• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Nhiễm học toán không tệ, giải bài rất nhanh, phát huy cực kì ổn định. Sau khi ra ngoài, không ít người phải cau mày, vậy mà cô lại hết sức ung dung.



Phong Vũ ngồi ngay ngắn trong xe, thấy cô trở lại thì chủ động mở cửa xe ra.

“Thế nào rồi?”

Kiều Nhiễm ngồi xuống, thắt dây an toàn rồi thoải mái trả lời: “Cũng không tệ lắm.”

“Nhiễm Nhiễm!”



Giọng nói quen thuộc truyền tới, Kiều Nhiễm nhìn ra bên ngoài, thấy Cao Dương đứng cách đó không xa, vẫy vẫy tay với cô.

Thấy cậu ta có lời muốn nói, Kiều Nhiễm tháo dây an toàn, xuống xe đi tới chỗ cậu ta.

Phong Vũ ngồi ở ghế lái, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, nhìn hai người đứng cạnh nhau vô cùng xứng đôi, trong lòng anh càng thêm hoảng sợ.

“Thi thế nào?”



Cao Dương gãi đầu, ngượng ngùng trả lời: “Cũng tạm được, sức học toán của tớ kém lắm, nhưng mà có mấy câu tớ làm rất ổn, đó là mấy câu hình cậu dạy tớ đấy, tớ chắc chắn làm đúng!”

Cậu ta nói lại mấy câu khó, nghe xong, Kiều Nhiễm ước lượng điểm rồi cười nói với cậu ta: “Giỏi lắm, điểm toán của cậu hẳn là cao hơn đợt thi thử lần ba rồi, đã ổn được một nửa, môn Anh ngày mai cậu nhớ phương pháp tớ dạy nhé, phải viết cho kín, không được để trống, còn cả dàn bài nữa, điểm nào ổn thì chọn viết trước, nhớ dò lại bài.”

Cao Dương gật đầu liên tục, nhoẻn miệng cười không dứt.

Nụ cười dễ lây, Kiều Nhiễm cũng bị cậu ta làm cho cười theo, cô hỏi: “Sao lại vui vẻ thế?”





Tai Cao Dương ửng đỏ, cậu ta ấp úng: “Tớ thích cậu dặn dò tớ nhiều như vậy, thích cậu quan tâm tớ, cho nên giờ rất vui vẻ!”

Kiều Nhiễm phát hiện cậu ta rất đơn thuần, có lúc giống một tên đàn ông cực kì bá đạo, song có lúc lại trở nên thẹn thùng đáng yêu, cô thật sự đã xem Cao Dương là bạn tốt, cho nên mới giúp đỡ cậu ta.

“Cậu là bạn tớ mà, mau về nhà đi.”

Kiều Nhiễm không để ý vẻ hơi mất mát của cậu ta, dù sao cũng không thể thành đôi, đừng nên để cậu ta ôm mộng tưởng thì hơn.

“Đợi một chút!”

Cao Dương cũng biết mình và cô không có khả năng, càng tiếp xúc cậu ta càng phát hiện Kiều Nhiễm vô cùng tốt, cô quá ưu tú, Cao Dương hiểu rõ mình không xứng, cho nên đã sớm vứt bỏ ý định theo đuổi cô, chỉ cần được làm bạn, âm thầm bảo vệ cô là thỏa mãn rồi.

“Sao nào?” Kiều Nhiễm nghi hoặc nhìn cậu ta.

“Ngày mai thi xong mình cùng đi dạo chợ đêm đi, ở đó có rất nhiều món ăn vặt ngon và chuyện vui. Chẳng phải cậu nói sẽ phải đi một thành phố khác học đại học sao, dù gì cũng phải nhân lúc cậu chưa đi, dẫn cậu thưởng thức thành phố chúng ta tốt đẹp đến nhường nào chứ. Trước đây cậu cứ ngồi ì trong nhà không chịu ra ngoài, lên đại học người ta hỏi quê cậu có gì mà không biết thì mất mặt lắm!”

Nói nhiều như vậy, rốt cuộc mục đích chính của Cao Dương cũng chỉ là muốn đi dạo với cô một chút, nhân cơ hội cô vẫn chưa rời đi.

Cậu ta đã sớm chọn xong trường đại học, tuy cậu ta muốn đi theo Kiều Nhiễm, nhưng cũng không nỡ bỏ mặc mẹ lại một mình, cho nên chỉ có thể chọn ở lại chỗ này. Còn hai tháng nữa, cậu ta muốn mình in dấu vết trong lòng Kiều Nhiễm sâu thêm một chút, cậu ta không muốn Kiều Nhiễm dần dần quên mất mình.

Tình cảm của thiếu niên luôn thuần khiết và tốt đẹp, Cao Dương thích cô, nhưng cũng thấy rõ sự chênh lệch giữa mình và Kiều Nhiễm, cho nên không cầu gì khác, chỉ mong bên cô trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Cao Dương hồi hộp nhìn cô, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, cậu ta sợ Kiều Nhiễm sẽ từ chối.

Kiều Nhiễm trừng mắt nhìn cậu ta, gật đầu nói: “Được thôi, đúng là tớ chưa đi chợ đêm bao giờ, vậy mai thi xong chúng ta gặp nhau ở đây nhé.”

Trong lòng Cao Dương thả lỏng một chút, vẫy tay với cô một cái rồi sải bước chạy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK