"Vậy tôi cũng không giữ hai người lại nữa, đi đường cẩn thận."
Tả Dật tay cầm chìa khoá vừa nói:
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Viện trưởng Hạ đi tới trước mặt Tả Dật, biểu cảm vô cùng cảm kích:
"Vừa rồi quả thực cảm ơn cậu."
Tả Dật nhìn ông khẽ cười nói:
"Không có gì, nên làm thôi."
Nói xong hai người cũng không nán lại trực tiếp lên xe. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hai người tới nơi này. An Kỳ từ lúc tạm biệt cho đến giờ cô đặc biệt không nói một câu gì, vẻ mặt như đăm chiêu. Cô hướng ánh mắt về phía khung cửa, nhìn cảnh vật bên ngoài nhưng tâm trí lại không đặt vào nơi này. Trong đầu An Kỳ bây giờ tái hiện lại cảnh người bệnh nhân vừa rồi rơi từ trên cây xuống cùng với hiện trạng thi thể Lăng Quân, cô dường như đã từng thấy cảnh này ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ nổi. Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao cô không thể nhớ?
Tả Dật bên cạnh thấy đối phương không mở lời có chút lạ, anh từ vị trí chỗ ngồi của An Kỳ liếc qua chiếc gương phản chiếu gương mặt cô, bất giác nhíu mày.
"Không sao chứ?" Tả Dật cất giọng trầm ấm hỏi.
Nghe thấy giọng nói của người bên cạnh, An Kỳ chốc giật mình, gương mặt quay lại đối diện với Tả Dật:
"Không có gì."
Tả Dật thấy cô nói vậy cũng không hỏi gì thêm. Anh cảm thấy mỗi lần đi bên cạnh cô không biết là vì đâu nhưng anh toàn lo chuyện bao đồng, con người anh trước giờ đâu phải vậy. Tả Dật nhìn An Kỳ có phần trầm tư. Hai người trong bầu không khí im lặng như thế đến lúc về Thương Thịnh. An Kỳ mở cửa bước xuống nhìn người trong xe:
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Tả Dật lần này nhìn trực diện An Kỳ:
"Đưa đi thì phải đưa về chứ."
An Kỳ đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi nói:
"Vậy tôi xin phép." Nói xong cô rời đi.
Tả Dật bỗng chốc hạ cửa kính xuống, nhìn theo bóng dáng An Kỳ, trong lòng có chút phức tạp. Một lúc sau, Tả Dật kéo cửa kính lại khởi động cho xe chạy.
An Kỳ mệt nhọc vào trong phòng chủ tịch. Cô đặt mình xuống chiếc ghế sô pha, đưa mắt nhìn đồng hồ. Vì bệnh viện cách thành phố khá xa, lúc cô từ đấy về là hai giờ chiều đến bây giờ đã gần ba rưỡi. Không hiểu sao hôm nay An Kỳ cảm thấy mệt vô cùng, hai đôi mắt nặng trĩu từ từ nhắm lại. Bỗng nhiên An Kỳ thấy mình đang đứng tại chỗ leo núi, An Kỳ nhìn ngó xung quanh thì không thấy một ai, cô bắt đầu đi dạo xung quanh. Khung cảnh ở đây phải nói là đẹp vô cùng, dưới chân cô là một bãi cỏ xanh mượt trải dài, thi thoảng thấy có một vài bông hoa trắng nho nhỏ, thời tiết dịu nhẹ, làn gió thổi qua vô cùng dễ chịu. Đột nhiên cô dừng bước, trước mắt cô là hai người thanh niên một trai một gái, bọn họ đang leo núi cùng nhau. Nhưng lạ một chỗ, hai người đó không có mặt. An Kỳ đứng lặng im ở đó nhìn hai người. Phải nói bọn họ leo núi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh, hai người họ từ trên cao đứng cạnh nhau, nhìn trông rất giống một đôi tình nhân. An Kỳ mặc dù không ở đó nhưng vẫn có thể thấy được tình cảnh của hai người. Phải mãi đến một lúc sau hai người đó mới leo xuống. Người đàn ông dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt người con gái, nhìn trông rất hạnh phúc. Bỗng nhiên chàng trai từ trong túi áo lấy ra một bông hoa bỉ ngạn. Bông hoa đỏ rực, dưới ánh mặt trời càng thêm sắc. Điều đặc biệt ở chỗ bông hoa mà chàng trai đưa tặng cho cô gái lại không có lá. Cô gái mỉm cười nhận lấy bông hoa từ tay chàng thanh niên, dường như chàng trai đang mở lời nói gì đó nhưng An Kỳ lại không nghe thấy. Cô từ từ tiến gần tới chỗ họ để có thể nghe rõ hơn, nhưng khi An Kỳ tiến gần, cả hai đều quay mặt lại, An Kỳ giật mình. Cảnh tượng trước mắt cô bây giờ hoàn toàn thay đổi, không còn là phong cảnh mĩ miều như lúc nãy mà là một khoảng trắng. An Kỳ chớp chớp mắt, nhìn rõ hơn thì đây chính là phòng làm việc của mình, hoá ra từ nãy tới giờ là cô đang nằm mơ. An Kỳ ngồi dậy lắc nhẹ đầu vài cái, hướng mắt về phía đồng hồ giờ đã là bốn giờ hơn, không hiểu vì sao mà hôm nay cô lại mệt đến vậy. An Kỳ nhớ lại giấc mơ vừa rồi, nhưng cái cô nhớ chỉ là khung cảnh nơi đó còn hai người trong mơ thì hoàn toàn trống rỗng. Dù cho cô có cố nhớ đến đâu cũng không được. An Kỳ lết tấm thân mỏi nhừ về phía bàn, đặt mình ngồi xuống tiếp tục xử lý công việc. Đầu óc cô hiện tại không tài nào tập trung nổi mà chỉ toàn là giấc mơ ban nãy. Đến cuối thì bọn họ là ai? Tại sao cô lại mơ như vậy? Đang suy nghĩ đăm chiêu thì chợt điện thoại đổ chuông
"Alo" An Kỳ bắt máy.
