• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thấy Yến Thanh Ngọc đã đi khuất, Huyền Mặc mới thả lỏng người, dùng tay xoa nhẹ đầu Thẩm Xuyên miệng rên ra những tiếng khe khẽ, Thẩm Xuyên ngước lên nhìn hắn. Trong miệng ngậm dị vật, so với đôi môi nhỏ nhắn thứ có phần quá cỡ kia nằm sâu trong cổ họng khó chịu đến trào cả nước mắt, nhưng cậu vẫn giữ chặt tận tình phục vụ, còn không ngừng đẩy tận vào trong cùng.


"Ca ca... đủ rồi, ngươi buông ra đi..." Huyền Mặc chìm đắm trong khoái cảm không có nghĩa là không thương xót, thường ngày hắn chỉ mong đối xử với y thật tốt, thật tốt, hận không thể đối tốt hơn nữa, làm sao nỡ nhìn y quỳ xuống làm chuyện này cho mình. Thẩm Xuyên như không nghe thấy vẫn dùng miệng mút chặt, nước bọt theo từng động tác ướt át tràn ra ngoài. Thẩm Xuyên kéo hẳn tiết khố vẫn còn vướng ở trên người hắn xuống, tay nắn hai viên tròn nơi phía đầu, miệng không ngừng thực hiện động tác giao hợp.


Huyền Mặc thực sự không chịu nổi kích thích lớn như vậy, hắn ngửa cổ ra sau cảm thấy mình gần như đạt đến cao trào, hơi đẩy vai Thẩm Xuyên: "Mau buông ra..."


Thẩm Xuyên cũng cảm nhận được hắn sắp không chịu được, không những không buông mà còn đẩy nhanh động tác, tận dụng cả miệng lẫn lưỡi phục vụ tiểu Huyền Mặc trong miệng, nghe từng tiếng rên cố gắng nhẫn nhịn của hắn càng khiến Thẩm Xuyên thêm hăng say. Một cỗ dịch đặc sệt cứ vậy mà chảy thẳng vào trong cuống họng.


"Tiểu Xuyên..." Huyền Mặc dừng lại hoảng hốt đang định nói mau nhả ra thì 'Ực' một tiếng Thẩm Xuyên đã nuốt xuống. Cậu tiếp tục dùng tay vuốt dọc theo trụ đẩy nốt phần còn lại, từng cỗ dịch trắng được Thẩm Xyên sạch sẽ nuốt. Trước khi buông còn cố dùng lưỡi liếm láp một lượt nơi phía đầu như sợ bỏ sót một giọt, Huyền Mặc đáy mắt mơ hồ sau khi phóng thích liền thở dốc, vội kéo người dưới thân dậy một tay hất hết đồ trên bàn xuống sau đó bế Thẩm Xuyên nằm ngửa lên.


Thẩm Xuyên liếm môi nhìn hắn bằng ánh mắt đắm đuối, Huyền Mặc cảm thấy như mình sắp phát điên thật rồi, cúi xuống cắn lấy bờ môi mềm mại kia, môi lưỡi giao nhau không ngừng khuấy động, hai tay cũng không để yên mà trực tiếp xé rách bộ y phục trên người, Thẩm Xuyên vòng tay qua ôm lấy cổ hắn hai chân kẹp chặt lấy eo hắn.


Kết thúc nụ hôn dài hai người lăn lộn đầu tóc Thẩm Xuyên đã phần nào rối bù, ánh mắt quả thật dễ khiến người ta muốn lập tức hiếp đáp. Huyền Mặc cắn lên cổ Thẩm Xuyên tay vân vê hai hạt đậu trước ngực, hắn bên tai giọng khàn khàn hỏi: "Ca ca ngươi trở nên dâm đãng như vậy từ lúc nào?"


"Ưm..." Thẩm Xuyên bị vật dưới thân của hắn cọ đi cọ lại toàn thân nóng nực đến khó chịu, cậu cắn lên chóp mũi của hắn giọng nói xen lẫn vài phần trêu chọc: "Sao vậy? Không thích...A."


Câu trả lời của Huyền Mặc là trực tiếp đem vật dưới thân của mình đâm mạnh vào, Thẩm Xuyên đột ngột tiếp nhận hung khí cả người hơi ưỡn lên, Huyền Mặc hôn lên gò má cậu chưa vội động để vật dưới thân nằm yên trong hậu huyệt.


"Thích... thật sự chỉ muốn nuốt luôn ngươi vào trong bụng." Nói rồi hắn mạnh mẽ cử động dưới thân, hậu huyệt mới đầu bám hắn thật chặt ôm lấy trọn lấy tính khí. Thẩm Xuyên thở dốc bám lấy vai Huyền Mặc phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ.


"Ư ư... Mặc Mặc..."


"Ngoan, gọi lang quân."


"A..." Huyền Mặc thúc mạnh hông vào nơi mẫn cảm làm Thẩm Xuyên giật mình kêu lớn, trong cơn khoái cảm chỉ biết rên rỉ theo ý hắn: "Lang quân ~ Ưm... mau lên..."


Huyền Mặc hơi dừng động tác, cúi xuống cắn mạnh vào môi Thẩm Xuyên khẽ mắng: "Tiểu yêu nghiệt." Nói rồi hắn ra sức mà tiến vào.


Trong lúc hai người triền miên không để ý đến mọi thứ xung quanh, thần trí đều bị tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc của cả hai lấn át. Nào ngờ ngoài cửa lại có một kẻ đáng nhẽ nên rời khỏi lại quay trở về, Yến Thanh Ngọc vội vàng chạy vào vừa đi vừa lo lắng nói: "Huyền Mặc, ta thấy ngươi có gì đó không đúng, có thật là ngươi... không... sao... không..."


Yến Thanh Ngọc bước vào đúng lúc nhìn thấy cảnh không nên thấy đứng trân trân ở giữa cửa há hốc mồm, không ngờ là hắn sẽ quay lại cả hai đều không tránh khỏi hốt hoảng, Huyền Mặc vội vơ lấy y phục bên cạnh che kín Thẩm Xuyên rồi trừng mắt nhìn phía Yến Thanh Ngọc quát: "Cút!"


Nào còn đợi hắn nói thêm Yến Thanh Ngọc một đường vừa chạy vừa lăn lao thẳng ra ngoài, lần nữa trở lại yên tĩnh Huyền Mặc đóng sập cửa rồi tạo hẳn một kết giới kiên cố, hắn nhìn Thẩm Xuyên ánh mắt ướt át phía dưới vỗ nhẹ lên bờ mông căng tròn làm y kêu thành tiếng. Huyền Mặc khóe môi hơi cong lên, hôn xuống đôi môi đang không không ngừng thở dốc nói: "Ca ca nói xem lần này muốn bao lâu?"


Thẩm Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế, hai chân vòng qua lưng không ngừng cọ cọ trên người hắn.


"Không chơi chết ta là được."


"Ca ca mà còn như thế này ta khó mà đảm bảo."


Ngày hôm đó Thẩm Xuyên lần đầu tiên biết được cảm giác chọc phải người không nên chọc, cậu vẫn ở điện của Huyền Mặc nhưng suốt một thời gian dài không một ai thấy bóng dáng đâu.


Hậu quả là tiểu cô nương nào đó đến đây đã được một thời gian mà còn chưa thấy mặt mũi của Thẩm Xuyên, hôm trước Yến Thanh Ngọc đến đúng dịp hai người chạm mặt chẳng biết hắn nói gì mà cô nàng lại khóc sướt mướt, nhưng bằng hữu không thể gặp mặt, Lục Thanh và Tư Nguyệt khá là bận rộn không có thời gian, cô chỉ biết đi tìm Tử Linh Lan.


"Hức... tỷ tỷ nói xem hắn có quá đáng không?" Ngọc Tịnh Yên vừa khóc vừa kéo áo Tử Linh Lan kể lể: "Tỷ thấy muội có gì không tốt mà hắn không thèm để ý muội?"


Tử Linh Lan ở bên cạnh mỉm cười, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.


"Hắn làm gì mà khiến muội muội đáng yêu của ta giận đến vậy?"


"Hắn đúng là tên khốn nạn, muội ngày trước đúng là mắt mũi có vấn đề mới yêu hắn, cũng tại cái tên Thẩm Xuyên chết tiệt kia." Ngọc Tịnh Yên vừa nói vừa dậm chân không ngừng vo chiếc khăn trên tay.


"Được rồi có gì nói với ta, tỷ tỷ nghe muội nói đừng tức giận nữa được không?"


Ngọc Tịnh Yên nghe đến đây mới thoáng bình tĩnh lại, ánh mắt ngấn nước cúi đầu xuống rưng rưng nói: "Yến Thanh Ngọc nói với muội cha của hắn ngày trước có yêu một nữ tử ở tiên giới, sau đó nàng ta bị phạt phong ấn ngàn năm dưới đáy Cao Lãnh, mà muội cũng xuất thân từ đó hắn nói muội với hắn liệu có phải là huynh muội cùng cha khác mẹ không."


"Muội suýt nữa đã tin, không ngờ hắn lại cười lớn nói muội là đồ ngốc chuyện nực cười như vậy mà cũng tin." Nói đến đây giọt nước mắt mới ngừng của Ngọc Tịnh Yên lại rơi lã chã, ấm ức nói: "Hắn không thích muội thì cũng đâu cần bịa chuyện khó nghe như vậy... hức. Tỷ tỷ muội thực sự rất buồn."


"Được rồi, được rồi." Tử Linh Lan vừa dỗ vừa ôm Ngọc Tịnh Yên vào lòng: "Muội tốt như vậy chắc chắn sẽ tìm được một người tốt hơn thôi, người như vậy không đáng, muội quên hắn đi."


"Nhưng muội thích hắn nhiều như vậy quên được sao?"


"Không có gì là không thể, tình yêu thôi mà cứ nghĩ thiếu sẽ thật sự sống không bằng chết, nhưng nếu buông bỏ được còn thoải mái hơn."


Ngọc Tịnh Yên ngẩng đầu lên nhìn hỏi: "Vậy tỷ tỷ thì sao? Tỷ tỷ đã từng buông bỏ ai rồi sao?"


"Đã từng." Ánh mắt Tử Linh Lan thoáng buồn, sau đó lại mỉm cười xoa xoa đầu cô nhóc nói: "Ngày trước ta yêu người đó không kém muội yêu Yến Thanh Ngọc là mấy đâu, nhưng muội thấy đấy sau khi buông bỏ được ra rất thoải mái, rất tốt. Cho nên Yên Nhi muội cũng sẽ làm được thôi."


Ngọc Tịnh Yên ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gật đầu mỉm cười: "Nói chuyện với tỷ xong đúng là tâm trạng thoải mái hơn hẳn, nơi này tỷ dẫn muội đi hết rồi, hôm nay tỷ tỷ đưa muội ra ngoài chơi được không?"


"Ta..." Tử Linh Lan ngập ngừng, thấy nàng định từ chối Ngọc Tịnh Yên kéo kéo tay nàng phồng hai má lên nũng nịu: "Tỷ tỷ... đi mà. Muội muốn ra ngoài chơi tỷ tỷ đi cùng muội đi."


"Không phải ta không muốn đi cùng muội, ta..." Tử Linh Lan quay đầu sang hướng khác lảng tránh ánh mắt của Ngọc Tịnh Yên, sau đó thu tay về hai tay không ngừng dấu kín sau lớp áo. Hành động này lọt vào tầm mắt của Ngọc Tịnh Yên.


"Tỷ tỷ sao vậy?" Ngọc Tịnh Yên hỏi muốn cầm tay Tử Linh Lan lên xem nhưng bị nàng né tránh.


"Ta không sao, nhưng thật sự không thể đi cùng muội... xin lỗi."


Ngọc Tịnh Yên nhíu mày bước lên một bước kéo mạnh tay Tử Linh Lan về phía mình, vén tay áo của nàng lên xem. Vậy mà ở trên cổ tay trắng nõn dường như không thấy gì có một cây đinh sắt đâm xuyên vào trong da thịt ẩn mình dưới lớp da, thường ngày bị y phục che mất. Ngọc Tịnh Yên hốt hoảng kéo tay kia lên xem cũng hệt như vậy, nàng nhíu mày cúi xuống nhấc chân Tử Linh Lan lên quả nhiên không ngoài dự đoán, hai cổ chân cũng bị một cây đinh dài cắm lên xuyên thủng sang hai bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK