Người đàn ông hiếu thắng bị đả kϊƈɦ lòng tự trọng nặng nề, vẻ mặt đờ đẫn, cho đến khi bắn xong cũng chưa hoàn hồn lại.
Kiều Nhiễm nghẹn cười đến khó chịu, hai vai kịch liệt run rẩy. Cô cẩn thận rụt ʍôиɠ nhỏ, thoát khỏi gậy th*t đang mềm xuống, nhẹ nhàng bò xuống ghế sô pha, nhịn cười chạy vào phòng tắm.
Cô thật không ngờ người rắn rỏi như Phong Vũ lại sớm ‘xuất’ như vậy, một thân cơ bắp rắn chắc kia nhìn thế nào cũng không ra.
Kiều Nhiễm không nghĩ ra, nam chính sớm ‘xuất’ Phong Vũ cũng nghĩ không nổi. Thường ngày giải quyết nhu cầu cá nhân cũng có thể kéo dài hơn nửa tiếng, thế nào mà lần này vừa cắm vào mấy cái đã bắn.
Hai người đều là lần đầu chưa có kinh nghiệm, huyệt nhỏ của Kiều Nhiễm vốn là cực phẩm, hơn nữa việc làʍ ȶìиɦ cùng con gái hờ quá kϊƈɦ thích Phong Vũ, ɦσα ɦuyệt chật hẹp xen lẫn với kɧօáϊ cảm cấm kỵ khiến anh bắn cũng nhanh.
Kiều Nhiễm tắm xong về phòng ngủ, dù sao cũng đã hưởng qua hương vị của người đàn ông kia, không nên tới quấy rầy anh.
Kiều Nhiễm ngủ say sưa, cửa phòng cách vách đóng chặt, Phong Vũ lạnh mặt đứng cạnh cửa sổ tự vuốt, nhưng dù anh có kϊƈɦ thích thế nào thì vật trong tay vẫn mềm oặt không đứng dậy, chẳng còn uy phong như thường.
Sáng sớm hôm sau, lúc rời giường Kiều Nhiễm phát hiện Phong Vũ không có ở đây. Cô nhìn căn nhà vắng lặng, không nhịn được cười thành tiếng.
Phong Vũ dọn về đồn cảnh sát, đả kϊƈɦ tối hôm qua quá lớn, bất kỳ người đàn ông nào cũng không chịu nổi.
Trong lòng anh rất loạn, thứ nhất là không biết tại sao mình đột nhiên ra tay với Kiều Nhiễm, áy náy tự trách, thứ hai là bởi vì…
Tóm lại anh không có cách nào đối mặt với Kiều Nhiễm, ở nhà chờ một giây thôi cũng đã thấy nghẹt thở, cho nên trời vừa hửng sáng anh liền thu dọn một chút, tắm rửa rồi chạy tới đồn cảnh sát.
Cảnh sát Tiểu Lưu phát hiện gần đây Vũ ca rất không bình thường, đặc biệt đặc biệt chăm chỉ. Mặc dù trước kia anh cũng rất chăm chỉ nhưng lần này lại không giống thế, mà giống như đang trút giận thứ gì đó, quả là liều mạng.
Cậu ta vỗ cái bụng mập lẩm bẩm: “Gần đây cũng không có vụ án lớn gì mà, Vũ ca làm sao vậy?”
Bành Yến đang xem tài liệu bên cạnh, nghe hai chữ Vũ ca liền ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Tiểu Lưu.
Trong văn phòng, Phong Vũ đang cúi đầu nghịch điện thoại, cả người cơ bắp rắn chắc được bó chặt trong bộ cảnh phục, đôi chân thẳng thon dài gợi cảm, càng nhìn tim cô ta càng đập nhanh, hai má ửng hồng, đôi mắt hàm xuân.
Tiểu Lưu nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, bị ánh mắt trắng trợn không che giấu chút nào của cô ta làm da gà nổi đầy người.
“Tôi nói này Yến Nhi, có thể dè dặt một chút hay không, cô đừng lần nào cũng như thế. Ánh mắt của cô giống như muốn ăn sống Vũ ca vậy.”
Bành Yến thẹn thùng trứng cậu ta một cái, nũng nịu nói: “Tôi cảm thấy mấy ngày nay hình như Vũ ca gầy đi, ngày mai tôi sẽ mang canh xương sườn cho anh ấy, không biết anh ấy có thích uống không.”
Tiểu Lưu xoa cánh tay, vẻ mặt cạn lời rời đi.
Trong phòng làm việc, vẻ mặt Phong Vũ đầy nghiêm túc, chau mày, ngón tay nhấn vào một giao diện cẩn thận xem nửa ngày, sau đó đóng lại, bấm mở một cái khác, càng xem sắc mặt càng khó nhìn.
Ánh mắt dời xuống, phía trêи điện thoại hiện lên kết quả tìm kiếm nhiều vô kể, trêи thanh tìm kiếm bất ngờ hiện mấy chữ: “Xuất tinh sớm do đâu?”, “Vì sao lại không cứng nổi?”, “Bệnh liệt dương sớm xuất tinh chữa trị thế nào?”.