"Chuyện này, quả thực đáng tiếc."
Ngoài câu này ra thì cô cũng không biết nên phải nói thế nào. Cô cùng một người không quan hệ, thậm chí mới lần đầu gặp mặt vẫn không nên nhiều chuyện.
Tả Diên Nghi nghi hoặc nhìn người trước mắt. Bản thân bà cũng không muốn nhắc lại chuyện này làm gì dù sao đó cũng là điều mà bà hối hận nhất, nhưng tất cả đã quá muộn. Mục đích ngày hôm nay Tả Diên Nghi muốn kiểm chứng lại lời nói của An Trạch, bà không thể tin sau khi làm ra chuyện đó mà người con gái này lại làm như không hề hay biết.
Tả Diên Nghi là cố tình nhấn mạnh đến cái chết và hung thủ gây ra nhưng nét mặt của An Kỳ lại đúng là một chút cũng không biết. Xem ra quả thực là cô không nhớ gì nữa rồi.
"Thật ngại quá, nhất thời lại nói ra chuyện này."
An Kỳ vội xua tay:
"Không sao ạ, nói ra được thì trong lòng sẽ đỡ buồn hơn."
Tả Diên Nghi cũng không đề cập tới chuyện này nữa, mục đích không thực hiện được nhưng nguyên nhân đằng sau bà chắc chắn sẽ tìm hiểu, con trai bà không thể chết oan uổng như vậy.
"Hình như hai ngày nay An tiểu thư thường tới chắm sóc cháu tôi đúng không?"
An Kỳ không thể nói là bởi vì cứu cô mà Tả Dật mới phải vào hoàn cảnh này được:
"Dù sau cháu cùng với Tả tổng cũng đã cùng hợp tác với nhau, chuyện này đâu có tính là gì."
Tả Diên Nghi mỉm cười nhìn cô:
"Vậy làm phiền cô nhiều rồi, thành thật cảm ơn cô."
Đáng nhẽ bà định nói từ ngay mai cô không cần đến nữa, nhưng nghĩ lại điều này vẫn nên là để cho bố mẹ Tả Dật lên tiếng thì hơn.
Hai người họ nói vào câu sau đó Tả Diên Nghi rời đi. An Kỳ cũng khồn nán lại quá lâu, cô còn phải đến Thương Thịnh nữa mà cũng không biết lần đã biết chuyện chưa.
An Kỳ quay lại thì thấy hộp cháo trên bàn đã xử lý xong xuôi, thậm chí còn được rửa sạch sẽ. Tả Dật từ trong nhà vệ sinh ra ngoài thì thấy An Kỳ đã ở ngoài đó.
"Về rồi à?"
An Kỳ vân vê hộp cháo hồi lâu rồi nói:
"Ừ, vừa về."
Nói đoạn cô cầm hộp cháo trên tay hướng về phía anh nói:
"Là anh rửa sao?"
Tả Dật đi đến bên giường gật đầu:
"Là tôi, chán quá không có gì làm thôi."
An Kỳ mỉm cười, công nhận anh rửa sạch thật. Đang định nói thì Tả Dật lần nữa lên tiếng:
"Sao không nghe điện thoại?"
An Kỳ ngớ người vội lấy điện thoại từ trong túi thì lúc này mới phát hiện ra có hai cuộc gọi nhỡ của Tả Dật, chắc lúc đó nói chuyện với Tả Diên Nghi cô tắt chuông nên không để ý, ngoài anh ra thì không có cuộc gọi nào khác, chắc ba cô chưa biết chuyện nếu không đã gọi đến rồi.
"Do tôi để rung nên không để ý."
Tả Dật khuôn mặt đột nhiên nghiêm túc lại hỏi cô:
"Là bác tôi tới tìm cô?"
An Kỳ nhìn Tả Dật, cô cũng không biết cô nên nói chuyện này với anh hay là không, suy cho cùng thì cũng chẳng có gì ngoại trừ Tả Diên Nghi đột nhiên nhắc đến chuyện con trai bà.
"Trả lời tôi."
Không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt của anh bây giờ An Kỳ lại không muốn dấu anh, một lúc sau cô mới gật đầu.
Tả Dật bỗng xoay người lại, nắm bả vai cô đối diện với mình, hai tay nắm vào lòng bàn tay cô mà nói:
"An Kỳ, nghe tôi nói."
An Kỳ ngạc nhiên với hành động này của Tả Dật, im lặng nhìn anh. Tả Dật tiếp lời:
"Tin tôi, đừng vội nghe người khác nói gì."
An Kỳ không biết là anh đang muốn nói chuyện gì, tin anh chuyện gì nhưng hiện tại cô muốn tin vào người đàn ông này, điều này cũng quá khác thường.
"Nói với tôi rằng cô tin tôi."
An Kỳ thấy Tả Dật lại cố chấp trong chuyện này, An Kỳ gật đầu mỉm cười với anh:
"Tôi tin anh."
Tả Dật hài lòng mỉm cười với cô, bất thình lình kéo cô lại hôn xuống. Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, mang đến loại tư tình khiến người ta say mê.
An Kỳ lần này không do dự mà đáp trả lại nụ hôn của anh. Tả Dật nhân cơ hội mà hôn sâu khiến hai đầu lưỡi chạm vào nhau, lưỡi của anh nóng bỏng quấn lấy dây dưa với cô. Một lúc sau, Tả Dật và An Kỳ cùng tách ra, môi đã hơi sưng đỏ.
"Mình quen nhau đi." Tả Dật chợt đề nghị.