việt Thăng lấy dùng khí: "Nếu không thì về nhà cậu đi."
"..."
Đặng Việt Thăng vẻ mặt chân thành tha thiết nói: "Đã lâu không gặp, thật muốn tâm sự với cậu chút."
Diệp Noãn Tri suy tính, nói: "Đã trễ thế này, bạn gái tôi ở nhà, không quá tiện."
Đặng Việt Thăng sửng sốt, kinh ngạc nhìn gò má Diệp Noãn Tri. Liền nhìn thấy cái cổ thon dài, hầu kết rõ rệt, đường viền gò má thâm thúy.
Đặng Việt Thăng cười cười, y nói: "Phải rồi, tôi cũng muốn gặp... chị dâu."
Chương 107
Đương nhiên Diệp Noãn Tri cũng chẳng có bạn gái gì, Diệp Noãn Tri mở cửa để Đặng Việt Thăng đi vào, trầm mặc.
Đặng Việt Thăng bước vào nhà Diệp Noãn Tri, quan sát xung quanh, chẳng biết có phải là cố ý hay không, y hỏi: "Chị dâu đâu?"
Biểu tình Diệp Noãn Tri tầm xuống, không nói chuyện.
Đặng Việt Thăng xoay người, lặng lẽ hít một hơi dài. Y quen thuộc, mê luyến tưởng niệm vị đạo của người này.
Diệp Noãn Tri ở phía sau nhìn chân Đặng Việt Thăng, nhịn không được hỏi: "Chân bị làm sao vậy?"
Động tác của Đặng Việt Thăng dừng lại, thương thế trên chân y không thể dùng quá nhiều sức, thoạt nhìn chiều cao hai vai không đồng đều. Đặng Việt Thăng hàm hồ nói: "Không sao cả."
"Tôi xem giúp cậu." Diệp Noãn Tri không phải bác sĩ khoa chỉnh hình, nhưng nghề nghiệp này, các phương diện khác cũng phải có hiểu biết.
"Không cần, một chút cũng không đau." Đặng Việt Thăng hỏi: "Tôi có thể dùng phòng bếp không?"
Diệp Noãn Tri cởi khuy áo khoác, đem áo để qua một bên, nói: "Trong hòng bếp không có đồ gì cả, đi ra ngoài mua thôi."
Đặng Việt Thăng không tin, đi chung quanh một chút, phát hiện phòng bếp quả nhiên không có thứ gì cả, liền hỏi: "Cậu vẫn luôn ăn ở ngoài sao? Có hợp vệ sinh không?"
Diệp Noãn Tri nghe giọng y có chút trào phúng, nhân tiện nói: "Cũng không thường ăn."
Đặng Việt Thăng trong lòng thầm nghĩ phòng bếp ngay cả cái chén cũng không có, vừa muốn mở miệng đột nhiên nghĩ đến cái gì, y nói: "Cậu... cậu mới về nước có đúng hay không?"
Diệp Noãn Tri quả thực mới về nước không bao lâu, nhưng không muốn nói chuyện với Đặng Việt Thăng nữa, vì vậy lắc đầu nói: "Tôi.... bình thường ăn ở nhà bạn gái."
"...."
Đặng Việt Thăng hiểu rất rõ Diệp Noãn Tri, ngay cả lúc nào hắn đang nói dối cũng nhìn ra rõ ràng.
Đều nói kẻ thù gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt, hai người cũng chưa tính là kẻ thù, miễn cưỡng cũng là... người yêu cũ, Diệp Noãn Tri không muốn Đặng Việt Thăng vui vẻ, tâm tình như vậy y có thể hiểu được.
Diệp Noãn Tri và Đặng Việt Thăng ăn một bữa tối tẻ ngắt, uống một chút rượu. Đặng Việt Thăng say rượu trên mặt ửng hồng, nhịn không được lại nói nhiều hơn, bắt đầu liên tục hướng Diệp Noãn Tri hỏi.
Cho dù Diệp Noãn Tri không biết trả lời thế nào thì mười câu cũng phải nói lại bốn năm câu, Đặng Việt Thăng cuối cùng cũng biết tình hình hiện giờ của Diệp Noãn Tri.
Y nói: "Khi còn bé cậu muốn làm bác sĩ.... Tốt, thật tốt."
Nói xong, Đặng Việt Thăng đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Đặng Việt Thăng hỏi: "Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Diệp Noãn Tri nói: "Tôi cái gì cũng không muốn biết."
Nghe xong lời này, Đặng Việt Thăng trầm mặc vài giây, những lời y muốn nói cũng nuốt xuống.
Rất nhiều người không biết, kỳ thật so với hận thù thì chịu đựng càng khiến người ta thêm thông khổ. Những Đặng Việt Thăng chịu đựng thời gian dài như vậy, với y mà nói nhẫn nại đã là một phần cơ thể, đột nhiên bảo y nói ra khỏi miệng, có một số việc, ngược lại có vẻ quá đột ngột.
Đặng Việt Thăng nhìn đồng hồ, nói qua hướng khác: "Nhà cậu cách nhà tôi thật xa."
"Ừ." Diệp Noãn Tri không lưu tâm lắm trả lời.
"..." Đặng Việt Thăng nói, "Đã trễ thế này, làm sao tôi về nhà?"
Diệp Noãn Tri ngẩng đầu len, kinh ngạc phát hiện bây giờ đã trễ như thế.
Hắn mở miệng muốn nói "Tôi đưa cậu về" những nghĩ lại bản thân uống rượu, không thể lái xe, nên nghĩ muốn đón xe cho Đặng Việt Thăng về.
Đặng Việt Thăng lên tiếng: "Để tôi ở lại đây đi."
Diệp Noãn Tri có chút kinh ngạc nhìn y, bởi vì Diệp Noãn Tri không nghe được ý tứ khẩn cầu bên trong lời nói của y, thậm chí nghĩ Đặng Việt Thăng đang vô cùng kiên định.
Đặng Việt Thăng nói: "Tiền thuê nhà của tôi cũng sắp đến hạn rồi, giai đoạn này đến ở nhà cậu được không. Chỗ này cũng gần nơi tôi làm việc."
Diệp Noãn Tri trái lại không nói lời nào, hắn muốn xem một chút da mặt Đặng Việt Thăng rôt cuộc dày đến nhường nào.
Quả nhiên, Đặng Việt Thăng con mắt khẽ động: "Nếu không, tôi ở đây, làm bạn cùng nhà với cậu được không?"
Diệp Noãn Tri dừng một chút, nói: "Không được."
"Hả?"
"Ngày hôm nay gặp lại cậu, tôi cam đoan là ngoài ý muốn. Xin lỗi, sau này tôi không muốn liên lạc gì với cậu nữa."
Đặng Việt Thăng nở nụ cười, y nói: "Cậu nghiêm túc như vậy làm gì? Tôi còn muốn làm bạn với cậu mà."
Bạn bè sao?
Đã từng tình nồng ý mật, ngọt ngào ôm ấp, Diệp Noãn Tri không biết đến tột cùng y làm sao có thể thản nhiên đối mặt như vậy.
Nhìn Đặng Việt Thăng như thế, Diệp Noãn Tri ngược lại cảm thấy mình đã phản ứng quá mức. Một mặt không muốn cùng Đặng Việt Thăng tiếp xúc thêm, mặt khác Diệp Noãn Tri sâu trong nội tâm kỳ thực cũng muốn biết những chuyện về Đặng Việt Thăng.
Loại ý nghĩ ngày cũng chỉ sóng gợn trên mặt nước, đã bị Diệp Noãn Tri cấp tốc đè xuống, hắn cảm giác mình như vậy thực sự ghê tởm, chỉ làm ra vẻ, tâm trí vẫn chưa thành thục.
Diệp Noãn Tri suy nghĩ một chút, nói: "Vậy được rồi."
Đêm đó, Diệp Noãn Tri lại nằm mơ.
Trong mộng người mẹ thấy không rõ mặt đang ôm lấy chính mình, vừa nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, vừa thấp giọng nói: "Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi, xuân giang thuỷ noãn áp tiên tri.. Noãn Tri, Noãn Tri, mẹ yêu con."
"Bên ngoài bụi trúc, hoa đào nở hai ba cành,
Sông sang xuân, nước ấm lên, con vịt là biết trước tiên."
Xuân giang vãn cảnh - Huệ Sùng
Diệp Noãn Tri vươn tay nắm lấy dây chuyền lấp lánh trên cổ mẹ, hỏi: "Mẹ, yêu là gì ạ?"
Mẹ trả lời thế nào?
Bà hôn trán con trai, nói: "Yêu chính là... cho dù con không phải con trai mẹ, mẹ vẫn luôn ở bên con."
Trong mộng, ngực Diệp Noãn Tri bị đè nén, hắn từ trong cảm giác khó chịu tỉnh lại, ngồi dậy.
Mặc dù là mùa đông, nhưng Diệp Noãn Tri vẫn chảy một thân mồ hôi, từng giọt từ trên lưng hắn chảy xuống.
Trong nháu mắt có chút, tựa hồ hắn vẫn còn đang dị quốc tha hương, lẻ loi một mình.
Mãi cho đến khi nghe được âm thanh rất nhỏ ở phía ngoài. Có người mở cửa, khấp khễnh đi tới. Người nọ thấy Diệp Noãn Tri thân trần ngồi ở đó, hơi sửng sốt một chút, sau đó cười, hỏi: "Cậu dậy rồi à?"
Diệp Noãn Tri vốn cho rằng sau này sẽ không bao giờ gặp lại Đặng Việt Thăng nữa, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn gặp lại y.
Bởi vì Đặng Việt Thăng mỗi ngày đều đến bệnh viện mà Diệp Noãn Tri làm, cái gì y cũng không làm, chỉ ngồi ngay đại sảnh bên ngoài phòng khám, nhìn thấy Diệp Noãn Tri sẽ đến nói vài câu. Có đôi khi cũng chẳng nói gì, hai người tựa như người xa lạ gật đầu chào, rồi cả ngày cũng không gặp lại.
Tình cảnh xấu hổ như vậy, Đặng Việt Thăng lại không biết mệt, Diệp Noãn Tri tan ca là có thể nhìn thấy y chờ ở cổng chính.
Diệp Noãn Tri hỏi: "Cậu không cần làm việc sao?"
"Tôi..." Đặng Việt Thăng nghe thấy Diệp Noãn Tri chủ động nói chuyện với mình, liền lên tinh thần, nói: "Tôi đang muốn đổi chổ làm."
"Vậy cậu cả ngày theo tôi làm cái gì?" Diệp Noãn Tri lạnh lẽo nói: "Trong bệnh viện cũng không thiếu người."
Đặng Việt Thăng gật đầu, suy nghĩ một chút, miễn cưỡng lấy một lý do: "Tôi muốn.... gặp chị dâu một chút."
Lời này giả giả thật thât, cũng không khiến Diệp Noãn Tri đau ngứa chút nào. Đặng Việt Thăng biết hắn lừa mình, còn nói những lời này.
Diệp Noãn Tri cười cười, không trả lời, trong ngực lại nghĩ, cậu muốn xem còn không phải rất đơn giản sao.
Ngày hôm sau Diệp Noãn Tri liền liên lạc với bạn học nữ cùng hắn về nước lần này, đối phương cảm thấy trò này rất vui, đá ứng một tiếng, nhưng vì bận rộn công việc, chưa có thời gian gặp hắn.
Diệp Noãn Tri giả vờ như thật nói với Đặng Việt Thăng: "Bạn gái tôi rất bận, không có thời gian gặp cậu."
Đặng Việt Thăng sắc mặt trầm xuống. Y nhìn Diệp Noãn Tri, cảm giác bản thân như vậy chính là dụng tốc bất đạt. Đặng Việt Thăng hơi há miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Sau đó Đặng Việt Thăng cũng không xuất hiện nữa. Diệp Noãn Tri lại khôi phục lịch trình bận rộn.
Lần tiếp theo nhìn thấy Đặng Việt Thăng là chừng mấy ngày sau đó. Ngày đó thời tiết không tốt, sương mờ giăng kín, hít thở cũng thấy ngực bị đè nén.
Không có gió, lại vẫn cảm giác được cái lạnh đến thấu xương. Diệp Noãn Tri đi đến cổng bệnh viện đã nhìn thấy Đặng Việt Thăng một thân đồ xám xỉnh, co cổ lại, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn chằm chằm người đến kẻ đi.
Làm bác sĩ, sức quan sát của Diệp Noãn Tri rất mạnh, hắn liếc một cái đã thấy trên quần áo Đặng Việt Thăng có bụi bặm, trêm mặt có vết tích rửa, nhưng vết trầy lại vô cùng rõ ràng.
Diệp Noãn Tri cau mày đi tới, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Đặng Việt Thăng thoáng cái mắt sáng lên, y nói: "Hôm nay tôi nhận tiền lương, cậu xem, tôi mua hạt dẻ rang..."
Nói xong Đặng Việt Thăng cởi nút áo, lấy ra một túi nhỏ màu vàng từ trong ngực.
Trời lạnh như thế, tay y đều cóng đến phát run, trên mặt lại lộ ra nụ cười yên lòng.
Diệp Noãn Tri nhìn thoáng qua, vươn tay nắm lấy cổ tay Đặng Việt Thăng, Đặng Việt Thăng than nhẹ, bàn tay cầm hạt dẻ ngừng lại.
Diệp Noãn Tri hỏi: "Cổ tay bị làm sao?"
Đặng Việt Thăng hàm hồ nói: "Trẹo một chút."
"Trên mặt thì sao?"
"Ngã." Đặng Việt Thăng suy nghĩ một chút, nói, "Từ trên cầu thang xuống."
Nhìn vết thương đã biết không phải bị ngã, bất quá Diệp Noãn Tri cũng không vạch trần, chỉ vào bẹnh viện nói: "Tôi đi lấy thuốc, cậu về nhà tự bôi đi."
Đặng Việt Thăng vội vã chạy đến: "Không cần phiền phức thế."
Diệp Noãn Tri hạ mắt, nhìn túi hạt dẻ trên tay Đặng Việt Thăng, nhàn nhạt nói: "Coi như là đáp lễ."
Sau khi ở bệnh viện xử lý vết thương cho Đặng Việt Thăng, lại qua mấy ngày, buổi tối Đặng Việt Thăng lại goc cửa nhà Diệp Noãn Tri.
Trên mặt y lại bầm tím, lần này so với lần trước càng nghiêm trọng hơn, mắt của Đặng Việt Thăng cũng không mở được, vẫn còn rơi lệ.
Diệp Noãn Tri ngẩn ra, hỏi: "Cậu... như thế nào..."
Còn chưa hỏi xong, Diệp Noãn Tri lại trầm mặc.
Đặng Việt Thăng cúi đầu, gọi một tiếng "Tiểu sư phụ", ũ rũ đứng ở cửa, không nói được lời nào.