Đầu dây bên kia nhận được tín hiệu:
"Nửa ngày nay cậu đi đâu mà mình gọi không được?"
Nghe Hạ Lâm nói vậy An Kỳ chợt hoảng, vội mở lịch sử cuộc gọi ra xem thì có tất cả là 5 cuộc gọi nhỡ, đối phương đều là Hạ Lâm:
"Xin lỗi, xin lỗi, sáng nay mình có việc gấp nên không để ý điện thoại."
Hạ Lâm bên kia truyền đến tiếng thở dài:
"Cậu đấy, làm việc ít thôi, dành nhiều thời gian cho bản thân một chút."
An Kỳ cười cười nói:
"Lần sau sẽ không vậy nữa. Mà cậu gọi cho mình có việc gì không?"
"Này đừng bảo với mình là cậu quên nhé, ngày mai là Dương Lãnh bay rồi."
Thôi xong rồi. Vì chuyện của Lăng Quân mà An Kỳ quên mất vụ này:
"Dạo này nhiều việc quá, mai mình qua đón cậu nhé."
"Ok, vậy mai 7h00 qua nhé, 7h30 là máy bay cất cánh rồi."
"Quyết vậy nhé."
An Kỳ do dự một lât cuối cùng cũng nói:
"Hạ Lâm tớ có chuyện muốn hỏi cậu."
Đột nhiên nghiêm túc lạ thường, Hạ Lâm dè chừng nói:
"Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?"
"À mà thôi không có gì đâu." Lời nói vừa đến môi thì An Kỳ nuốt xuống. Cô cần chút thờ gian để xác nhận chuyện này.
Thấy điệu bộ của An Kỳ có vẻ như không muốn nói nên Hạ Lâm cũng không hỏi gì:
"Vậy nhé, mình cúp máy trước đấy."
"Được rồi."
An Kỳ buông điện thoại xuống, cô thực sự rất muốn hỏi Hạ Lâm nhưng lại không biết nói thế nào, trong tiềm thức của cô thì trí nhớ bản thân rất tốt, không có bấn đề gì. Nếu vậy thì nên giải thích giấc mơ đó như thế nào? Khuôn mặt của đôi tình nhân đó, cô hoàn toàn không thấy gì chỉ có một mảng trắng xoá, giống như là bị lãng quên, đâu là lần đầu An Kỳ mơ như vậy. Cô lấy tay day day mi tâm, chừng khoảng một lúc lâu thì đứng dậy, hôm nay cô quyết định nghỉ sớm. Vừa đứng lên thì đúng lúc có tiếng gõ cửa
"Mời vào."
Cánh cửa từ từ mở ra, người bên ngoài bước vào.
"Chủ tịch định đi đâu sao?" Thấy bộ dạng của An Kỳ Bạch Dạ hỏi.
An Kỳ bận rộn thu xếp lại đống giấy tờ trên bàn nói:
"Hôm nay tôi muốn nghỉ sớm."
Bách Dạ tiến tới cạnh bàn:
"Vậy để tôi đưa về."
"Không cần đâu, tôi tự về được."
Thấy An Kỳ có vẻ mệt mỏi Bách Dạ nói:
"Không có chuyện gì chứ?"
An Kỳ lúc này mới nhìn Bách Dạ mỉm cười:
"Không có gì đâu." Nói xong cô cầm chìa khoá rời đi.
Bách Dạ nhìn theo An Kỳ, ánh mắt anh có chút trầm mặc.
An Kỳ khởi động xe, dọc hai bên đường những tán cây xanh ngát che lấp đi những tia nắng oi ả, chiều nay trời không nổi một cơn gió nào khiến thời tiết khó chịu vô cùng, An Kỳ đi đến con đường phía trước chợt thấy đèn đỏ thì dừng xe. Cô ngả người về sau, chọn cho mình tư thế thoải mái nhất, ánh nhìn đánh về phía ngoài. Không gian bên ngoài vô cùng tấp nấp, xe cộ đi lại nhiều vô số, bên tai cô hiện giờ chỉ còn nghe thấy tiếng còi xe vang lên khắp nơi. Bỗng chốc đèn xanh, chiếc xe từ từ di chuyển, đầu cô đau như bị va vào đâu đó. Cảm giác này xuất hiện từ lúc An Kỳ thức dậy, liệu có phải bản thân cô đã lãng quên một điều gì đó vô cùng quan trọng hay không? An Kỳ lắc lắc đầu, không muốn tiếp túc suy nghĩ nữa, cô cho xe tăng tốc, hiện tại cô chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi mà thôi.