"Chủ tịch, ngài đây là có ý gì? Chỉ vì tôi nói ngài là nội gián vậy mà giờ lại đổ mọi chuyện hết lên đầu tôi?"
Từng câu từng chữ đều đang là chất vấn An Kỳ, mỗi câu như đang muốn nói vói tất cả rằng mình bị vu khống. Chưa dừng lại ở đó, cổ đông Từ chuyển hướng tới các cổ đông mà nói:
"Vậy tôi hỏi các vị, kể từ khi An Tổng nhậm chức tới giờ, đã để xảy ra chuyện như thế này chưa? Vậy mà từ khi chủ tịch nắm quyền, chưa được bao lâu mà đã để xảy ra chuyện hệ trọng như vậy. Tôi đã làm ở Thương Thịnh nhiều năm, mọi tâm huyết của tôi đều đổ vào nơi đây, thử hỏi vì lẽ nào mà tôi lại làm vậy."
Biết rõ mình không thể phản kháng lại trước lời chất vấn của An Kỳ, ngay tức khắc cổ đông Từ đã nhanh nhẹn đánh vào tâm lý của các cổ đông ngồi đây, nhắm muốn bọn họ giúp mình. Có vẻ như lời kêu cứu của ông ta đã được hồi đáp, sau khi ông ta dừng lại thì liền có một vị cổ đông đã lên tiếng:
"Tôi thấy cổ đông Từ nói có lý, dù sao thì ông ấy cũng đã làm ở đây cũng nhiều năm, không thể nào mà làm chuyện có hại cho Thương Thịnh được."
Ngay tức khắc có người tiếp lời:
"Đúng vậy, cổ đông Từ không thể nào là nội gián được."
Tiếp đó một, hai người đều cùng nhau lên tiếng nhằm muốn nói giúp cho ông ta. Cổ đông Từ thấy mọi người lên tiếng cho mình thì thầm vui trong lòng, khéo miệng khẽ nhếch lên. Ông ta làm ở Thương Thịnh đã nhiều năm cũng đồng nghĩ với việc đã lão luyện trên thương trường, một chút vấn đề này chắc chắn không làm khó được ông ta. An Kỳ vẫn vậy không lên tiếng, cô sao lại không biết, những người vừa lên tiếng ủng hộ cổ đông Từ tất cả đều là tay chân của ông ta, làm đã nhiều năm đương nhiên sẽ tạo dựng được nhiều mối quan hệ và lúc này chính là thời điểm cần dùng đến nó. Lợi dụng tất cả cơ hội, cổ đông Từ chính là như vậy. Mội lúc sau có một vị cổ đông lên tiếng:
"Nếu nói vậy, khác gì mấy vị bảo chủ tịch là nội gián."
Một câu nói khiến bầu không khí lắng xuống. Tất cả đều không nói câu gì bởi vì nếu nói thêm nữa thì chẳng khác nào thừa nhận vị chủ tịch này chính là nội gián, ngộ nhỡ nếu không phải thì biết làm thế nào. Không bao lâu đột nhiên An Trác lên tiếng:
"Muốn biết ai là nội gián thì cũng không có gì khó."
Ông ta vừa xong thì mọi người bắt đầu xôn xao.
"Phó tổng An biết ai là nọi gián sao?" Vị cổ đông vừa hỏi lên tiếng.
An Trác không nhìn người đó mà nhàn nhạt nói:
"Tôi đương nhiên không biết. Chỉ là cổ đông Từ đã giơ bằng chứng cho rằng chủ tịch là nội gián, chứng minh mình vô tội. Vậy chủ tịch có phải cũng nên cho mọi người xem bằng chứng của ngài chứ." Khi ông ta nói câu cuối thì ánh mắt hướng về An Kỳ. Con người này quả nhiên một khi đã lên tiếng thoạt nhìn giống như mở lối cho sự việc, nhưng mặt khác và có lẽ bản thân An Kỳ cũng biết được là ông ta đang là nhắm vào mình. Ngay lập tức tất cả đều lên tiếng tán thành, An Kỳ lúc này lên tiếng:
"Vậy tôi sẽ gọi nhân chứng vào."
Nhân chứng? Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Cổ đông Từ ánh mắt có phần hoảng hốt, trong lòng ông ta dường như đã có đáp án, trái lại An Trác lại bày ra bộ mặt thích thú. An Kỳ đưa mắt ra ám hiệu cho Bách Dạ, anh lập tức lấy điện thoại gọi vào dãy số:
"Ông vào đi."
Không lâu sau, cánh cửa phòng họp bật mở, một dáng người trung niên xuât hiện, ông từ từ tiến vào trước mắt bao người. Không sai, nhân chứng mà An Kỳ nói đến chính là giám đốc Trương. Tất cả mọi người như không tin vào mắt mình, mọi người đều cho rằng giám đốc Trương chỉ đơn thuần là làm theo lệnh của người gọi đến, sao có thể làm nhân chứng được. Thấy ánh mắt tất cả đều đổ dồn vào mình, giám đốc Trương lên tiếng:
"Chủ tịch, phó tổng An, các vị cổ đông."
Một trong số vị cổ đông lên tiếng:
"Giám đốc Trương, sao ông lại ở đây?"
Không để cho giám đốc Trương lên tiếng, An Kỳ nói:
"Giám đốc Trương chính là nhân chứng mà tôi nói."
Mọi người như không tin vào tai mình, ánh mắt vẫn dán lên người ông. Cổ đông Từ cũng đưa mắt lên nhìn, muốn lấy một chút hi vọng nói:
"Chủ tịch đùa sao, giám đốc Trương sao có thể là nhân chứng được?"
An Kỳ mỉm cười nhìn ông ta mà nói:
"Phải hay không thì mọi người sẽ biết thôi. Giám đốc Trương, ông hãy nói cho mọi người ở đây biết, nội gián rốt cuộc là ai."
Mọi người như ngừng thở, ai nấy đều im phăng phắc chờ xem giám đốc Trương nói gì. Giám đốc Trương chần chừ hồi lâu mãi không lên tiếng, An Kỳ quay sang nói:
"Sao vậy?"
Giám đốc Trương lập tức lắc đầu:
"Không, không có gì."
Giám đốc Trương đứng vậy một lúc, thầm nhủ trong lòng, cánh tay chỉ một phía nói:
"Nội gián, chính là chủ tịch."
Lời nói của giám đốc Trương giống như thuốc súng, bầu không khí trở nên nặng nề. Mọi người trố mắt nhìn, không dám thở mạnh, nhân chứng cũng đã lên tiếng rồi, sao có thể sai được. Giám đốc Trương sau khi nói xong không dám nhìn thẳng, lập tức cúi đầu xuống. Cổ đông Từ sau khi nghe xong, khuôn mặt như bắt được vàng mà nói:
"Giờ mọi người đã tin tôi chưa, nhân chứng cũng đã khẳng định, mà lại chính tay chủ tịch đưa tới, chắc chắn không sai."
Mọi người vẫn không một ai lên tiếng, An Kỳ bình thản ngồi đó, mặc dù đã xác định từ trước nhưng cô vẫn không ngờ rằng đến giờ phút này mà ông ra vẫn nói dối được, trong lòng buồn thay cho An Trạch:
"Giám đốc Trương, ông thật khiến tôi thất vọng."
Cổ đông Từ thừa thắng mà xông lên, như chắc rằng An Kỳ đã hết bằng chứng, nói:
"Chủ tịch, ngài còn gì muốn nói không? Hay còn bằng chứng nào không?"
An Kỳ không nhìn giám đốc Trương, trong lòng đã xác định, người này không thể giữ lại. Đối mặt với lời chất vấn của cổ đông Từ mà nói:
"Lời nói thì không có, nhưng bằng chứng vẫn còn."
Cổ đông Từ ngay vậy cho rằng cô đang cố gắng vùng vẫy nói:
"Ồ, vậy nằng chứng đó là gì?"
Mọi người tức khắc đều nhìn về phía cô, An Kỳ lần này không trực tiếp trả lời, chỉ trong túi lấy ra chiếc điện thoại, bật lên một đoạn ghi âm. Đoạn ghi âm được phát ra ghi lại toàn bộ của trò chuyện của cô với giám đốc Trương. Nội dung nói rất rõ, cái tên mà giám đốc Trương nói ra chính là Từ Khởi Minh. Giám đốc Trương bên cạnh như không tin được rằng An Kỳ lại ghi âm lại, vì thế mà ngay sau khi đoạn ghi âm đó được phát xong, giám đốc Trương lập tức quỳ gối xuống run rẩy nói:
"Chủ, chủ tịch, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Là cổ đông Từ, chính ông ta mới là nội gián."
Câu nói một khắc xoay chuyển tình thế, Từ Khởi Minh đang giữ thế thượng phong lập tức bị kéo xuống, hai tay ông ta nắm chặt lấy, giọng nói cao độ:
"Ông nói láo, chính ông vừa rồi mới nói chủ tịch là nội gián, chỉ vì một đoạn ghi âm không rõ này mà lại đổ oan cho tôi."
Giám đốc Trương không để ý tới ông ta, một mực hướng về phía An Kỳ mà cầu xin:
"Chủ tịch, xin ngài, tôi biết lỗi rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa."
An Kỳ không nhìn lấy ông ta:
"Không có lần sau."
Giám đốc Trương mừng rỡ:
"Cảm ơn, cảm ơn ngài."
Các vị cổ đông nhìn cảnh trước mắt mà không sao tin được. An Kỳ nhìn Từ Khởi Minh mà nói:
"Cổ đông Từ, ngài còn gì để nói nữa không?"
Từ Khởi Minh sao lại để mọi chuyện dễ dàng như vậy, ánh mắt hằn dữ nhìn An Kỳ:
"Làm sao biết được hai người đã có giao kèo gì? Lỡ đâu đoạn ghi âm kia đã được chỉnh sửa thì sao?"
An Kỳ cũng không vội, ánh mắt nhìn Bách Dạ, anh lập tức tiến tới bật máy chiếu trong phòng lên, có thể vì mải đối chấp mà không ai để ý rằng trên tay Bách Dạ có cầm một tập tài liệu. Anh nhanh chóng lấy ra một tờ giấy rồi đưa tới máy chiếu, ngay lập tức trên màn hình xuất hiện một đống toàn là số, trong đó có ghi chú là Từ Khởi Minh, nội dung không cần nói cũng biết được đó là những khoản nợ của giám đốc Trương, đây chính là việc mà An Kỳ kêu Bách Dạ đi chuẩn bị. Cái này Nách Dạ lấy được từ ngân hàng mà ông ta thế chấp, cũng vì nợ nần chồng chất mà ông ta đã giấu vợ con đi thế chấp căn nhà hiện tại mà họ đang ở. Giờ mọi chuyện đã được phơi bày ra trước mắt mọi người, hai người họ có muốn chối cũng không được.