Diệp Noãn Tri nhìn y, nghiêng người nhìn xung quanh, hắn thở dài, nói: "Vào nhà trước đi."
Đặng Việt Thăng đi vào phòng khách, cởi áo khoác ra, chỉ chừa một bộ đồ mùa thu có chút mỏng manh, y khoanh tay nắm lấy vạt áo, vén lên vị trí dưới nách, lộ ra phía sau lưng xanh tím. Đặng Việt Thăng ghé vào ghế sô pha của Diệp Noãn Tri, không nhúc nhích.
Diệp Noãn Tri rửa tay, sờ lên chỗ đau, lại sờ xương của y, nghe thấy Đặng Việt Thăng nói không có đau nhức gì, Diệp Noãn Tri biết y chỉ bị thương ngoài da, không quá nghiêm trọng.
Mặc dù như vậy, Diệp Noãn Tri vẫn cầm thuốc mỡ, bôi lên hai bên lưng y, vừa bôi vừa nói: "Thuốc lần trước tôi đưa đã dùng chưa?"
Đặng Việt Thăng nuốt nước miếng một cái, y có chút không thở nổi, mặt đỏ bừng, nói: "Ừ... có dùng."
Diệp Noãn Tri rất nhanh đã xử lý xong chỗ bị thương, đem áo y kéo xuống, sau đó hỏi: "Còn chỗ nào bị thương nữa không?"
Quần áo kia đã giặt qua rất nhiều lần, cho nên sờ vào vô cùng mềm mại, trên tay Diệp Noãn Tri tựa hồ còn lưu lại cảm xúc này, cho nên hắn cúi đầu nhìn thoáng qua.
Lúc này Đặng Việt Thăng thở dồn dập, ưỡn thẳng thắt lưng, tiếng thở biểu hiện y vô cùng khẩn trương.
Diệp Noãn Tri cảm thấy kỳ quái, một giây kế tiếp, đã bị Đặng Việt Thăng kéo tay.
Đặng Việt Thăng nhìn Diệp Noãn Tri, trong mắt lại như có lửa đốt, y dùng lực siết cổ tay Diệp Noãn Tri, từng chút từng chút, kiên định kéo tay hắn, đặt trên chỗ phía sau mình.
Đặng Việt Thăng lôi kéo rất dùng lực, Diệp Noãn Tri không khỏi nghiêng người về phía trước, hắn cau mày nói: "Bỏ tay ra."
Đặng Việt Thăng không bỏ, y hơi nghiêng đầu, tiến đến bên tay Diệp Noãn Tri, run rẩy nói: "Mông* tôi đau lắm, cậu giúp tôi xoa xoa được không?"
*nguyên văn: Đặng Việt Thăng dùng từ hậu môn, nhưng mình thấy kì kì, nên đổi lại một tí.
Chương 108
Diệp Noãn Tri nghiêng người, nghe nói như vậy liền ngân ra, vội vàng rút tay lại.
Đặng Việt Thăng sớm biết hắn sẽ phản ứng như vậy, cho nên nắm lấy tay hắn rất dùng lực, Diệp Noãn Tri không rút ra được, ngược lại còn bị Đặng Việt Thăng kéo về trước.
Diệp Noãn Tri trực tiế quỳ gối trên ghế sô pha, hắn cau mày, nói: "Không được, cậu buông tay ra."
"Tôi không muôn." Đặng Việt Thăng tiến về phía trước, hôn vành tay Diệp Noãn Tri, y hỏi: "Cậu không muốn sao? Không phải cậu thích tôi mặc quần áo màu trắng sao?"
Diệp Noãn Tri từ trước đến giờ chưa bao giờ nói với Đặng Việt Thăng như thế, trên thực tế màu sắc quần áo đối với hắn cũng không có gì đặc biệt thích hay không, không biết vì sao Đặng Việt Thăng lại hiểu lầm như vậy, Diệp Noãn Tri nghĩ trách không được hôm nay y ăn mặt mỏng như thế, nói không chừng y cũng chỉ có một bộ này màu trắng.
Diệp Noãn Tri lắc đầu, chống tay muốn đứng lên, hắn vừa rồi nhất thời sơ sẩy mới bị kéo lên ghê, lúc này quyết định đứng lên, Đặng Việt Thăng cũng không giữ được hắn.
Đặng Việt Thăng khẩn trương, giơ tay nắm lấy gáy Diệp Noãn Tri. Hai người đàn ông ở trên ghế sô pha giãy dụa, lăn xuống dưới đất. Diệp Noãn Tri chiếm thế thượng hong, hắn đem Đặng Việt Thăng đặt trên sàn, không chế cánh tay người dưới thân.
Đặng Việt Thăng thở dốc, y bị Diệp Noãn Tri đè xuống, gần gũi nhiệt độ cơ thể mà y vẫn khao khát tương tư, dc mở miệng thì thanh âm phát run đến không khống chế nổi, chỉ nói: "Tôi rất nhớ cậu."
"..."
"Cậu về nước tại sao không liên lạc với tôi?" Đặng Việt Thăng giùng giằng, dùng hạ thể chạm vào người Diệp Noãn Tri, nhưng bởi vì một chân không thể dùng lực cho nên cũng không có hiệu quả gì, Đặng Việt Thăng bỏ qua, y mở ra thân thể, nhìn Diệp Noãn Tri từ đầu tới chân, "Cậu không muốn thấy tôi sao?"
Diệp Noãn Tri kinh ngạc nghe Đặng Việt Thăng hỏi như thế, hắn giật mình, nói: "Đương nhiên."
Đặng Việt Thăng biểu tình xấu hổ, giống như muốn che giấu, dùng âm thanh giống như rống lên nói: "Nhưng mà... cậu yêu tôi!"
Diệp Noãn Tri cả giận nói: "Không phải cậu nói đồng tính luyến ái không có hôn nhân bảo đảm, cậu chỉ đùa giỡn với tôi một chút sao?"
Đặng Việt Thăng sửng sốt: "Cậu còn nhớ rõ?"
Diệp Noãn Tri hận vô cùng, hắn vươn tay nắm lấy cổ áo Đặng Việt Thăng, một tay kéo lên, sau đó nói: "Cậu trêu ghẹo tôi trước, cũng là cậu nói chia tay, Đặng Việt Thăng, cậu có biết một mình tôi ở nước ngoài hận cậu biết bao nhiêu không?"
"..."
Trong lòng Diệp Noãn Tri như bị khoét một cái động, khiến tâm tình đè nén mấy năm nay đều bộc phát ra, Diệp Noãn Tri ác động mà thẳng thắn nói: "Cho nên tôi không muốn tìm cậu, không muốn liên lạc với cậu. Tôi đi sửa xe gặp phải cậu chỉ là trùng hợp, đúng, tôi thấy cậu sống không tốt như thế, tôi nghĩ cậu đúng là đáng đời."
Đặng Việt Thăng nghe Diệp Noãn Tri nói như thế, nhất thời cảm thấy thật sự khó thở. Y nghĩ lý do khiến trước mắt biến thành một màu đen là bởi vì bị quần áo siết quá chặt, chứ không phải... không phải vì trong ngực khó chịu.
Diệp Noãn Tri rống lên vài tiếng, miễn cưỡng khống chế tâm tình của mình, hít thật sâu, Diệp Noãn Tri buông cổ áo Đặng Việt Thăng, lấy tay đè lên trán.
Đặng Việt Thăng không làm gì cả, chờ Diệp Noãn Tri phát tiết xong, y thẳng thắt lưng, ôm cổ Diệp Noãn Tri.
Đặng Việt Thăng dán lên rất gần, dùng thanh âm dịu dàng nói: "Đừng hận tôi, được không?"
Diệp Noãn Tri không nhúc nhích, Đặng Việt Thăng nắm lấy tay hắn, cởi áo cho mình.
Người đàn ông gầy yếu, ngực không có gì bất thường, giống hệt như lúc còn trẻ Diệp Noãn Tri nhìn thấy, đúng vậy, không có gì thay đổi, cái gì cũng giống như trước.
Diệp Noãn Tri lấy thuốc lá từ trong túi áo ra, châm lửa, để lên môi.
Làm bác sĩ, lượng công việc của Diệp Noãn Tri không nhỏ, lúc đi học mệt rã rời thì dùng cà phê đậm nâng cao tinh thần, sau khi trường thành thì bắt đầu hút thuốc, càng mệt hút càng nhiều, nhưng không bận rộn thì rất ít hút.
Có lẽ là mùi thuốc lá gay mũi ảnh hưởng đến người bên cạnh, có lẽ vì cố ý, Đặng Việt Thăng dời cánh tay một cái, chậm rãi cọ lên ra trải giường, âm thanh trong căn phòng yên lặng có chút đột ngột
Diệp Noãn Tri nghiêng đầu qua, liếc mắt một cái nhìn thấy ở phía sau Đặng Việt Thăng có một vết xanh xanh tím tím. Có thể là vết thương từ trước, có thể là do trận kích tình tôi hôm qua để lại.
Đặng Việt Thăng giơ tay, nắm lấy cổ tay Diệp Noãn Tri, khàn khàn nói: "Cho tôi hút một chút."
Diệp Noãn Tri do dự một chút, thuốc lá trong tay bị cướp đi. Đặng Việt Thăng không để ý chút nào ngậm lấy điếu thuốc đã bị Diệp Noãn Tri hút qua.
Đặng Việt Thăng hít vào một hôi, sau đó nghiêng người, tựa lên người Diệp Noãn Tri.
Diệp Noãn Tri giật giật cánh tay bị Đặng Việt Thăng dựa vào, nói: "Tôi muốn đi làm."
Đặng Việt Thăng nhìn hắn thật sâu, miệng thì nói "Đi đi", ánh mắt lại không rời Diệp Noãn Tri.
Đợi Diệp Noãn Tri từ giường đứng lên, Đặng Việt Thăng mới nhớ tới gì đó, y khập khiễng theo xuống giường, nói: "Tôi đi với cậu."
Bởi vì Đặng Việt Thăng đi đứng không tốt, bình thường bước đi chậm rãi bất ổn, hôm qua Diệp Noãn Tri không biết tiết chế, cho nên đi chậm hơn rất nhiều.
Ánh mắt Diệp Noãn Tri thuận đường nhìn chân Đặng Việt Thăng, thấy y thân trên trần trụi, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần jeans xanh nhạt, giặt rất nhiều lần, vải cũng trở nên trắng bệch.
Diệp Noãn Tri ôn Tri hỏi: "Cái mông còn đau không?"
Diệp Noãn Tri sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: "Một chút cũng không đau."
"Cởi quần ra." Diệp Noãn Tri nói: "Tôi xem chân cậu một chút."
Đêm qua sau khi Đặng Việt Thăng cởi quần ra, cởi đến đầu gối liền dừng lại, cho nên tới bây giờ Diệp Noãn Tri đều chưa xem qua cái chân kia rốt cuộc là thế nào.
Đặng Việt Thăng lắc đầu nói: "Một chút tật nhỏ thôi."
Nói xong nhặt áo trên sàn lên, khoác trên người.
Diệp Noãn Tri nhìn y một cái, cũng không nhiều lời nữa.
Không ai chủ động nói gì, quan hệ của Đặng Việt Thăng và Diệp Noãn Tri trở nên thân mật dị thường. Chỉ cần Đặng Việt Thăng theo Diệp Noãn Tri về nhà, Diệp Noãn Tri liền hiểu ý y, hơn nữa cũng không cự tuyệt, thậm chí thỉnh thoảng sẽ qua đêm trên giường cũng với Đặng Việt Thăng.
Mỗi lần ôm Đặng Việt Thăng, Diệp Noãn Tri luôn nghĩ, hắn tại sao phải dùng thái độ theo đuổi khiến Đặng Việt Thăng cùng mình. Vấn đề này tạm thời không có đáp án, nhưng Diệp Noãn Tri luôn suy tư đồng thời nhịn không được hồi tưởng lại chuyện của mười năm trước.
Khi đó Diệp Noãn Tri và Đặng Việt Thăng yêu đương nảy mầm, bình thường luôn giấu diễm người nhà, ở những chỗ không người hôn môi. Diệp Noãn Tri phát hiện Đặng Việt Thăng có một cái răng bị sâu, liền bảo y đi bác sĩ.
Mẹ Đặng Việt Thăng thân thể yếu, bệnh nhiều, gia cảnh không tốt, cả nhà đều sợ đến bệnh viện, bất quá như thế cũng không nói với Diệp Noãn Tri, mỗi khi hắn nhắc tới, Đặng Việt Thăng liền cười cười, cũng không nói gì."
Diệp Noãn Tri vài lần khuyên không được, có chút lo lắng đề lâu răng sẽ hư nhiều hơn, liền thuận miệng nói một câu: "Sâu răng cũng sẽ truyền nhiễm, cậu phải cẩn thận."
Không ngờ Đặng Việt Thăng coi những lời này là thật, trước khi đi nhổ răng liền không hôn Diệp Noãn Tri nữa. Diệp Noãn Tri còn thấy lạ, Đặng Việt Thăng sau khi chữa răng về, cấp thiết hôn môi Diệp Noãn Tri, Diệp Noãn Tri bảo y há miệng, nhìn chỗ răng bị nhổ đi, nói: "Không phải rất tốt rồi sao, thật không hiểu cậu vì sao phải kéo dài nữa."
Đặng Việt Thăng đành trả lời: "Tôi.... có chút sợ."
"Sợ bác sĩ?"
Đặng Việt Thăng gật đầu.
Diệp Noãn Tri mỉm cười nói: "Nếu như sau này tôi làm bác sĩ, cậu còn sợ không?"
Đặng Việt Thăng sửng sốt, không phản ứng kịp, hỏi: "Cái gì?"
Diệp Noãn Tri lại gần, hướng về lỗ tai Đặng Việt Thăng nói: "Tôi muốn muốn học, sau khi tốt nghiệp tôi muốn làm bác sĩ."
"Hả?" Đặng Việt Thăng hỏi, "Cậu nói với người nhà chưa?"
"Bọn họ không quản được tôi..."
Diệp Noãn Tri dựa vào đầu giường, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhịn không được nheo mắt.
Cái chân Đặng Việt Thăng khập khiễng càng lợi hại. Y bị Diệp Noãn Tri làm cho phía sau sưng đỏ, bước đi nhìn không ra gì, nhưng ngồi chồm hỗm xuống sẽ đau đớn, lúc sửa xe tương đối khổ cực, Đặng Việt Thăng đành phải quỳ xuống. Trời lạnh như vậy, quỳ trên nền đất lạnh như băng khẳng định không dễ chịu, mặc dù Đặng Việt Thăng đã đem áo khoác cởi ra trải dưới đầu gối, nhưng chân vẫn bị lạnh, vô cùng đau đớn.
Diệp Noãn Tri cũng nhìn ra, hắn muốn Đặng Việt Thăng cởi quần xuống cho hắn nhìn, nhưng Đặng Việt Thăng luôn hời hợt lờ đi, sống chết không cho, nhưng là bệnh nhân đứng trước bác sĩ nhăn nhó không chịu cởi quần áo.
Diệp Noãn Tri cả giận nói: "Cậu còn mặc cái quần rách đó làm gì?"
Đặng Việt Thăng sửng sốt một chút, dĩ nhiên không biết trả lời thế nào.
Diệp Noãn Tri nói: "Cậu rốt cuộc lo lắng cái gì? Chỗ bí mật hơn tôi cũng đã nhìn qua."
Đặng Việt Thăng đỏ mặt, sau đó lại trở nên tái nhợt.
Diệp Noãn Tri kéo cà vạt, nói: "Tùy cậu vậy, tôi không quan tâm nữa."
Đặng Việt Thăng không rõ vì sao Diệp Noãn Tri lại tức giận như thế, về sau ngẫm lại, phát hiện có lẽ Diệp Noãn Tri muốn y bớt đau đớn mà thôi. Nhưng Đặng Việt Thăng càng không muốn để Diệp Noãn Tri coi mình như người bệnh.
Đặng Việt Thăng nghiêm túc nhận lỗi với Diệp Noãn Tri, nhưng mỗi lần như thế Diệp Noãn Tri chỉ gật đầu, đối với Đặng Việt Thăng ngày càng lạnh nhạt. Đặng Việt Thăng để ý Diệp Noãn Tri đến nỗi cố chấp, mỗi cử động của Diệp Noãn Tri đều tạo cho y ảnh hưởng rất lớn.
Tháng này sau khi Đặng Việt Thăng nhận lương, đi tới nhà ba mẹ. Lần này y không nhét bì thư chứa tiền lương vào khe cửa, mà nhẹ nhàng gõ cửa sổ.
Một lát sau, mẹ y nhẹ nhàng kéo màn cửa ra, nhìn Đặng Việt Thăng, trong mắt tràn đầy ưu sầu.
Đặng Việt Thăng hạ giọng hỏi: "Ba đâu?"
"Ông ấy... còn đang ngủ, sao vậy?"
Đặng Việt Thăng cúi đầu nói: "Tháng này con muốn mua một cái quần mới, cho nên chỉ có thể đưa cho hai người một ngàn, xin lỗi..."
Mẹ y lặng lẽ xoa xoa khóe mắt, nói: "Bảo con không cần đưa tiền đến, sao con lại không nghe lời? Con... con đi làm khổ cực như vậy, ba mẹ thực sự..."
Đặng Việt Thăng mỉm cười, mặt dù bên ngoài trời đất phủ đầy tuyết, nhưng ngực y lại rất ấm áp.
Mẹ vi nhìn về phía sau một chút, đột nhiên mở cửa sổ ra, đem vật gì đó nhét vào ngực Đặng Việt Thăng, cấp tốc dặn dò: "Sau này đừng đến nữa, chính mình sống cho tốt."
Nói xong, mẹ y vội vã kéo rèm cửa.
Đặng Việt Thăng đứng đó một hồi, từ trong ngực lấy ra một túi hạt dẻ còn tỏa hơi nóng, y từ trong túi lấy ra một hạt, bỏ vào miệng.
Đặng Việt Thăng nhìn túi hạt dẻ trong tay, nhớ tới người mẹ ngồi dưới ngọn đèn từng chút từng chút tách vỏ, mặc dù hạt dẻ trong miệng ngọt ngào mềm mại, nước mắt Đặng Việt Thăng vẫn cứ chảy ròng.
Y đem hạt dẻ ủ vào ngực, dùng ống tay áo lau nước mắt. Đặng Việt Thăng hít một hơi, đi thật nhanh ra ngoài.
Chương 109
Diệp Noãn Tri không chủ động đi tìm Đặng Việt Thăng, Đặng Việt Thăng không thể làm gì khác là tự mình đi gặp hắn, may mà Diệp Noãn Tri không cự tuyệt, chỉ cần Đặng Việt Thăng đến nhà hắn, nếu như hắn có nhà, sẽ luôn để Đặng Việt Thăng tiến vào.
Đặng Việt Thăng cũng biết Diệp Noãn Tri rất bận, bởi gì Diệp Noãn Tri thường sẽ không ở nhà. Có lúc Đặng Việt Thăng chờ ở cửa nhà hắn, mãi đến hừng đông hai ba giờ, Diệp Noãn Tri mới lê một thân mỏi mệt trở về.
Diệp Noãn Tri thức trắng một đêm từ phòng phẫu thuật đi ta, đầu đau đến nứt ra, thấy Đặng Việt Thăng ngồi xổm trước cửa nhà mình, cũng không ngủ được, mở mắt chờ Diệp Noãn Tri đến. Mặc dù Diệp Noãn Tri chưa bao giờ nói ra, những chính hắn biết, lúc nhìn thấy Đặng Việt Thăng đợi mình ở nơi cửa, trong lòng có bao nhiêu vui sướng.
Giống như thú cưng được mình huấn luyện, vĩnh viễn trung thành với chủ nhân, sẽ không rời đi.
Diệp Noãn Tri biết cái ví dụ này rất không tốt, dù sao Đặng Việt Thăng là người không phải động vật, hơn nữa khi đó y đã từng khiến Diệp Noãn Tri đau đơn, hại hắn đến nay vẫn chưa hết bóng ma tâm lý.
Đàn ông vĩnh viễn sẽ không tỉ mỉ như phụ nữ, cho đến khi Diệp Noãn Tri hỏi y: "Cậu vì sao vẫn cứ mặc cái quần rách đó?" Đặng Việt Thăng mới chợt phát hiện, suy nghĩ của mình rất không đúng.
Ai mà không muốn ăn vận đẹp đẽ sạch sẽ, gặp gỡ người khác chứ?
Suy nghĩ kỹ một chút, Đặng Việt Thăng đã rất lâu chưa đi mua sắm, mua cho mình một bộ quần áo đàng hoàng.
Bởi vì rất để tâm, nên Đặng Việt Thăng càng cố gắng lựa chọn.
Y đi vào một cửa tiệm sáng sủa, nhìn một vòng hoa cả mắt, chung quanh mờ mịt.
Đặng Việt Thăng nghe phía sau có người nhỏ giọng nói chuyện, gọi y "tên què", nói "cậu nhìn kìa, bên kia có tên què".
Đặng Việt Thăng có biệt danh tên què, lúc ở tiệm xe làm việc, bị người ta ngay mặt gọi như thế, cũng không nghĩ gì cả. Y cảm thấy cái chân này cũng chẳng có gì mất mặt, đây là vết tích tình yêu của Đặng Việt Thăng, khắc cốt minh tâm, ai mà hiểu được?
Nhưng không biết tại sao hôm nay nghe người ta nói chuyện như thế sau lưng mình, y cảm thấy như có gai trên lưng, cả người đau đớn.
Đặng Việt Thăng hoảng hốt nhận thấy loại cảm xúc đau khổ trong lòng mình, y cảm giác mình không xứng, không xứng ở đây, không xứng với người kia.
Đặng Việt Thăng nổ lực xốc lại tinh thần, y đến nhà tắm công cộng gần đó, tắm rửa rất lâu, rất sạch sẽ mới đi tìm Diệp Noãn Tri.
Đại khái vì quá sạch sẽ, cho nên Đặng Việt Thăng lại có chút lo lắng. Y đến cửa nhà Diệp Noãn Tri, may mắn là Diệp Noãn Tri vừa vặn có ở nhà.
Diệp Noãn Tri tóc ướt mở cửa, tay phải cầm một cái khăn lông trắng, thấy Đặng Việt Thăng rồi, Diệp Noãn Tri nói: "Còn không gọi trước cho tôi, không sợ tôi không có nhà sao?"
Đặng Việt Thăng không có điện thoại di động bất quá lời này cũng không cần nói, y kéo tay Diệp Noãn Tri, thân thiết đến gần, nói: "Chờ cậu một chút thì sợ gì chứ?"
Diệp Noãn Tri ngẩn ra, hắn sờ bàn tay nóng hổi của Đặng Việt Thăng, ý tứ cầu hoan không thể rõ ràng hơn. Diệp Noãn Tri kéo về phía sau, khổ sở nói: "Tôi hôm nay phải đi ăn với đồng nghiệp."
Đặng Việt Thăng sửng sốt, nhìn Diệp Noãn Tri, hỏi: "Với ai?"
Mặc dù Đặng Việt Thăng không biết nhưng Diệp Noãn Tri vẫn kể ra mấy cái tên.
Diệp Noãn Tri nghe thấy trên tóc Đặng Việt Thăng có mùi dầu gội chất lương thấ, hắn tiếng đến bên người Đặng Việt Thăng, dùng mũi nhẹ nhàng ngửi tóc y, mơ hồ nói: "Sau này cậu đến nhà tôi tắm đi."
Hai người trước đây hẹn hò, Diệp Noãn Tri cũng rất thích Đặng Việt Thăng dùng đồ của mình, thích Đặng Việt Thăng có mùi vị quen thuộc với mình.
Bất quá Đặng Việt Thăng không mấy chú ý chi tiết này.
Diệp Noãn Tri buông tay y ra, nói: "Cậu vào trước đi, tôi phải đi rồi."
Đặng Việt Thăng kéo Diệp Noãn Tri lại, thành khẩn nói: "Không đi được không?"
Diệp Noãn Tri nói: "Không được, đã hẹn trước rồi."
Đặng Việt Thăng gấp đến độ muốn rống len: "Cậu... cậu đã có tôi, còn đi gặp cô ta?"
Diệp Noãn Tri không hiểu ra làm sao hỏi: "Cái gì?"
Đặng Việt Thăng đỏ mặt: "Tôi không cho cậu đi."
Diệp Noãn Tri nhíu mày, nói: "Tôi chỉ đi ăn một bữa cơm. Lãnh đạo đơn vị cũng tới."
Đặng Việt Thăng ôm cổ Diệp Noãn Tri, lôi kéo hắn.
Diệp Noãn Tri né tránh, trong ngực có chút tức giận, hắn không nói một lời xoay người, đi thay quần áo.
Đặng Việt Thăng từ phía sau ôm lưng Diệp Noãn Tri, ngón tay run rẩy nắm lấy quần của hắn.
Diệp Noãn Tri ngăn y lại, mang giày đi ra khỏi nhà.
Diệp Noãn Tri không rõ Đặng Việt Thăng đang nghĩ gì, lẽ nào Đặng Việt Thăng cho rằng mình bảo trì quan hệ như vậy với y, y có thể không cố kỵ gì can thiệp vào cuộc sống của mình, muốn làm gì thì làm sao?
Cho đến giờ cơm Diệp Noãn Tri vẫn không vui, hắn ngồi nơi đó, nhớ tới mười năm nay một mình cô đơn lẻ bóng, như thế nào cũng không vui vẻ nổi.
Ăn cơm xong, một người bạn học của Diệp Noãn Tri đến ngồi cạnh hắn, hai người hàn huyên vài câu, người kia trêu ghẹo: "Trước kia không phải cậu nhờ tôi giả làm bạn gái cậu sao? Thế nào, diễn trò cho ba mẹ cậu xem hả?"
Diệp Noãn Tri hồi tưởng một lúc mới nhớ ra thật sự có chuyện này, hắn xin lỗi nói: "Không phải... Thật ngại qua, sau này không cần nữa."
Người kia cười hì hì, nhãn thần mang theo tiếu ý.
Diệp Noãn Tri đột nhiên nhớ tới Đặng Việt Thăng khác thường như thế, lẽ nào Đặng Việt Thăng không cho hắn đi ra là sợ hắn gặp người phụ nữ này sao?
Diệp Noãn Tri vẫn cho rằng Đặng Việt Thăng biết mình lừa y. Nếu như Diệp Noãn Tri thật sự có bạn gái, làm sao có thể ngủ với y được?
Diệp Noãn Tri có chút mê man, hắn cùng đối phương nói chuyện vài câu, nhịn không được nói: "Tôi... trước kia từng yêu đương một lần."
Đối hương có chút kinh ngạc. Diệp Noãn Tri tướng mạo anh tuấn, lúc đi học không ít người theo đổi, nhưng hắn tựa hồ vẫn luôn một mình.
Diệp Noãn Tri nói: "Sau đó chia tay."
Người phụ nữ tò mò hỏi: "Thế nào?"
"Không biết," Diệp Noãn Tri cau mày, lộ ra biểu tình khó nhịn, "Là.... đối phương đá tôi."
Người kia càng giật mình, cô hỏi: "Vì sao? Vì cậu quá bận rộn hả?"
Cô nghĩ không ra loại người nào có thể không hài lòng điều kiện như Diệp Noãn Tri.
Diệp Noãn Tri nói: "Tôi cũng không rõ, mới nói với cậu. Tôi cũng không biết vì sao tôi và y phải chia tay, cũng không biết vì sao y lại tìm tới tôi. Y thay đổi thật nhiều, nhưng lại giống như trước..."
Người phụ nữ sờ sờ trán Diệp Noãn Tri, cười nói: "Cậu không uống rượu, cũng không phát sốt, sao lại nói chuyện kỳ quái như thế?"
Diệp Noãn Tri cũng cười lên, tuy vậy, không ngực tràn ngập cay đắng.
Diệp Noãn Tri có rất nhiều chuyện không muốn nói với người khác, rất nhiều chuyện, đến hồi tưởng lại hắn cũng không muốn.
Tỷ như mười mấy tuổi hắn và Đặng Việt Thăng đã yêu nhau, đối phương thề hẹn son sắt vĩnh viễn không rời mình, nhưng thoáng chốc đã lật lọng, từ bỏ Diệp Noãn Tri.
Sự tình đã quay về mười năm trước. Khi đó hai người còn quá trẻ, còn không biết che giấu, người nhà rất nhanh đã phát hiện tình cảm giữa bọn họ.
Diệp Noãn Tri vốn tưởng cha mẹ sẽ kịch liệt ngăn cản, đã làm tốt chuẩn bị trường kỳ kháng chiến. Nhưng ba mẹ Diệp phản ứng không quá kịch liệt, nghĩ đây chỉ là sự ngỗ nghịch của thiếu niên, cha Diệp Noãn Tri nói chuyện một hồi, hỏi hắn: "Con ra nước ngoài học tập, tiểu tử họ Đặng kia cũng đi sao?"
Diệp Noãn Tri lắc đầu.
Ba Diệp cười lạnh một tiếng, nói: "Bây giờ ba mắng con, con sẽ hận ba. Nhưng chờ sau này con gặp nhiều người, chính con sẽ tự biết sửa."
Diệp Noãn Tri không hiểu ba mình đang nói gì, hắn vẫn còn vui mừng quá đỗi, mặt cũng đỏ cả lên, Diệp Noãn Tri tin tưởng, bảo con sửa đây là không thể nào, qua một thời gian nữa ba cũng sẽ tiếp nhận được thôi.
Diệp Noãn Tri đem tình huống bên này muốn nói cho Đặng Việt Thăng, nhưng Đặng Việt Thăng bị ba mẹ quản chặt, không ra cửa. Thật vất vả nhìn thấy y, Diệp Noãn Tri nắm lấy tay y, nói: "Tôi nhất định không rời khỏi cậu."
Không ngờ Đặng Việt Thăng thở dài, nhãn tình né tránh."
Nhìn y như vậy, trong lòng Diệp Noãn Tri trầm xuống.
Quả nhiên, Đặng Việt Thăng do dự một chút, buông tay Diệp Noãn Tri ra, mở miệng nói: "Tiểu sư phụ.... tôi... tôi đang nghĩ, chúng ta như vậy có vẻ không tốt lắm."
Tay Diệp Noãn Tri cứng đờ, hỏi: "Không tốt thế nào?"
Đặng Việt Thăng mím môi, nói: "Qua một thời gian nữa cậu phải đi nước ngoài du học, ít nhất cũng phải ba bốn năm. Hai chúng ta... liền không gặp mặt, tôi sợ..."
Diệp Noãn Tri vội la lên: "Sợ cái gì? Cậu sợ tôi ở đó yêu người khác sao?"
"..."
Diệp Noãn Tri nói yêu đương với Đặng Việt Thăng, chính là Đặng Việt Thăng mở miệng biểu lộ trước.
Bình thường, y cũng sẽ chủ động nhiều hơn, cho nên Diệp Noãn Tri vẫn cho rằng Đặng Việt Thăng càng nỗ lực yêu hơn mình, nghĩ y sẽ càng kiên định hơn.
Bởi vậy khi nghe Đặng Việt Thăng nói như thế, Diệp Noãn Tri vô cùng khiếp sợ, không dám tin tưởng.
Đặng Việt Thăng ấp a ấp úng, gật đầu: "Dù sao... chúng ta đều là nam, không có cách nào kết hôn, quan hệ vốn là không vững chắc. Hơn nữa xa cách quá lâu, càng không tốt."
Đặng Việt Thăng còn chưa nói hết, Diệp Noãn Tri liền chửi: "Thúi lắm! Thúi lắm!"
Bởi vì Diệp Noãn Tri tướng mạo sạch sẽ, cho nên Đặng Việt Thăng vẫn gọi hắn là "tiểu sư phụ", lúc này đột nhiên nghe hắn nói thô tục, nhưng không ai để ý.
Diệp Noãn Tri tính cách cương liệt, cố chấp, nghe xong lời này tức giận một chút, hắn lại dứt khoát quyết liệt nói: "Tôi không đi nước ngoài, có được không?"
Đặng Việt Thăng kinh ngạc: "Sao có thể?"
"Trong nước cũng có trường y tốt, mà tôi... càng muốn ở cùng cậu..."
Diệp Noãn Tri vội vàng thốt ra, nhưng rất nhanh im lặng, câu kế tiếp cũng không nói ra. Đặng Việt Thăng đã hiểu, y thở dài có chút thấp thỏm hỏi: "Thật vậy chăng?"
Diệp Noãn Tri gật đầy, ánh mắt nhìn Đặng Việt Thăng thâm thúy lại chăm chú, có một loại cảm giác chân thành tha thiết mà người trẻ tuổi không có được.
Nhưng tin tức Diệp Noãn Tri không đi nước ngoài khiến ba mẹ vốn không quá tức giận lại giận tím mặt, chuyện vốn không có gì trở thành chuyện không giải quyết nổi, ba Diệp chỉ vào Diệp Noãn Tri nói: "Con sao lại hồ đồ như thế? Ba tuyệt đối không để con hủy đi lựa chọn từ trước."
Đối với áp bức cường liệt của ba mẹ, Diệp Noãn Tri nghiến răng nghiếng lợi, phẩy áo bỏ đi, hắn suy nghĩ một đêm, chạy đến chỗ Đặng Việt Thăng ói: "Tôi muốn ở lại đây."
"Mẹ tôi đi rồi, không ai yêu tôi, lại muốn quản tôi."
"Tôi muốn ở với cậu, nếu như chúng ta không thể cùng nhau, tôi có học cũng vô dụng."
"Đi với tôi, có được không?"
Đặng Việt Thăng trừng mắt ngẩn người, nhìn Diệp Noãn Tri, muốn biết có phải hắn đang nói đùa hay không. Nhìn một hồi, Đặng Việt Thăng dùng bàn tay đầy mồ hôi nắm lấy tay Diệp Noãn Tri, liên tục nói: "Được.... đương nhiên là được."
Diệp Noãn Tri quyết tâm vì tương lai của mình phấn đấu. Hắn khi đó, chỉ là một tiểu tử không biết trời cao đất rộng, muốn học người khác theo đuổi tình yêu, nhưng chưa từng nghĩ đến vốn liếng trong tay mình. Ngày sau, đoạn hồi ức này đến hồi tưởng Diệp Noãn Tri cũng không muốn, bản thân hắn còn thấy hổ thẹn, làm sao nói với người khác được.
Sau đó Đặng Việt Thăng lại nói không giữ lời, trở mặt, nhưng cũng không phải điều mà Diệp Noãn Tri ngờ tới. Diệp Noãn Tri không chỉ một lần tự hỏi mình, rốt cuộc thích Đặng Việt Thăng tới mức độ nào.
Thích Đặng Việt Thăng hài hước, lúc nói chuyện cũng ngọt ngào, lại luôn khiến Diệp Noãn Tri mỉm cười.
Diệp Noãn Tri thế nào cũng luyến tiếc y.
Nghe được Đặng Việt Thăng trong điện thoại hít khí nói: "Cậu... dì Diệp đánh tôi một trận, tiểu sư phụ, tôi không đi với cậu đâu."
"Làm sao?" Diệp Noãn Tri hỏi, "Có bị thương không?"
"Không..." Đặng Việt Thăng hàm hồ lờ đi, y kiên cường lên, dùng thanh âm ngụy trang nói: "Dì Diệp nói nếu tôi còn quấn quýt lấy cậu, dì ấy sẽ báo công an."
Diệp Noãn Tri vội la lên: "Bà ta quản được sao?! Cậu đi với tôi đi, tôi sẽ không để bà ấy đụng vào một ngón tay cậu."
"Nhưng tôi... không muốn mất mặt như thế nữa, chúng ta.... vẫn là quên đi."
Diệp Noãn Tri phảng phất như bị người ta dội đầu một chậu nước lạnh, trong mắt tràn đầy đau khổ, muốn chửi ầm lên, lại muốn mở miệng cầu xin.
Cái loại yêu thích và không nỡ này, hiện tại xem ra, chỉ là chuyện cười. Diệp Noãn Tri biết mình sớm đã từ bỏ, nhưng lại không hiểu nổi vì sao lại có thể làm tình với Đặng Việt Thăng, càng không hiểu vì sao bây giờ hồi tưởng lại chuyện lâu như vậy bản thân vẫn còn phẫn nộ.
Chuyện cũ năm xưa không nghĩ nhiều nữa, Diệp Noãn Tri lại sa vào công việc. Hắn ở bệnh viện ngủ lại mấy đêm. Nói là ngủ cũng không đúng, trong bệnh viện kẻ đến người đi, tranh cãi ầm ĩ không ngớt, hơn nữa giất ngủ của Diệp Noãn Tri rất nông, mấy ngày đêm công tác không nghỉ ngơi đủ, thân thể uể oải đến cực điểm.
Một ngày cuối tuần, ba mẹ chẳng biết tại sao lại gọi tới, bảo hắn về nhà, nói là có chuyện muốn nói với hắn. Diệp Noãn Tri bảo xin nghỉ rất khó, bảo bọn họ nói qua điện thoại, nhưng mà lời ba Diệp như đinh đóng cột: "Trong điện thoại nói không rõ ràng được, phải ngay mặt nói thẳng."
Diệp Noãn Tri bất đắc dĩ, xế chiều ngày hôm đó đành đến. Ba mẹ nhìn hắn thần tình uể oải, lời muốn nói cũng nói không ra miệng, bảo hắn đi ngủ trước.
Sáng sớm hôm sau, ba mẹ Diệp cẩn thận từng bước đến gian phòng Diệp Noãn Tri, muốn biết hắn đã dậy hay chưa. rất nhanh thì lui ra.
Lúc ba mẹ đi vào Diệp Noãn Tri cũng biết, nhưng hắn không đứng dậy, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Ba mẹ Diệp ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Diệp Noãn Tri ngủ chưa bao giờ đóng cửa, nghe được tiếng cửa khép lại, sửng sốt một chút, trong lòng nghĩ sao lại đột nhiên đóng cửa lại đây? Không phải có chuyện muốn nói với hắn sao?
Sau khi mẹ Diệp Noãn Tri qua đời, mẹ Diệp hiện nay đến nhà họ Diệp. Mặc dù mẹ Diệp này mới chính là mẹ ruột của Diệp Noãn Tri, nhưng từ nhỏ đến lớn Diệp Noãn Tri không gặp bà, không thể nào thân thiết như hai mẹ con bình thường, trong lòng hắn luôn chống cự không thừa nhận thân phận của bà. Quan hệ gia đình họ Diệp hỗn loạn, một lời khó nói hết, cũng không thể nói ra ngoài, cũng khiến Diệp Noãn Tri đau đầu. Ba Diệp sau khi tái giá, chuyện trong nhà đều cùng vợ thương lượng, có những chuyện liên quan tới bản thân Diệp Noãn Tri, nhưng lại không để Diệp Noãn Tri biết được.
Diệp Noãn Tri chống tay ngồi dậy, đợi một hồi, hắn đẩy cửa phòng ra, định nghe ngóng một chút. Mở cửa phòng hắn nghe thấy người giúp việc đang ở phòng bếp xào rau, lại đi đến cửa phòng ba mẹ.
Cửa phòng đóng chặc, Diệp Noãn Tri kề sát vào, quả nhiên nghe thấy tên mình.
Giọng nói mẹ Diệp sắc bén, hận rèn sắt không thành thép, nói: "Noãn Tri gần đây lại cùng tên tiểu tự họ Đặng kia lăn lộn cùng một chỗ, ông mặc kệ không quản sao?"
Ba Diệp thở dài hỏi lại: "Quản được sao? Khi đó nó còn nhỏ, quản nó được, bây giờ..."
"Hừ. Cái tên tiểu tử họ Đặng kia đúng là âm hồn không tan, đập gãy chân chó của nó cũng còn quấn tới. Ngày trước vì cái gì không nhốt nó thêm một đoạn thời gian nữa."
"Chuyện này sau này đừng nói ra nữa, vạn nhất để Noãn Tri biết, lại càng xa cách chúng ta."
Mẹ Diệp nghẹn ngào nói: "Tôi là mẹ ruột của nó mà!"
Mơ hồ nghe được đoạn đối thoại này, Diệp Noãn Tri tức giận đến muốn nổ tung lồng ngực, tâm trí hỗn loạn. Hắn hít một hơi dài, đi vào phòng mình, cởi áo ngủ. Hắn rất muốn không chế tính tình, nhưng Diệp Noãn Tri biết nếu như tiếp tục ở lại đây hắn sẽ điên mất, ngón tay hắn run rẩy thay giày, cái gì cũng không cầm, giống như chạy trốn đi ra khỏi nhà.
Diệp Noãn Tri lái xe trở về, trên đường đi hắn qua thực không có cách nào hô hấp, có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng cái gì cũng không nghĩ ra được.
Bệnh viện gọi điện cho hắn, nói có chuyện gấp bảo hắn đến nhanh. Diệp Noãn Tri vốn muốn trực tiếp lái xe về nhà, nghe xong lời này, đành phải đáp ứng, lái xe đến bệnh viện.
Tình trạng của hắn không tốt, không thể phẫu thuật, nhưng cũng bận rộn đến hơn bảy giờ tối. Diệp Noãn Tri vừa đi ra cửa bệnh viện, đã nhìn thấy Đặng Việt Thăng đứng nơi hành lang, không có mục đích quan sát xung quanh.
Diệp Noãn Tri không trở về nhà mấy ngày, mỗi đêm Đặng Việt Thăng sẽ đến bệnh viện tìm hắn. Diệp Noãn Tri thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể đi đến trước mặt y.
Nghe tiếng bước chân, Đặng Việt Thăng vội vã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn nhãn thần luống cuống, mang theo kinh hoảng và khẩn trương.
Đặng Việt Thăng mở miệng nói: "Tiểu... tiểu sư phụ, hôm nay cậu về nhà chứ?"
Y cho rằng Diệp Noãn Tri đang tức giận, nhưng lại nghĩ không ra vì sao lại giận, chờ Diệp Noãn Tri nhìn đến chân y, Đặng Việt Thăng mới nghĩ đến điều gì đó.
Diệp Noãn Tri lắc đầu, viền mắt nóng lên, vừa muốn nói, Đặng Việt Thăng dùng một loại thanh âm lấy hết dũng khi mở miệng: "Cậu muốn xem chân tôi phải không? Về nhà đi, tôi cho cậu xem."
Gương mặt Diệp Noãn Tri nhất thời nóng lên, lại bị gió thổi lạnh lẽo, lúc hắn mở miệng, thanh âm đều nghẹn lại.
"Chân của em... có đau không?"
Đặng Việt Thăng sửng sốt, theo bản năng nói: "Không đau."
Diệp Noãn Tri giơ tay vội vã che mặt, hắn kéo Đặng Việt Thăng đi về tới trước vài bước, thấy Đặng Việt Thăng đi đứng không vững, liền cúi người nói: "Lên đây đi, anh cõng em."
Đặng Việt Thăng đột nhiên hiểu, y nhìn Diệp Noãn Tri, một lát sau, không chút khách khí nằm sấp lên lưng Diệp Noãn Tri.
Nước mắt Đặng Việt Thăng rơi vào trong cổ áo Diệp Noãn Tri, lành lạnh. Y hỏi: "Anh biết rồi sao?"
Diệp Noãn Tri không nói gì, cổ họng hắn giống như nhét bông gòn.
Đặng Việt Thăng dùng đầu ngón tay lạnh như băng sờ cổ Diệp Noãn Tri, y nói: "Tiểu sư phụ, mấy năm nay em rất nhớ anh."
Diệp Noãn Tri "Ừ" một tiếng, hỏi: "Vì sao không nói cho anh, chân của em.... chân của em... đáng giá sao?"
Đặng Việt Thăng tiến đến bên tay Diệp Noãn Tri, thanh âm trầm thấp nói: "Bởi vì em yêu anh hơn tất cả mọi thứ, bảo gồm cả chính em."
Lúc ra nước ngoài, Diệp Noãn Tri liền biết đời này kiếp này mình không muốn không được nhìn thấy gương mặt người nọ.
Cho tới bây giờ, người nọ ở trên lưng mình, Diệp Noãn Tri cảm thấy, chính mình sẽ không bao giờ rời xa người nọ nữa....
_Hết phiên ngoại_