Chợ đêm mở rất sớm, năm giờ đã bắt đầu, bọn họ đến vào khoảng tầm sáu giờ, lúc này người vẫn chưa đông lắm, mua đồ ăn không cần xếp hàng.
Kiều Nhiễm hiếm khi ăn đồ ăn vặt bên đường, hồi nhỏ Vương Phương từng mua một cây xúc xích cho cô, cái đó ăn ngon lắm, khiến cô thương nhớ rất lâu. Sau này Vương Phương tái giá với Phong Vũ, rồi cuỗm tiền của Phong Vũ chạy theo tình nhân, những lúc đói bụng, cô thỉnh thoảng lại nhớ tới mùi vị kia, cho nên chạy tới quầy nhỏ trong trí nhớ mua một cây xúc xích.
Chủ quầy vẫn là người kia, tay nghề cũng không thay đổi, nhưng cô cảm thấy cây xúc xích trong tay không còn ngon nữa.
Phong Vũ bận rộn với công việc, có thể nói là bỏ mặc cô suốt, có lúc làm nhiệm vụ bận quá liền quên luôn trong nhà còn một đứa trẻ, nửa tháng không về là chuyện bình thường.
Ban đầu Kiều Nhiễm chịu đói, càng về sau càng quen tự nghĩ cách nấu ăn, có điều ăn cơm một mình khá nhàm chán, sau này cô cũng lười, buổi sáng mua hai cái bánh bao hoặc ăn bánh mì là xong chuyện.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô tới chợ đêm, hết thảy đều mới lạ và đẹp đẽ.
Cao Dương thấy cô vui đến thế thì thở phào nhẹ nhõm, suy cho cùng, nhìn thế nào Kiều Nhiễm cũng cực kì tiên khí, khác biệt hoàn toàn với nơi này, lúc trước cậu ta còn lo Kiều Nhiễm không quen với bầu không khí ở đây.
Cao Dương nhìn nữ sinh bên cạnh, mắt sáng như sao, cậu ta hít sâu một hơi rồi lấy hết can đảm nắm tay Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm có chút kinh ngạc, Cao Dương thường quy củ lắm cơ mà, đây là lần đầu tiên cậu ta làm ra hành động này.
Cao Dương làm như không nhìn thấy ánh mắt của cô, dù gì thì sau này cơ hội gặp mặt cũng không có bao nhiêu nữa, cậu ta muốn dũng cảm một lần, làm vài chuyện trước nay mình vẫn luôn muốn làm.
Trái tim trong lồng ngực đập vô cùng mãnh liệt, cổ Cao Dương đỏ bừng, song cậu ta vẫn cố làm ra vẻ trấn định, kéo tay Kiều Nhiễm đi về phía trước.
“Cậu muốn ăn gì? Đồ ăn vặt trong này đều rất ngon!”
Nam sinh có dáng vẻ cao to cường tráng, vậy mà giọng nói lại hơi run run.
Kiều Nhiễm phát hiện lòng bàn tay cậu ta hơi ươn ướt, cô khẽ cười một tiếng, nói với cậu ta: “Cậu có món gì muốn giới thiệu không?”
Cao Dương thấy cô không giãy giụa cũng không từ chối thì kinh ngạc mừng rỡ đến nỗi suýt nhảy cẫng lên, bây giờ cậu ta rất muốn về trường chạy quanh bãi tập năm mươi vòng!
“Bột, bột mì nướng* ngon lắm, để tớ đi mua cho cậu!”
(*) editor: mình cũng không biết gọi món này là gì =)) kiểu bột mì luộc, sau đó cho vào nước đá, xâu vào que theo hình xoắn ốc, phết gia vị lên rồi đem nướng. Đây là món ăn vặt đặc sản của Thiểm Tây =)))
Bước chân Cao Dương như đạp trêи mây, cậu ta dắt Kiều Nhiễm tới một quầy bán bột mì nướng rồi mua hai xâu.
Ở chỗ rẽ cách đó không xa, một người đàn ông đeo khẩu trang che kín mặt mũi nhìn chằm chằm hai người cười cười nói nói, ánh mắt sắc bén dán chặt lên cổ tay Kiều Nhiễm đang được dắt, tay người đàn ông đó đập lên tường, dùng sức một chút, góc tường liền bị mẻ một góc.
Món bột mì chiên làm rất nhanh, Cao Dương đưa xâu không cay cho Kiều Nhiễm, sau đó quan tâm rút một chiếc khăn giấy ra khỏi bọc.
“Lót giấy cái đã, đừng để bị bẩn tay.”
Kiều Nhiễm tươi cười nhận lấy, hai người vừa đi vừa ăn.
“Ngon quá đi!”
Chưa được ăn bột mì nướng bao giờ, Kiều Nhiễm vừa ngạc nhiên vừa thích thú với mùi vị của nó, cắn vào miệng giòn tan, lớp nước sốt bên ngoài cũng ngon nữa.
Cao Dương cắn một miếng lớn, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ ăn uống ngoan ngoãn của cô, xuân tâm chợt nhộn nhạo, lúc này Kiều Nhiễm giống như một con mèo nhỏ đắt tiền quý giá, trông vô cùng vô cùng đáng yêu!
Hai người phía trước vừa đi vừa ăn, còn ở phía sau, người đàn ông lạ đeo khẩu trang làm như dạo bộ, trêи thực tế đang đi theo rất sát, tầm mắt không khoảnh khắc nào rời khỏi Kiều Nhiễm.