• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi ở của Huyền Mặc là một phòng khá lớn, dĩ nhiên kỳ châu dị bảo là không thể thiếu. Thẩm Xuyên hai mắt sáng lên, hết sờ ngắm thứ này lại nhìn thứ kia.


Lần đầu tiên được nhìn tận mắt, chạm tận tay vào nhiều thứ quý giá không ngừng chầm trồ cảm thán.


"Mấy thứ tầm thường này cũng làm ca ca thích thú vậy?"


Thẩm Xuyên khóe môi khẽ cứng lại, nếu chưa từng trải qua cảm giác sống đầu đường xó chợ, chỉ vì kiếm vài đồng lẻ mà phải cúi mặt chịu nhục, cậu cũng không quan tâm tiền tài đến vậy. Tiền không phải là tất cả, nhưng nếu không có tiền sao sống nổi trên đời này?


Thẩm Xuyên thành thật trả lời: "Thế gian này ai chẳng ham vinh hoa phú quý."


Vì đang quay lưng lại với Huyền Mặc nên không nhìn thấy sắc mặt hắn, cầm một tượng phỉ thúy ngắm nghía trên tay thầm đánh giá giá trị của nó, ngày trước cậu bán hàng trong tiệm đồ cổ ít nhiều cũng nhìn ra vật nào đáng giá.


Qua một lúc cứ tưởng rằng Huyền Mặc không trả lời hắn mới cất tiếng: "Ca ca không sợ ta nghĩ ngươi ham tư lợi, không thật lòng?"


"Trong lòng ngươi nghĩ ta thế nào thì là thế đó."


Huyền Mặc khẽ cười giật lấy cánh tay Thẩm Xuyên đẩy sát vào tường, thân hình hắn trở nên lớn hơn, sức mạnh thì chắc chắn một người thường như Thẩm Xuyên không kháng cự nổi, dễ dàng bị hắn khống chế trong vòng tay.


Gương mặt đeo thêm chiếc mặt nạ cúi sát lại gần, tim Thẩm Xuyên đập lên như trống, nhưng vẫn không quên đau xót nhìn về phía tượng phỉ thúy vừa rơi vỡ kia.


"Ca ca thích những thứ đó muốn bao nhiêu ta cho bấy nhiêu, nhưng mà..."


Giọng nói phía sau của hắn khẽ kéo dài ra, khóe môi dần kéo lên thành một đường cong. Nhìn đã biết lời nói phía sau chẳng là lời lẽ hay ho gì, Thẩm Xuyên khẽ nuốt một ngụm xuống trừng hai mắt nhìn hắn.


Nhìn thấy gương mặt này Huyền Mặc rất cao hứng đưa tay lên dụi dụi lên mũi cậu, hai mắt dưới chiếc mặt nạ cũng híp lại thành một đường: "Ca ca là người của ta, dù sống hay chết cũng phải bên cạnh ta cả đời, tuyệt đối đừng lừa ta được không?"


Thẩm Xuyên nhìn vào đôi mắt đang mong đợi kia, không hiểu sao như có ma lực làm người khác không rét mà run. Dù muốn từ chối, đẩy hắn ra nhưng đôi mắt đen sâu thẳm đó làm cả người Thẩm Xuyên mềm nhũn, như người mất hồn mà khẽ gật đầu: "Được..."


Nhận được câu trả lời mình mong muốn, Huyền Mặc hài lòng nhéo má làm một bên má đỏ ửng lên, thấy hắn càng ngày càng tiến sát mình, Thẩm Xuyên xoay mặt sang một bên lúng túng nói: "Huyền Mặc đừng..."


"Sao vậy? Tâm ý đã thổ lộ, nhà cũng theo ta về rồi, chẳng lẽ quan hệ của chúng ta..."


Giọng nói của Huyền Mặc từng chữ từng chữ vang bên tai, làm Thẩm Xuyên cúi gằm mặt xuống không dám đáp.


Dù là thế đi nữa cũng là quá vội vàng đi, ít ra cũng cần thời gian chuẩn bị tâm lý!


Không thấy tiếng đáp lại, Huyền Mặc càng thấy lời nói của mình đúng, lại lần nữa thuận thế nâng gương mặt đang cúi gằm kia lên, Thẩm Xuyên hốt hoảng đến nhắm nghiên hai mắt.


"Thành chủ."


Bờ môi chỉ thiếu một chút nữa chạm vào nhau bên ngoài có tiếng bẩm báo. Thẩm Xuyên ngại ngùng mở mắt muốn đẩy người ra, Huyền Mặc đã nhanh hơn ghì chặt lại, hướng ra phía cửa giọng nói mang vài phần bực bội: "Không có chuyện gì quan trọng thì lập tức cút."


Huyết Y kìm lại sát ý trên gương mặt, bình tĩnh nói: "Thưa thành chủ là chuyện gấp."


Huyền Mặc nhíu mày có chút không đành lòng buông người ra, Thẩm Xuyên thở nhẹ ra một hơi cũng vội vàng đuổi người: "Có chuyện thì ngươi cứ đi trước đi."


"Mấy kẻ đó thật là phiền phức." Huyền Mặc tiếc nuối vẫn nhìn chăm chú Thẩm Xuyên: "Ta đi một lúc nếu ca ca buồn chán thì ra ngoài đi dạo, nhưng nhớ dẫn người theo cẩn thận lạc."


Thẩm Xuyên gật gật đầu, Huyền Mặc lúc này mới bước ra ngoài nhìn Huyết Y bằng con mắt chẳng mấy thiện cảm, để hai tay sau lưng trầm mặc ra lệnh: "Sở Thiên Ca ngươi ở lại đây, y muốn làm gì thì đưa y đi đừng để xảy ra chuyện."


"Thuộc hạ tuân lệnh." Sở Thiên Ca chấp đấm cúi đầu xuống, cả thân y phục màu đen sắc mặt lạnh nhạt không tỏ ra ý kiến gì, cũng vì tính cách trầm tĩnh làm việc cẩn thận nên là người Huyền Mặc coi trọng nhất.


Mà Huyết Y đứng một bên sắc mặt ngày càng xấu, thuộc hạ của thành chủ nói nhiều không nhiều ít chẳng ít. Trong số đó bốn người bọn họ cũng được coi là người thân thiết nhất, ai ở trong Lạc Thành này gặp chẳng phải cúi đầu xuống gọi một tiếng đại ca đại tỷ, chỉ việc chăm sóc người kia kiếm bừa một tiểu yêu đến là được rồi.


Huyền Mặc làm như vậy chẳng phải chứng tỏ địa vị của y trong lòng hắn là rất cao hay sao?


"Huyết Y!" Tiếng Huyền Mặc bên cạnh làm Huyết Y giật mình, thì ra do mải suy nghĩ mà hắn gọi đến vài tiếng đều không nghe thấy, vội vàng cúi đầu xuống thứ tội.


Huyền Mặc 'Hừm' mạnh một tiếng bước ra ngoài không quên ném lại một câu: "Không phải là chuyện gấp xem ta xử ngươi thế nào."


Huyết Y mím môi lặng lẽ đi sau bẩm báo tình hình qua cho Huyền Mặc, hắn càng nghe hai mày sau chiếc mặt nạ ngày càng nhíu lại, nhưng đôi mắt lạnh lùng vẫn không rõ là đang suy nghĩ gì. Nghe xong khóe môi lại khẽ nhếch lên rồi 'Ồ' một tiếng, dù đã theo thành chủ bao nhiêu năm suy tính của vẫn như vậy không một ai đoán được. Chính vì thế mà tạo nên một sức hút mãnh liệt, Huyết Y cũng toàn tâm toàn ý u mê hắn suốt vài trăm năm.


Sau khi Huyền Mặc đi thì có một người tên Sở Thiên Ca đến nói là dẫn mình đi dạo một vòng. Thẩm Xuyên cũng khá tò mò về nơi này nên không từ chối. Đi cả nửa ngày đường vẫn chưa đi hết nơi ở của hắn, giờ mới hiểu vì sao trước khi Huyền Mặc đi bảo cậu phải dẫn theo người. Nơi này rộng như vậy, đường đi cũng vòng vo cứ cách một đoạn lại một lối rẽ, nếu đi một mình với một người mù đường như Thẩm Xuyên, quả thật phải mất vài ngày mới tìm thấy lối ra.


"Huyền Mặc chỉ có một mình tại sao phải ở nơi rộng như vậy?"


Với người đi bên cạnh Thẩm Xuyên có chút mất hứng, cậu thì đang rất tò mò về nơi này lẫn Huyền Mặc mà y thì chỉ một mặt lạnh tanh thỉnh thoảng trả lời một vài câu cho có, lần này cũng không hy vọng nói gì nhiều thì đột nhiên Sở Thiên Ca tỏ ý nói: "Thành chủ quen ở nơi rộng rãi, đến đây cũng tự khắc muốn xây nó rộng như vậy."


Thẩm Xuyên thấy Sở Thiên Ca rốt cuộc chịu mở lời, tò mò nên hỏi thêm: "Vậy sao? Vậy khi còn sống... à không trước kia Huyền Mặc sống ở đâu?"


"Ngươi quen thành chủ bao lâu? Dường như một chút về hắn cũng không biết mà dám theo hắn đến đây?"


Thẩm Xuyên chột dạ khịt khịt mũi, thật sự cũng rất muốn tự vả cho mình vài cái. Có phải cậu quá dễ dãi rồi không? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK