• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhìn một đám kẻ đỡ người dìu nhau rời đi, Thẩm Xuyên mới thu lại vẻ lạnh lùng lúc nãy, chạy lại gần Huyền Mặc nở một nụ cười tươi. Huyền Mặc đưa tay ra nắm lấy tay Thẩm Xuyên nhẹ nhàng hỏi: "Mệt không?"


Thẩm Xuyên gật đầu xoa xoa eo nói: "Mệt, rất mệt~ Ta còn chưa được nghỉ ngơi một chút nào đó."


Huyền Mặc đáy mắt dâng lên cảm giác thương xót, vội vòng tay qua eo Thẩm Xuyên xoa nhẹ ôn nhu nói: "Ta dẫn ca ca về nghỉ ngơi." Nói rồi hai người ôm ôm ấp ấp mà rời đi trước mặt ai đó.


Yến Thanh Ngọc rất muốn hỏi: Hai người có còn nhìn thấy ta còn đang ở đây không? Nếu không có ta hai người hiện tại có gặp nhau dễ dàng như vậy không? Đến một câu cảm ơn cũng không có thật là quá đáng!


Đi đến nửa đường Thẩm Xuyên mới nhìn Huyền Mặc hỏi: "Ngươi cũng quen Yến Thanh Ngọc à?" Chỉ là một câu hỏi biết sẵn đáp án, dù sao cũng là một trong bốn quỷ vương không quen nhau mới là lạ. Quả nhiên Huyền Mặc gật đầu trả lời: "Chúng ta cùng nhau đến."


"Rất thân?"


"Coi như là vậy đi, dù sao cũng chỉ mỗi mình hắn không có chuyện gì làm, cả ngày chạy nhảy khắp nơi." Huyền Mặc dừng lại một chút cũng quay sang Thẩm Xuyên nói: "Đừng nói với ta tiểu cô nương lúc nãy thích Yến Thanh Ngọc."


"Ngươi cũng nhìn ra à?" Thẩm Xuyên gật đầu: "Tiểu Yêu ngốc đó thích hắn lâu lắm rồi, theo đuổi bao năm mà vẫn không có kết quả."


"Cô nương đó quan hệ với ca ca như thế nào?"


Thẩm Xuyên ánh mắt thoáng đăm chiêu như đang suy nghĩ gì, sau đó lại che dấu bằng một nụ cười nói: "Nếu không có muội ấy chắc hiện giờ ta không thể đứng ở đây, Tiểu Yêu tuy hơi trẻ con nhưng tính tình rất tốt ta coi nó như muội muội vậy."


"Nhưng mà nàng ta yêu nhầm người rồi, trên trời dưới đất có thể yêu bất cứ ai kể cả Thiên Đế, chỉ duy nhất một người không thể động vào chính là Yến Thanh Ngọc."


"Tại sao?"


"Thiên Đế ít nhất còn có thể động lòng, còn Yến Thanh Ngọc thì không. Nhân duyên của Yến Thanh Ngọc đã bị hắn tự mình đem đi đánh đổi lấy mạng sống cho người mà hắn yêu nhất. "


Thẩm Xuyên thất vọng, thảo nào Ngọc Tịnh Yên cố gắng bao lâu nay đều không một chút kết quả.


"Vậy người hắn yêu thì sao? Ta lúc nào cũng thấy hắn một mình mà."


"Người đó đã cùng kẻ khác kết phu thê rồi."


"Kẻ như Yến Thanh Ngọc mà cũng để chịu thiệt như vậy?!"


"Ca ca cũng thích ta mà suốt bao năm lảng tránh ta đó thôi, như vậy đã là gì?"


Thẩm Xuyên bỗng nhận ra một chuyện, những điều sai trái mình đã làm chắc chắn sẽ theo cả đời, không thể nào xóa bớt càng không thể quên. Thẩm Xuyên thở dài cố vớt vát lại một chút nói: "Ai nói là ta thích ngươi vậy?"


"Ca ca không thích ta?" Huyền Mặc dừng lại nhìn kéo Thẩm Xuyên đứng đối diện mình hỏi. Thẩm Xuyên lại nhớ đến khuôn mặt mê người của hắn, đôi mắt như mong chờ cậu cho một câu trả lời thỏa đáng, Thẩm Xuyên có cảm giác bất an như chỉ cần đáp hai từ 'không thích' nhất định sẽ xảy ra chuyện. Thẩm Xuyên rất tin vào khả năng dự đoán của mình, vậy nên vội dùng hai tay áp lên má hắn cười nói: "Không chỉ đơn giản là thích, ta rất thích ngươi, rất rất rất thích là đằng khác, thích ngươi từ ngay lần đầu tiên gặp mặt, những năm qua từng giờ từng khắc đều nhớ ngươi."


Nghe được câu trả lời mình mong muốn thân thể Huyền Mặc mới thoáng thả lỏng, hắn hôn nhẹ lên môi Thẩm Xuyên rồi ôm chặt người vào lòng nói: "Yên tâm từ giờ trở đi ta sẽ không để cho ca ca rời xa dù chỉ một bước."


Thẩm Xuyên ở trong lòng hắn khẽ cười: "Ngươi không sợ ở gần ta nhiều sẽ chán sao?"


"Không chán, dù có ở thêm ngàn năm nữa ta cũng không chán."


Thẩm Xuyên vòng tay ôm chặt lấy hắn, từ trước đến nay chưa bao giờ có cảm giác ấm áp đến vậy. Huyền Mặc khẽ cọ cọ cằm lên mái tóc Thẩm Xuyên nói: "Ca ca xây nơi này giống Lạc Thành như vậy có phải nhớ nó rồi không? Chúng ta nghỉ ngơi một thời gian rồi ta dẫn ca ca về nhà nhé?"


"Được." Thẩm Xuyên gật gật đầu: "Ta cũng rất nhớ đám người Tư Nguyệt."


Những ngày sau Huyền Mặc đều ở lại nơi ở của Thẩm Xuyên hưởng thụ quãng thời gian yên bình hiếm có, giờ này có lẽ Yến Thanh Ngọc đã chán rời đi từ trước, nhân lúc Thẩm Xuyên đang nghỉ ngơi Huyền Mặc lặng lẽ đi ra ngoài. Đến một nơi hơi khuất Huyền Mặc đi tìm một người, quả nhiên như mọi hôm Ngọc Tịnh Yên vẫn ngồi đây nghịch đan dược.


Dạo gần đây bằng hữu duy nhất bị người ta cướp đi nên cô đang thực sự rất chán, không có gì làm càng không có người tâm sự. Đang lúc mải mê không để ý thấy Huyền Mặc đến, cô hốt hoảng suýt làm rơi đan dược trong tay, từ ngày gặp Huyền Mặc nổi điên trên đỉnh núi Cao Lãnh kia, mỗi lần nhìn thấy hắn trong lòng Ngọc Tịnh Yên lại dâng lên cảm giác sợ hãi.


"Thành chủ đến đây có chuyện gì sao?"


"Ta muốn hỏi cô một số chuyện."


Khỏi cần đoán cũng biết là chuyện liên quan đến Thẩm Xuyên, Ngọc Tịnh Yên cũng bình tĩnh hơn nói: "Ngươi muốn biết chuyện gì?"


"Ngày đó..." Huyền Mặc ngập ngừng: "Rốt cuộc Thẩm Xuyên đã xảy ra chuyện gì? Lúc ta biết tin tìm đến lục tung cả dãy Cao Lãnh cũng không hề thấy một chút tung tích, tại sao y lại trở nên như vậy?"


Nhờ ơn của ngươi lục tung khắp nơi lên ta mới không có nhà ở đó!


Ngọc Tịnh Yên cười khổ trong lòng nhưng không dám nói ra, nàng khẽ cười nói: "Lúc đó Tiểu Xuyên bị người ta đẩy xuống vực sâu, còn bị hạ một viên Diệp Tử đan kéo dài sinh mạng, sau đó vì muốn sống sót mà y lại uống thêm một viên Lục Sinh đan nữa cho nên trong người miễn cưỡng có một chút pháp lực. Về sau thì gặp được ta, y hỏi ta có cách gì chữa được độc của Cốt Long không, ta nói ở dưới đáy dung nham có một long mạch chỉ cần lấy được thứ đó có thể giải được."


Huyền Mặc cả người hơi run lên: "Y lặn xuống?"


Ngọc Tịnh Yên gật đầu: "Lúc đầu ta không nghĩ là y sẽ dám lặn xuống đâu, nhưng Tiểu Xuyên cứ kiên quyết cầu xin ta giúp y giữ lại mạng sống đến khi tìm được long mạch đấy. Vậy nên ta đã truyền một nửa linh lực của mình cho y để tạo nên pháp trận lập thành khế ước, đảm bảo duy trì cho y thuận lợi đưa thuốc đến tận tay ngươi. Cái giá phải trả cho việc làm này chính là tan thành tro bụi."


Dù đã đoán được phân nửa nhưng khi tận tai nghe thấy Huyền Mặc trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.


Khế ước kiểu này hắn đã từng nghe qua, một khi lập ra khế ước chưa đạt được mục đích nhất định pháp lực mà khế ước đem lại còn có hiệu lực, và thứ này mạnh đến mức không một thứ gì cản nổi, ngay cả kết giới cùng căn phòng mà hắn tạo nên cũng vậy, cho nên dù cánh cửa đã đóng Thẩm Xuyên vẫn dễ dàng đi vào. Chỉ là cái giá trả lại quá đắt, hồn phách tan biến mấy ai dám liều mình như thế.


"Ngươi không biết dung nham dưới đáy Cao Lãnh nóng khủng khiếp đến mức nào đâu, pháp lực có thể giúp Thẩm Xuyên không bị đốt cháy nhưng không thể cản được cái nóng như thiêu đốt kia, vậy mà y lặn dưới đấy suốt ba tháng trời."


Huyền Mặc: "......"


"Sau đó ngươi biết rồi đấy, Tiểu Xuyên cuối cùng cũng tìm được đem đến cho ngươi. Ta cứ nghĩ y thực sự đã tan biến cả rồi, trước lúc rời khỏi đáy Cao Lãnh vì hơi tiếc nuối nên ta đi một vòng xem thử, cuối cùng nhìn thấy một mảnh hồn phách của Tiểu Xuyên vẫn cố chấp bám lên miếng ngọc để lại. Lúc đó y nói sợ lặn xuống nham thạch nóng quá ngọc sẽ hỏng mất nên đặt nó trên bờ."


Huyền Mặc không tự chủ được mà siết chặt tay lại.


"Ngươi chắc hẳn cũng nhìn ra Tiểu Xuyên là người từ nơi khác đến, vậy nên khi hồn phách của Tịnh Thất tan hồn phách thật sự của y cũng rời ra, thật may là không đi đâu xa được ta bắt gặp nên đem về nuôi nấng trong bình suốt nhiều năm. Đáng nhẽ y có thể đem linh hồn gần như hoàn thiện của mình đi đầu thai chuyển kiếp. Việc Tiểu Xuyên trở thành như hôm nay là do y tự chọn, con đường trở thành quỷ vương ta cũng không biết rõ lắm không được chứng kiến, nhưng có vẻ cũng không dễ dàng gì."


Nói đến đây Huyền Mặc cũng đủ hiểu, một người từng trải qua như hắn sao lại không biết rõ chuyện này chứ. Huyền Mặc cố gắng kìm chế thanh âm đang dần run lên của mình nói: "Ta biết rồi, đa tạ ngươi đã giúp ca ca."


Ngọc Tịnh Yên vốn định nói không cần đa tạ dù sao ta với y cũng là đồng hương, chưa kịp nói Huyền Mặc đã tiếp lời.


"Nể tình ngươi tốt với ca ca ta nhắc ngươi một chuyện, từ bỏ Yến Thanh Ngọc đi. Sẽ không có kết quả gì đâu."


Ngọc Tịnh Yên rũ hai mắt xuống nhàn nhạt nói: "Ngày đó ta cũng khuyên Tiểu Xuyên từ bỏ ngươi đi, như ngươi thấy đấy y không nghe."


Huyền Mặc cũng không có ý định khuyên thêm lạnh nhạt nói: "Từ giờ về sau đừng gọi y là Tiểu Xuyên nữa, cái tên đó thân thiết như vậy... chỉ mình ta được gọi." Nói xong không đợi Ngọc Tịnh Yên phản ứng đã rời đi.


Ngọc Tịnh Yên: "......" Được rồi, các người có đôi có cặp các người là nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK