• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, An Kỳ tinh thần hăng hái chạy thẳng xuống bếp. Mặc dù người đó chưa từng thử qua nhưng cô vẫn cảm thấy cao hứng khi có người muốn ăn đồ do chính tay cô làm. Không biết vì nguyên nhân gì nhưng cảm giác này bản thân giống như đã từng trải qua.

An Kỳ đi đến nhà bếp, vừa thấy bóng dáng cô một người làm đi tới hỏi:

"Tiểu thư, cô muốn ăn gì sao?"

An Kỳ quay sang nhìn người làm, cô nói:

"Dạ không."

Đến lúc này cô mới phát hiện rằng bản thân không biết làm, cũng chỉ tại quá vừa rồi quá vui nên cô một mạch chạy xuống đây. Dù sao từ nhỏ cô cũng được mộ người trong gia đình chiều chuộng cộng thêm lần suýt làm cháy lò vi sóng nên giờ đối với việc nấu nướng cô hoàn toàn không biết gì.

"Cô có thể giúp cháu một việc được không?"

Cô giúp việc có chút bất ngờ:

"Tiểu thư có việc gì xin cứ nói."

An Kỳ liếc nhìn phòng bếp sau đó nói:

"Cô hướng dẫn cháu nấu cháo được không ạ?"

Nhận được sự đồng ý giúp đỡ của người làm An Kỳ vui mừng mà kéo người ta vào trong bếp. Vì người làm luôn mua đồ dự trữ nên nguyên liệu để nấu cháo cũng đã có sẵn. Dưới sự hướng dẫn của người làm, An Kỳ bận bịu trong bếp hơn một giờ đồng hồ nào là ngâm gạo, chuẩn bị thịt, các công đoạn cô làm rất tỉ mỉ.

An Kỳ cho thành quả của mình vào trong hộp giữ nhiệt, đậy nắp cẩn thận để trong lúc mang đến bệnh viện không bị đổ. Cô cũg đã nói với Bách Dạ rằng mình sẽ đến muộn và bảo anh giữ bí mật chuyện này. An Kỳ không hiểu vì sao mà cứ nghĩ đến việc sáng nay mà hầu như cả đêm hôm qua cô không ngủ, ba mẹ về lúc nào cô cũng không biết, cứ nằm trên giường mà suy nghĩ sẽ nấu cháo gì.

"Tiểu thư định làm cho ai sao?"

Trong suốt quá trình, sự chú trọng và tập trung của cô từ trước đến nay không bao giờ quá được mười phút, nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác, An Kỳ lại có thể chú tâm từ đầu đến cuối điều này làm cô giúp việc có phần hiếu kì.

Sau cuộc nói chuyện ngày hôm qua, cô biết ba cô sẽ có biện pháp đối với việc này. Đây là lần thứ hai An Trạch nhắc nhở cô, nhưng rốt cuộc là cô vẫn không tuân theo lời ông nói, với tính cách của ba mình An Kỳ sao có thể không hiểu. Vì vậy mà trước khi xuống đây cô đã lên kế hoạch với Hạ Lâm.

"Dạ con làm mang qua cho Hạ Lâm."

Cô giúp việc được một phen ngạc nhiên, với trình độ của An Kỳ là mổ người bạn thân sao Hạ Lâm lại có thể không biết. Nhìn ngay ra được nét nghi hoặc, An Kỳ cũng không luốn cuống mà nói:

"Dạo này con có khoe là đang học nấu ăn, công thức con xem qua trên mạng nhưng đọc không hiểu lắm nên con nhờ cô giúp, muốn cô ấy là người đầu tiên thử."

Nghe qua quả đúng là không thấy có gì bất thường, cô giúp việc mỉm cười cùng An Kỳ mang hộp cháo ra ngoài.

"Con không ăn gì sao. Cả ngày hôm qua đã không ăn gì rồi."

Hôm nay An Kỳ dậy từ rất sớm, lúc cô dậy ba mẹ vẫn còn trong phòng nếu như khônng nhanh chân thì hỏng hết việc.

"Con sẽ cùng ăn với Hạ Lâm, cô yên tâm."

Nói xong An Kỳ tức khắc cho xe chạy. Chạy được một đoạn cô phát hiện đằng sau quả nhiên là có một chiếc xe màu đen chạy theo, từ lúc cô ra cửa đã thấy. Đây chính là biện pháp của ba cô, cũng may cô có sự chuẩn bị từ trước. Chạy một lèo đến nhà Hạ Lâm rồi cùng vào nhà. Đến phòng, Hạ Lâm hỏi:

"Không bị phát hiện chứ?"

An Kỳ đặt hộp cháo lên bàn, ngồi xuống giường nói:

"Không sao, họ vẫn chưa phát hiện ra."

Hạ Lâm đến bên cạnh tủ quần áo, từ trong lấy ra một bộ rồi đưa cho An Kỳ. Vài phút sau, An Kỳ mặc quấn áo của Hạ Lâm trên người sau đó với lấy bộ tóc giả mà đội lên. Tóc của cô ngắn hơn Hạ Lâm nên nếu cứ để không mà ra đó thì rất dễ phát hiện, độ dài của bộ tóc vừa hay bằng với tóc của Hạ Lâm.

Sau khi hoá trang xong xuôi, xác nhận lại không còn gì luac này hai người mới bước ra ngoài. An Kỳ và Hạ Lâm đã thay đổi quần áo cho nhau, về phần tóc của An Kỳ cô đã làm y như nguyên mẫu, cuốn phần dài lên rồi cho vào sau áo, dù sao giờ cũng đang là mùa thu nên quần áp dày nên gần như che hết được.

Hai người đi xe An Kỳ, vừa bước ra khỏi cổnv lập tức chiếc xe đằng sau đã chạy theo.

"Rất hợp với cậu nha."

Hạ Lâm nhìn An Kỳ một mực từ trên xuống dưới không khỏi tấm tắc. Còn cô đối vói bộ quần áo thì không sao nhưng quả tóc giả thì, hết sức phiền phức.

"Tớ nói cậu để tóc dài không cảm thấy vướng sao."

An Kỳ để tóc hết về bên vai trái, cảm thấy không hợp lý lắm rồi lại chuyển hết ra đằng sau vẫn thấy không ổn. Hạ Lâm lái xe không khỏi bật cười:

"Do cậu không quen thôi. Mà gọi xe chưa vậy."

An Kỳ cúi xuống nhìn điện thoại:

"Vừa gọi rồi. Đến chỗ quán ăn kia thì mình đỗ ở đấy."

Để thuận tiện cho việc di chuyển, hai cô đã chọn đỗ ở bên quán vỉa hè. Một lát sau, chiếc xe kia cũng dừng theo đậu ở bên đường, bên trong hai con mắt vẫn quan sát tình hình bên quán.

"Hút thuốc không?"

Có thể là sẽ chờ lâu nên người kia mới hỏi người ngồ bên cạnh đồng thời lấy bao thuốc ra. Hút thuốc trong không gian kín không phải ý hay, nhân tiện đang đứng chờ nên hai người quyết định xuống xe.

Không lâu sau đó chiếc xe mà An Kỳ gọi tới, Hạ Lâm nhanh chóng vào chóng vào trong rồi bảo tài xế lái đi, còn An Kỳ quay trở lại xe rồi di chuyển.

Hai người kia có vẻ đã xong việc, lúc nhìn ra thì không còn thấy chiếc xe nào cả chỉ độc còn mỗi quán ăn ở đó. Hai người vừa sợ vừa luống cuống mà gọi điện cho An Trạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK