Kiều Nhiễm tới bên cạnh, chui vào lồng ngực anh, hỏi: “Anh đang xem gì đấy?”
Phong Vũ kéo cô vào lòng, đưa điện thoại ra trước mặt cô, “Muốn rủ em đi xem phim, em muốn xem bộ nào?”
Kiều Nhiễm lướt màn hình một chút, chỉ vào một poster phim kinh dị nói: “Cái này nè.”
Phong Vũ nhìn theo ngón tay cô, mặt trắng đi, không tự nhiên nuốt nước miếng. Kiều Nhiễm thấy anh không nói gì thì quay đầu lại nhìn: “Anh không thích à? Thế thì đổi nhé.”
Phong Vũ giả vờ bình tĩnh lắc đầu, đây là lần đầu tiên hẹn hò, chắc chắn phải xem theo sở thích của cô nhóc! Cho dù khó khăn… thì khắc phục là được, không sao cả…
Đặt trước hai tấm vé xem phim, thời gian là mười giờ tối ngày mai.
Màn đêm thăm thẳm, Kiều Nhiễm lặng yên ngủ trong lồng ngực anh, Phong Vũ trừng lớn hai mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, không xóa được hình ảnh âm u ra khỏi đầu.
Trời nóng nực, anh chỉ khoác tấm chăn mỏng trên bụng, hai chân lộ ra ngoài. Phong Vũ luôn cảm thấy lòng bàn chân có luồng gió mát, tim anh đập loạn thình thịch, nhanh chóng co chân vào trong chăn, thân thể cong thành hình con tôm. Sau đó, anh ôm Kiều Nhiễm vào lòng thật chặt, vùi đầu vào hõm vai cô hít sâu một hơi.
Ngày hôm sau, Phong Vũ tinh thần uể oải, vác hai quầng mắt đen đi làm. Kiều Nhiễm ở nhà xem ti vi, xem chán thì đứng dậy bắt đầu tổng vệ sinh.
Buổi tối xem phim coi như là lần đầu tiên hai người hẹn hò, Kiều Nhiễm cảm thấy mới mẻ, cũng rất coi trọng. Sau khi dọn dẹp nhà tắm xong thì chọn trang phục kỹ càng.
Hơn tám giờ Phong Vũ trở về, hôm nay đơn vị bận rộn, tất cả mọi người đều tăng ca. Nhưng dưới sự thúc giục của anh, công việc vốn mười giờ mới xử lý xong lại có thể hoàn thành trước hai tiếng. Tuy tất cả mọi người đều ỉu xìu nhưng có thể tan tầm sớm thì vẫn vui hơn.
Hai người ăn xong cơm tối, Phong Vũ thay quần áo khác, lái xe đưa Kiều Nhiễm đến rạp phim.
Bộ phim kinh dị họ chọn là một bộ phim đang hot ăn khách nhất, toàn bộ rạp phim vì xây dựng bầu không khí phù hợp nên đặc biệt trang trí kiểu âm u, khiến người ta vừa vào đã mau chóng hòa vào cảnh phim. Ngồi trong cảnh tượng này rất dễ sinh ra một loại cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Phong Vũ vừa vào đã nổi hết cả da gà lên, như là đi vào nhà ma. Nếu không phải có người sống đi lại khắp nơi thì anh chắc chắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất lôi kéo Kiều Nhiễm ra khỏi rạp phim.
Phong Vũ quá mức căng thẳng, tay nắm tay Kiều Nhiễm đã đổ cả mồ hôi. Mặt anh cười cứng ngắc, máy móc lấy vé xem phim trước mặt, sau đó ngồi ở ghế đợi mở màn.
Kiều Nhiễm thấy anh bất thường, sờ lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên trán anh, lo lắng hỏi: “Anh sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”
Phong Vũ nuốt nước bọt: “Không, không sao, tối hôm qua ngủ không ngon thôi.”
Thật ra anh đang căng thẳng, căng thẳng với bộ phim sắp xem. Một người đàn ông sợ ma lời này anh không thể nói với Kiều Nhiễm được. Sau khi nói ra ngộ nhỡ hình tượng cao lớn trong lòng cô nhóc sụp đổ mất thì sao?
Kiều Nhiễm lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán anh, nhẹ giọng nói: “Về nhà nhé, ngày mai lại đi xem cũng được, cái poster này có vẻ cũng không đẹp mấy, mai đi xem phim hành động cũng được đó.”
Cô nhìn ra được có thể Phong Vũ lo lắng vì xem phim kinh dị, muốn khuyên anh về nhà. Nhưng trái lại lúc này Phong Vũ vì muốn chứng minh bản thân, cầm vé phim nói nhất định phải xem. Kiều Nhiễm không khuyên nổi anh, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chờ bộ phim mở màn.