• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thiên Ca ngày trước tên thật là Sở Thanh, y là đại sư huynh của phái Thanh Sơn, cuộc sống của y vốn rất tốt đẹp cho đến khi gặp phải hắn.


Nhiễm Cảnh nhập môn muộn là sư đệ cuối cùng của phái Thanh Sơn, lúc mới vào gặp không ít khó khăn, lần đầu tiên gặp mặt Sở Thanh đã thật thích tiểu sư đệ này. Sau khi tiếp xúc nhiều lần, ý thích ban đầu không những giảm đi mà ngày càng sâu nặng, thích nhiều đến mức y cũng chẳng hiểu được sao lại như vậy nữa.


Nhiễm Cảnh cũng cảm nhận được điều đó, lúc đầu hắn thấy người này thật phiền, thật chán ghét. Nhưng từ từ hắn lại có một ý nghĩ khác len lỏi.


Y là đại đệ tử của phái Thanh Sơn, không tốn một chút công sức khiến y răm rắp nghe theo lời hắn, không phải rất tiện hay sao?!


Hắn không luyện thành công pháp tìm y. Hắn phạm lỗi bị sư phụ trách mắng lôi y ra đỡ. Gặp chuyện hiểm nguy để y đi trước dọn đường. Moi hết bí mật của phái Thanh Sơn từ miệng y!


Chuyện gì hắn có thể lợi dụng đều lợi dụng một cách triệt để.


Còn người nào đó chỉ vì để hắn ríu rít đi theo mình, chưa từng kêu than hay oán trách một lời.


Nhưng chuyện cũng chẳng kéo dài được bao lâu, hôm đó hai người đang đi thí luyện gặp phải một yêu thú cấp cao đều bị thương rất nặng, khó khăn lắm mới cắt đuôi được nó. Trên đường chạy trốn Nhiễm Cảnh lại phát hiện có một loại cây ăn thịt người cản đường, nhưng Sở Thanh lại chưa hề hay biết. Cây ăn thịt người vốn dĩ rất yếu, chỉ cần có con mồi trong miệng nó sẽ nhai suốt nửa tháng không để ý đến thứ xung quanh. Nếu là bình thường hắn có thể tiêu diệt một cách dễ dàng, nhưng hiện tại linh lực đã khô cạn đến một thứ bình thường này cũng không làm gì được.


Chỉ có một con đường duy nhất, đi tiếp không được quay lại cũng chẳng xong.


Nhiễm Cảnh nhìn Sở Thanh đi đằng trước, bước đi của hắn ngày càng chậm. Sở Thanh lúc nãy vì đỡ cho hắn một chiêu của yêu thú nên sắc mặt hiện tại đã trắng bệch, y quay về sau nhìn hắn khó hiểu nói: "Sư đệ mau đi nhanh lên, nhân lúc yêu thú đó còn chưa phát hiện."


Nhiễm Cảnh coi như không biết chuyện gì đáp: "Đệ nhìn thử xem yêu thú có còn đuổi theo nữa không."


"Đừng nhìn nữa chúng ta mau tranh thủ thời gian chạy nhanh đi."


Nhiễm Cảnh gật đầu tiến lên đi song song với Sở Thanh, hắn thầm quan sát những dây tua gai góc của cây ăn thịt người liên tục di chuyển, nhân lúc Sở Thanh không để ý hắn liền đẩy y vào giữa bụi cây. Sở Thanh lập tức bị ngàn cây gai cuốn lấy, ngay cả những sợi dây định vồ về phía Nhiễm Cảnh cũng chuyển hướng vào con mồi dễ ăn hơn.


Nhiễm Cảnh vội lùi lại một bước nhìn Sở Thanh khổ sở chìm trong dây trong gai góc, từng sợi dây đâm sâu vào trong người hút lấy máu thịt của y.


Nhiễm Cảnh bất giác nhắm chặt mắt lại vội vàng muốn chạy trốn, hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây!


Nhiễm Cảnh vừa bước được một bước, đột nhiên nghe thấy thanh âm khàn khàn đằng sau.


"Sư đệ..." Sở Thanh bị cây ăn thịt người quấn chặt nên giọng nói cũng có phần khó khăn. Nhiễm Cảnh nghĩ y sẽ nguyền rủa hắn, lập tức ngắt lời lớn tiếng nói trước: "Sư huynh đừng trách ta! Nếu không như vậy cả hai chúng ta đều sẽ chết ở đây! Chẳng phải huynh thích ta sao? Nếu đã như vậy huynh giúp ta... giúp ta..." Những lời sau hắn cũng không nói nữa.


Bốn bề chìm trong yên lặng, ngoài những sợi dây khe khẽ luồn vào trong người Sở Thanh, từng dòng máu cứ thế rơi xối xả xuống đất. Nhiễm Cảnh nghĩ y đã chết, quay đầu nhìn lại bắt gặp ánh mắt đau thương nhìn hắn chằm chằm.


Tim Nhiễm Cảnh như có thứ gì đó bị siết chặt.


Thế nhưng Sở Thanh lại chỉ mỉm cười khó nhọc nói: "Vậy thì... sư đệ cố gắng... cố gắng sống sót đấy nhé... đừng để ta..."


Y chưa kịp nói hết câu đã im bặt.


Hắn biết là y chết rồi. Nhiễm Cảnh khẽ nhắm mắt lại rồi chạy trối chết khỏi khu rừng.


.


.


Lần đầu tiên sau sáu trăm năm hai người gặp lại là ở quỷ giới, lúc đó Nhiễm Cảnh đến phiên đấu giá để tìm cách tiếp cận Thẩm Xuyên. Hắn ngàn vạn lần không ngờ đến lại gặp y ở đây, sư huynh của hắn.


Hai người gặp lại nhưng chẳng có gì để nói, Sở Thanh đã rất khác trước y vận một bộ y phục đen tuyền, gương mặt lạnh lẽo chẳng còn tươi cười như lúc còn sống, nhưng nhìn ánh mắt y khi nhìn hắn. Nhiễm Cảnh biết.


Thì ra vị sư huynh này vẫn không quên được hắn, y hiện tại lại còn là thuộc hạ thân cận của Huyền Mặc, một vị trí tốt như vậy... trong lòng Nhiễm Cảnh âm thầm tính toán.


Nhiễm Cảnh bèn bám lấy y, tặng cho y những đồ vật khi còn sống y thích, nói những câu ngọt ngào y muốn nghe.


Hắn nói: "Sư huynh thật ra từ lúc huynh... không còn nữa. Ta thực sự rất hối hận, huynh cho ta một cơ hội bù đắp có được không?"


Sở Thanh không nói gì.


Nhưng một thời gian sau vì sự kiên trì của hắn Sở Thanh vẫn là người chịu thua trước.


Vì y yêu hắn, yêu hắn, thực sự rất yêu hắn.


Hôm đó Nhiễm Cảnh đã hỏi y thế này: "Huynh trở thành như vậy có phải là do ta không? Huynh hận ta lắm đúng không?"


Sở Thanh suy tư nghĩ gì đó, chăm chú nhìn lên bầu trời trên cao rồi lắc đầu.


"Đúng là do ngươi nhưng không phải vì hận. Ta nghe nói, trước khi đi đầu thai chuyển thế phải uống một bát canh Mạnh Bà quên đi mọi việc kiếp trước. Ta không muốn không muốn uống nó... ta không nỡ quên ngươi..." Nên ta lựa chọn thành quỷ để mãi mãi có thể nhớ về ngươi.


Nhiễm Cảnh mím chặt môi ôm y vào trong lòng, hắn vuốt ve mái tóc bóng mượt của y, hôn nhẹ lên trán y rồi đẩy y xuống nền đất lạnh giá. Khi y phục đã trút bỏ sạch sẽ hắn đưa thứ dị vật của mình vào sâu trong người y, làm người đó phải dùng từng ngón tay bấu chặt lấy người hắn vì đau.


Trong cơn khoái lạc Sở Thanh bên tai y thì thầm: "Sư đệ... ngươi hôn lên môi ta được không?"


Nhiễm Cảnh do dự một lúc rồi hôn nhẹ lên môi y, một cái hôn rất nhẹ rất hời hợt.


Sở Thanh nhắm chặt mắt vòng tay qua ôm chặt lấy cổ hắn, như khao khát mà tiến sâu vào trong miệng hắn càn quét. Nhiễm Cảnh giật mình muốn đẩy ra, nhưng y lại dùng hai chân của mình gì chặt lấy eo hắn.


Lúc buông ra thì khóe mắt y đã dâng lên một tầng hơi nước ướt át, lại nghe thấy giọng nói đứt quãng của y bên tai.


"Sư đệ à... ngươi dùng thuật Truy Hồn với ai cũng phải làm đến mức này sao?"


Nhiễm Cảnh chợt khựng lại, thân thể cứng ngắc không dám tin vào tai mình, mặt hắn còn trắng bệch hơn cả xác chết. Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn Sở Thanh đột nhiên cất tiếng cười, tiếng cười giòn giã thỏa mãn như thiếu niên lần đầu được vui vẻ cùng người mình yêu.


"Xem ra là không phải rồi..." Sở Thanh ngừng lại một chút, lấy tay nhè nhẹ vuốt ve trên khuôn mặt hắn: "Vậy ta cũng được coi là ngoại lệ đúng không?"


Lần nữa Nhiễm Cảnh mở mắt ra đã là trong thân xác Sở Thanh. Hắn muốn đứng dậy nhưng dưới hạ thân lập tức truyền đến cơn đau nhức.


Khốn nạn. Đau như vậy có gì mà thích cơ chứ!


Hắn lại nằm xuống im lặng nhìn bầu trời đêm trước mắt, có phải hay không vì mới chuyển thân xác nên cảm xúc của người này vẫn đọng lại y như cũ.


Hắn thấy cả thân thể đâu đâu cũng đau quằn quại, khó chịu, thực sự rất khó chịu, một cảm giác đau thương không thể diễn tả bằng lời. Hắn tức giận cố kìm nén cảm giác đáng ghét này, hắn đưa tay lên sờ mặt mới phát hiện ra mắt mình đã ướt đẫm từ lúc nào, từng giọt lệ vẫn theo khóe mắt dài chảy xuống. Hắn chán ghét vội lấy tay lau sạch đi.


Vô dụng. Khóc cái quái gì cơ chứ. Đúng là sáu trăm năm cũng chẳng thay đổi một chút nào, chết đúng thật đáng đời!


Nhiễm Cảnh vừa mặc quần áo lại vừa mắng, nhưng hắn không biết ngày hôm nay, người duy nhất yêu hắn trên đời này đã chết rồi. Từ nay về sau cũng chẳng còn tồn tại kẻ vô dụng đó khóc vì hắn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK