“Tôi và Kiều Nhiễm là quan hệ yêu đương, tuy là tôi lớn hơn em ấy nhiều tuổi, nhưng tôi yêu Kiều Nhiễm và sẽ tốt với em ấy.”
Phong Vũ ánh mắt kiên định tuyên bố, Kiều Thành nhìn đôi mắt của anh, thở dài nói: “Cậu và Nhiễm Nhiễm yêu nhau từ lúc nào? Mười bốn, hay mười lăm?”
“Anh có thể đừng biếи ŧɦái như vậy không? Anh cho rằng ai cũng là một kẻ ấu dâm như anh sao?Tôi và Kiều Nhiễm đến với nhau khi em ấy đã trưởng thành.”
Phong Vũ không thích Kiều Thành suy đoán như vậy, mặc dù thật mỉa mai, nhưng Kiều Nhiễm là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, lúc mười bốn mười lăm tuổi, cô vẫn chăm chỉ học hành.
Kiều Thành tức giận hít sâu một hơi, rất muốn ra tay đánh người đàn ông ngồi đối diện.
“Ông đây ấu dâm? Vâng, lúc ông đây hai mươi tuổi ngủ với Vương Phương mười ba tuổi, nhưng chúng ta là cô tình tôi nguyện, cô ta đồng ý theo tôi, ông đây làm sao biết được Nhiễm Nhiễm có phải bị cậu ép buộc hay không, hơn nữa, con mẹ nó cậu đúng là cái đồ biếи ŧɦái, không có chỗ nào tốt hơn ông đây! Cô gái nhỏ mười tám tuổi mà cũng ra tay được!”
Phong Vũ lười chẳng buồn cãi nhau với hắn, cảm giác như hai con gà con mổ nhau, không có ý nghĩa.
Tất cả mà nói, anh đến chủ yếu là để cho Kiều Thành biết rõ, anh muốn ly hôn với Vương Phương, sau đó nói cho hắn biết mối quan hệ giữa mình và Kiều Nhiễm, cho dù Kiều Thành phản đối, nhưng vậy thì sao chứ, dù sao anh yêu Kiều Nhiễm, không ai có thể tách rời bọn họ.
Phong Vũ là loại người một khi đã quyết định sẽ vẫn tiếp tục, trừ khi Kiều Nhiễm chủ động đề nghị chia tay, nếu không anh sẽ không quan tâm đến bất kỳ khó khăn nào ở phía trước, cho dù tất cả mọi người phản đối thì sao, anh vẫn sẽ không buông tay Kiều Nhiễm.
“Mọi chuyện tôi cũng đã nói rõ, tôi đi trước.”
Phong Vũ đứng dậy, Kiều Thành không ngờ người này lại dứt khoát đi thẳng như vậy, lửa giận mắc kẹt trong cổ họng, khiến hắn càng khó chịu hơn.
“Mẹ kiếp! Cậu quay lại cho tôi!”
Phong Vũ không để ý đến hắn, đi thẳng ra khỏi phòng, Kiều Thành thấy anh thật sự rời đi, nhanh chóng hét lên: “Con mẹ nó lần sau cậu đến thì dắt con gái ông theo! Nếu không ông đây sẽ không bao giờ nhận cậu là con rể!”
Lời này vừa nói ra, đại biểu cho Kiều Thành cuối cùng cũng biết được mình đã ở vào thế bị động, căn bản không có khả năng ngăn cản mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn vô cùng đẹp trai như xưa vô lực nhìn ra cửa, khuôn mặt tuấn tú sụp đổ.
Phong Vũ nghe được câu nói của hắn, khóe miệng cong thành một nụ cười, ít nhất Kiều Thành đã bị hạ gục.
Trên đường về nhà, sắc trời đã tối đen, Phong Vũ bước vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn.
Kiều Nhiễm mang món ăn cuối cùng lên bàn, liếc nhìn anh nói: “Đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Trong lòng Phong Vũ đầy mãn nguyện, những gì anh muốn thật sự không nhiều lắm, chỉ là về đến nhà có đồ ăn nóng hổi, còn có bà xã đang đợi anh ở nhà mà thôi.
Nhìn thấy Kiều Nhiễm mặc tạp dề bày chén đũa ra, Phong Vũ bước nhanh tới, vòng tay qua eo cô, ôm lấy Kiều Nhiễm từ phía sau.
Người đàn ông vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người Kiều Nhiễm, giữa lông mày nhíu chặt trở nên dịu dàng.
“Bảo bối, anh yêu em.”
Giọng nói trầm thấp truyền vào tai cô, khiến trái tim cô đập rộn ràng.
Kiều Nhiễm đặt đũa xuống, đặt tay lên tay anh, khẽ nói: “Chú Phong, em cũng yêu anh.”