"Chủ tịch, phải làm thế nào bây giờ?"
An Kỳ im lặng, nếu như chỉ có duy nhất một bài báo vừa rồi thì cô sẽ cho người xoá đi nhưng hiện tại quá nhiều, số lượng quá khủng, hoàn toàn không có thời gian:
"Không cần làm gì cả."
Nghe câu nói của An Kỳ người kia khá bất ngờ như không tin vào tai mình:
"Chủ tịch bảo sao ạ?"
An Kỳ lúc này mới nhìn lên, ánh mắt bình tĩnh đến mức không thể nào bình tĩnh hơn:
"Không cần chính là không cần."
Người kia còn định nói thì nhận đước ánh mắt của Bách Dạ, hiểu được điều đó lập tức nuốt câu định nói lại:
"Vâng. Vậy tôi xin phép ra ngoài."
Cánh cửa phòng được đóng lại. Bách Dạ nhìn An Kỳ, anh hiểu câu nói vừa rồi của cô, nếu như lúc này mà An Kỳ có hành động xoá hay thanh minh thì chỉ làm mọi chuyện rối lên thêm, thậm chí là tạo cơ hội cho đám phóng viên, vì thế mà giải pháp tốt nhất hiện tại là không đả động tới đống bài báo đó. Nhưng có một điều mà chắc chắn An Kỳ cũng lường trước được:
"Bài báo này sẽ đả kích tới cổ đông tập đoàn."
An Kỳ thở dài trong lòng, vốn ngay từ lúc đầu cô không muốn lôi kéo cổ đông tập đoàn vào vụ này, nhân lúc mọi chuyện chưa vỡ lở thì sẽ giải quyết triệt để, thậm chí cô còn tranh cãi với An Trác về vấn đề này trong buổi họp, nhưng xem ra mọi chuyện không thuận theo ý cô muốn. Đột nhiên phía dưới truyền đến ồn ào, nghe qua thì giống như một đám đông. An Kỳ vốn định đứng dậy xem sao thì lập tức cánh cửa bị mở ra một lần nữa, bước vào vẫn là người lúc nãy:
"Chủ tịch, có đám người đang làm loạn phía dưới, nói là muốn gặp ngài."
An Kỳ nghe vậy liền vội đứng dậy, cô ngó xuống bên dưới thì thấy quả thật đúng là có đám người đang vây quanh, nhìn kĩ thì phát hiện là công nhân mà lần trước bọn họ gặp ở Tinh Thức, An Kỳ cùng Bách Dạ tức khắc ra ngoài. Đến nơi, đám công nhân đang làm loạn bên ngoài tập đoàn cùng đó tất cả nhân viên Thương Thịnh đang đứng xem, An Kỳ bưới tới giọng đanh thép:
"Mọi người hết việc để làm rồi à?"
Nghe thấy tiếng gọi tất cả không ai bảo ai mà chạy đi hết trong số đó có nhân viên định mở lời ngay tức khắc bị đồng nghiệp kéo đi. Thấy An Kỳ đám công nhân đồng loại tiến đến:
"Chủ tịch đây rồi."
An Kỳ đứng trước mặt đám người bọn họ:
"Mấy người là đang làm cái gì ở đây?"
Trong số đám người thì có một người lên tiếng:
"Chúng tôi muốn công bằng."
Vì ở đây là trước sảnh tập đoàn, mấy bài báo buổi sáng đã làm mọi chuyện trở nên phức tạp lắm rồi nay còn thêm vụ này nữa, An Kỳ quả thực không muốn phát sinh thêm điều gì nữa đành nói:
"Có chuyện gì thì mọi người vào trong hẵng nói."
Một người nghe vậy khinh bỉ nói:
"Chủ tịch là đang sợ ảnh hưởng tới danh tiếng bản thân sao?"
An Kỳ nhìn người nọ:
"Tôi không sợ mất danh tiếng mà là sợ ảnh hướng tới hình ảnh Thương Thịnh, điều này chắc các vị cũng hiểu chứ?"
Nghe An Kỳ nói vậy đám người cũng không có ý kiến, dù sao cũng làm tại Thương Thịnh nhiều năm, điều gì nên tránh thì tránh.
"Mọi người muốn vào trong nói chuyện hay ở đây?" Lần này là Bách Dạ lên tiếng. Nếu như cứ kéo dài thời gian như này e rằng phóng viên sẽ kéo đến.
"Vào trong, vào trong." Đám người cùng nói.
An Kỳ cùng Bách Dạ dẫn bọn họ vào bên trong thu hút ánh mắt của những người ở đây
"Này, mọi người đã có ai đọc bài báo sáng nay chưa, hình như tập đoàn chúng ta gặp chuyện thì phải." Một nam nhân viên nói.
"Có có, là vụ về Tinh Thức đúng không?" Có người khác xen vào.
Sau câu nói đó ngay tức khắc bọn họ nhận được ánh mắt của Bách Dạ, cả đám sợ sệt mà nhanh chóng giải tán.
Hai người bọn họ dẫn đám công nhân tới phòng, An Kỳ ngồi vào vị trí chủ tịch:
"Không phải là tôi đã nói sẽ giải quyết vấn đề của các vị rồi sao?"
Người vừa mới chất vấn An Kỳ lên tiếng:
"Giải quyết hay là nói để đấy. Chuyện đã bị đưa lên báo rồi, chủ tịch đây là muốn giải quyết kiểu gì?"
Thì ra là bọn họ đã đọc được bài váo xong kéo nhau đến đây.
"Mấy vị đi tin những bài báo vô căn cứ đó sao? Mọi người khẳng định nguyên nhân trong đó viết là đúng à?" An Kỳ chất vấn đám người trước mắt.
Bọn họ đối với câu nói của An Kỳ thì lại im lặng. Đột nhiên một người lên tiếng:
"Chúng tôi chỉ muốn lấy lại công việc của mình, nếu không có việc thì cô bảo chúng tôi sống thế nào đây?"
An Kỳ trực tiếp trả lời:
"Tôi nói là sẽ làm, mấy vị tưởng tôi có thời gian mà chơi đùa sao?"
Từng lời nói của cô dã vào tai đám công nhân.
"Chúng tôi có thể tin cô không?"
An Kỳ nhìn bọn họ:
"Những gì tôi nói mọi người không hiểu?"
"Được rồi, chúng tôi hiểu, hiểu mà." Đám người xua tay nói, chuyện xảy ra thế này bản thân bọn họ cũng không muốn, đang yên tự nhiên lại mất việc làm.
"Nếu mọi người không còn việc gì thì xin mời ra về." Bách Dạ lên tiếng.
Đám người cũng không nói ở lại nên đồng loạt kéo đi. Mọi chuyện càng ngày càng rắc rối, hết chuyện này đến chuyện khác.
Bản thân An Kỳ không muốn nhiều người biết đến nhưng e rằng không được rồi, chuyện sáng nay cũng đã làm cho cả trên dưới tập đoàn ai ai cũng biết, muốn giấu cũng không được.
"Anh nghĩ chuyện bị truyền ra ngoài là do có người cố tình không?"
"Có nội gián." Bách Dạ nói.
"Nội gián?" An Kỳ hỏi. Cô cũng chỉ nghĩ đến trường hợp là có người cố tình để thông tin truyền ra ngoài chứ không hề nghĩ tới là có nội gián. Xem ra về vấn đề trên thương trường cô phải học hỏi Bách Dạ nhiều.
"Chủ tịch nghĩ lại xem, tại sao lại có người giả lệnh chủ tịch để thông báo tới giám đốc Trương, mục đích thực sự của người đó là gì?" Bách Dạ lồng ghép tất cả thông tin mà bọn họ có.
Đúng vậy, đầu mối của mọi chuyện chính là có người giả lệnh cô làm cho Tinh Thức ngừng hoạt động, chẳng nhẽ là muốn kéo Thương Thịnh xuống? Điều này chắc chắn không, bởi lẽ nếu vậy thì tại sao ngay khi dự án Hoa Xuyên khởi công không lập tức ra tay mà lại để đến tận giờ?
"Lôi kéo Tinh Thức chỉ là cái cơ." An Kỳ lên tiếng.
Mục đích của người đó chắc chắn không phải là Thương Thịnh, điều này An Kỳ đã lý giải được. Vậy rốt cuộc là gi?
"Cũng biết là Tinh Thức quan trọng với Thương Thịnh vậy tại sao giám đốc Trương không trực tiếp gọi hỏi chủ tịch? Lẽ nào đúng là ông ta không dám?" Bách Dạ tiếp tục phân tích mọi việc.
Về điều này An Kỳ cũng thấy lạ. Theo lý mà nói, việc quan trọng như vậy đời nào cô lại cho người khác đi thông báo cả chứ đừng nói là qua một cuộc gọi. Điều vô lý như vậy mà tại sao giám đốc Trương không đa nghi? Nếu vậy thì chỉ có một nguyên nhân:
"Có người phía sau giật dây." An Kỳ nói.
Bách Dạ tán thành:
"Chính vậy. Người này chắc chắn là địa vị trong tập đoàn rất cao."
Vậy tức là người đó thông qua việc mình báo có cho giám đốc Trương làm Tinh Thức ngừng hoạt động là muốn thực hiện mục đích của mình. Vậy đám công nhân làm việc ở đó vô tình trở thành cò mồi. Là nhân vật nào mà nham hiểm như vậy?