• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nói là không có ý gì nhưng suốt đoạn đường tiếp theo, Huyền Mặc không mở miệng nói với Thẩm Xuyên câu nào, Thẩm Xuyên càng nghĩ càng không hiểu. Bao năm nay cố gắng trở thành một kẻ giống như hắn, ra tay không một chút thương tình, tại sao phản ứng của hắn lại như vậy? Chẳng lẽ Huyền Mặc hiện tại cũng thấy cậu thay đổi quá nhiều sao?


Đột nhiên Thẩm Xuyên nhớ lại câu nói ngày trước của hắn.


"Ta thích ca ca vì ngươi tốt nhất, lương thiện nhất."


Bước chân của Thẩm Xuyên càng ngày càng chậm rồi dừng hẳn lại, thật sự là vì điều này? Cậu nhìn theo bóng lưng mơ hồ trong đêm tối kia, không hiểu sao cả người như có gì đó đè nặng, hóa ra cũng có một ngày Huyền Mặc quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt như ngày trước cậu nhìn hắn?


Huyền Mặc cảm nhận được Thẩm Xuyên không đi tiếp nữa quay người nhìn, thấy cậu vẫn đứng yên một chỗ đành thở dài tiến lại gần, nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Xuyên lên nắm chặt lấy, từng ngón tay đan xen qua nhau.


Hắn nhẹ giọng an ủi: "Ta thật sự không có ý gì đâu, chỉ là lúc nãy nghĩ nếu là trước kia... ca ca nhất định sẽ tha cho họ."


Chưa bao giờ Thẩm Xuyên cảm thấy dù là đang ở bên cạnh người mình yêu nhưng cảm giác xa cách đến vậy, dù bàn tay đang nắm chặt lấy tay hắn nhưng lại như có cả bức tường xen ngang, dù là bây giờ hay trước kia, dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi.


Thẩm Xuyên hơi cúi đầu xuống, bàn tay bất giác nắm chặt hơn như chỉ sợ sau một giây buông ra, người kia sẽ chẳng còn thuộc về cậu nữa. Thẩm Xuyên cố che giấu đi cảm giác đau xót trong lòng, giọng run run nói: "Nhưng mà Huyền Mặc... ta đã chết rồi.".


Không phải là Thẩm Xuyên của trước kia đã chết mà cậu thực sự đã chết, Thẩm Xuyên hiện tại đứng ở đây chỉ là một thây ma cố gắng gượng dậy trong vũng máu, vì chấp niệm không thể quên miễn cưỡng tồn tại mà thôi.


.


.


Ngọc Tịnh Yên hai mắt rưng rưng, nắm chặt lấy vạt áo Yến Thanh Ngọc nén lại cảm giác nấc nghẹn trong lòng hỏi: "Huynh thật sự không thể cho muội một cơ hội sao?"


"Nhóc con à..." Yến Thanh Ngọc day trán, thử giật vạt áo của mình ra nhưng cô nắm rất chắc, hắn nhìn Ngọc Tịnh Yên bằng ánh mắt bất lực nói: "Tiểu tổ tông của ta à... ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không được, không được, ta với muội thực sự không thể nào được!"


Ngọc Tịnh Yên mím môi hỏi: "Tại sao chứ?"


Yến Thanh Ngọc thở dài, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, vậy ta nói thẳng với muội... chắc muội cũng biết đoạn nhân duyên của ta đã bị đem đi đánh đổi, từ nay về sau không thể yêu ai nữa rồi đúng không?"


"Huynh lại vì muốn từ chối muội mà bịa chuyện nữa phải không?"


"Lần này ta thề với trời là ta nói thật." Yến Thanh Ngọc dơ hay tay lên vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta nói thật đấy, muội không tin thì ta cũng hết cách."


Ngọc Tịnh Yên ngước mặt lên nhìn, quả thật hắn không có vẻ gì là nói dối.


"Vậy... vậy nếu như cứ miễn cưỡng yêu thì sao?"


"Thì một trong hai sẽ bị ngàn quỷ xâu xé, đày xuống địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh!"


Ngọc Tịnh Yên lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt kiên định hiếm có: "Muội không sợ, dù là bị ngàn quỷ xâu xé đi chăng nữa muội cũng..."


"Muội không sợ nhưng ta sợ!" Yến Thanh Ngọc lập tức ngắt lời không để cô nói thêm. Ngọc Tịnh Yên trân trối nhìn hắn, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại buông vạt áo của hắn ra khẽ cười: "Muội hiểu rồi."


"Nói đi nói lại cũng là do huynh không yêu muội mà thôi."


Yến Thanh Ngọc: "......"


"Là do muội trước đây không hiểu chuyện làm phiền huynh nhiều rồi, thành thật xin lỗi." Ngọc Tịnh Yên hơi cúi đầu xuống, giọng nói ngày càng nhỏ: "Huynh yên tâm từ nay về sau muội sẽ không như vậy nữa."


Nói rồi ôm mặt chạy nhanh đi, không một chút do dự.


Yến Thanh Ngọc nhìn thấy người rời đi chỉ biết thở dài, môi mấp máy nói chỉ đủ mình hắn nghe thấy: "Nhóc con xin lỗi..."


Ngọc Tịnh Yên chạy rất nhanh, lúc ra khỏi không cẩn thận nên va phải Tử Linh Lan. Nhưng cô chẳng màng để ý lại cúi đầu chạy một mạch ra ngoài.


"Yên Nhi." Tử Linh Lan gọi lớn nhưng Ngọc Tịnh Yên không đáp, nàng quay lại thấy Yến Thanh Ngọc còn đứng đó, khỏi phải hỏi cũng biết là chuyện gì. Tử Linh Lan thở dài chẳng còn cách nào đành phải đuổi theo.


"Yên Nhi muội đi từ từ thôi đợi ta."


Ngọc Tịnh Yên một đường rời khỏi lãnh địa quỷ giới đến nhân gian, cô chỉ đi trong vô thức khi dừng lại đã đến một khu rừng hoang tàn. Nơi đây dường như mới bị cháy lớn, xung quanh chỉ còn những khúc cây cháy xém đổ nghiêng ngả, từng nhánh trụi lá vươn lên nhìn như móng quỷ, hơn nữa còn trong đêm tối càng nhìn càng đáng sợ.


Đó là cảm giác của người thường, còn cô thì khác chẳng lẽ một con quỷ lại lại đi sợ những thứ này?


Nhận ra Tử Linh Lan vẫn đi theo mình, Ngọc Tịnh Yên tức giận quay lại nói: "Tỷ tỷ đừng đi theo muội nữa, để muội yên tĩnh một mình đi."


Tử Linh Lan ngập ngừng: "Muội không quen đường ở nhân gian, ta lo..."


"Tỷ không cần lo cho muội!" Ngọc Tịnh Yên tức giận hét lên: "Các người đừng lúc nào cũng coi muội là trẻ con nữa được không? Muội không cần tỷ phải đi theo!"


Tử Linh Lan vẫn cố tiến lên vài bước, mặt mang theo vẻ lo lắng: "Nhưng mà..."


"Muội xin tỷ đấy, tỷ đi đi!"


Nói rồi cô chạy sâu vào trong rừng, Tử Linh Lan thở dài nhìn theo Ngọc Tịnh Yên khuất không còn thấy bóng nữa mới thu hồi tầm mắt, đang định xoay người trở về, đột nhiên ngay nơi Ngọc Tịnh Yên vừa vào truyền ra tiếng hét.


Mà tiếng này Tử Linh Lan nhận ra chính là tiếng của Ngọc Tịnh Yên.


"Yên Nhi!" Tử Linh Lan hoảng hốt vội chạy vào, vừa đi vừa không ngừng gọi.


"Yên Nhi muội ở đâu, muội có sao không? Mau trả lời ta đi!"


Trả lời lại nàng chỉ là thanh âm vọng lại, trong khu rừng tối đen mù mịt như chưa từng có người đặt chân đến. Tử Linh Lan dùng linh lực tạo ra một đốm lửa chiếu sáng, dần dần đi sâu vào trong.


Ước chừng khoảng thời gian tiến vào Ngọc Tịnh Yên vừa đến tầm đoạn này, Tử Linh Lan soi kỹ từng dấu vết dưới đất nhưng không có gì bất thường.


"Yên Nhi, Yên Nhi, mau nói gì đi!"


Tiếng những cành cây nhỏ vỡ vụn vang lên theo từng bước chân, một người ban nãy vừa đi vào hiện tại lại mất tích không một chút dấu vết, Tử Linh Lan càng tìm càng hốt hoảng bước chân dần trở nên vội vã.


Đúng lúc đang tuyệt vọng thì phát hiện thứ gì đó lấp lánh dưới đất, nàng hơi cúi đầu xuống, nhận ra một cây trâm bạc tinh xảo nửa vùi lấp trong đất cát.


Đây chẳng phải chính là cây trâm của Ngọc Tịnh Yên hay cài sao?!


Tử Linh Lan chưa kịp bàng hoàng đột nhiên từ đằng sau phát ra tiếng động, nàng siết chặt cây trâm bạc trong tay xoay người lại nhìn xung quanh một vòng.


"Yên Nhi?"


Dường như sau gốc cây có thứ gì đó động đậy, Tử Linh Lan từng bước tiến về phía trước, ngay lúc sắp nhìn rõ thứ kia đột nhiên đốm lửa trên tay vụt tắt, cổ nàng như bị thứ gì đó siết chặt rồi ngã lăn xuống đất.


Trong tay vẫn giữ chặt cây trâm không buông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK