"Tả Tổng?" An Kỳ hướng ánh nhìn về phía bóng dáng mà nói.
Tả Dật đang lấy xe thì nghe thấy tiếng gọi bỗng quay ra, phát hiện người gọi mình là An Kỳ, Tả Dật thu lại động tác từ từ tiến tới chỗ cô:
"Không ngờ gặp được An Tổng ở đây."
An Kỳ nhìn người đang tiến về phía mình:
"Anh có chỗ nào không khoẻ sao?" Hỏi câu này cũng bình thường vì dù sao đây cũng là bệnh viện mà, không dưng đến đây làm gì.
Tả Dật nghe vậy mỉm cười nhìn An Kỳ:
"Tôi đến đưa cho bạn mẹ tôi chút đồ."
"À ra vậy." An Kỳ ngộ ra.
Đối lập với biểu cảm An Kỳ, Tả Dật có chút thích thú:
"An Tổng là đang quan tâm tôi sao?"
Người đàn ông này, lối suy nghĩ cũng quá lệch lạc đi.
An Kỳ cười cười nói:
"Không có, chỉ là có chút bất ngờ khi thấy anh ở đây thôi. Nhưng nếu anh muốn thì cứ coi như vậy đi." Sau nhiều lần gặp mặt cũng như trò chuyện, cho đến bây giờ An Kỳ cũng đã không còn sự bài xích đối với người đàn ông này nữa.
Không ngờ An Kỳ sẽ trả lời vậy Tả Dật nghe xong liên cười thành tiếng:
"Không có, chỉ là đùa cô chút thôi. Chắc giờ này cô cũng chưa ăn gì, đúng không?"
An Kỳ giờ mới nhớ ra, quả thực đúng là cô chưa ăn tối, nhưng dù sao bây giờ cũng chuẩn bị về lúc đó ăn cũng không muộn. Đang định từ chối thì đột nhiên bụng cô réo lên. An Kỳ vội ôm lấy bụng, không dám nhìn Tả Dật. Thấy hành động này của cô Tả Dật đúng là muốn cười nhưng đành phải nhịn:
"Để tôi đưa cô đi ăn."
An Kỳ lập tức từ chối:
"Không cần đâu, tôi giờ cũng chuẩn bị về."
Bụng cô lại một lần nữa mà phản bội lại chủ nhân của mình. Xong rồi, lần này thì không có lý do nào để bao biện nữa rồi.
"Xem ra bụng cô không chịu nổi rồi. Lên xe tôi đi, tôi dẫn cô đi ăn."
An Kỳ giờ muốn từ chối cũng không được:
"Tôi có xe mà, anh dẫn đường cho tôi là được rồi."
Tả Dật thấy cô cuối cùng cũng chịu thuận theo, liền nói:
"Vậy cũng được."
Nói xong hai người cùng cho xe khởi động, Tả Dật đi trước dẫn đường, An Kỳ phía sau trong đầu là một đống suy nghĩ. Người con trai này xem ra cũng không khó gần như mọi người bàn tán, vừa hay đúng với mẫu người cô thích. Gặp người sớm không bằng gặp đúng người, cô đã chấm người đàn ông này rồi, xem ra sau khi vụ Tinh Thức được giả quyết, cô có phải là nên theo đuổi người ta không đây. Vì giờ này cũng không còn sớm nên Tả Dật dẫn An Kỳ tới một quán ăn cách bệnh viện không quá xa. Sau khi đến nơi, hai người cùng tìm chỗ để xe sau đó đi vào quán. Chỗ Tả Dật dẫn An Kỳ tới không quá xa hoa, chỉ đơn thuần là một quá bình dị, được trang trí rất truyền thống. Hai người họ chọn vị trí cạnh cửa sổ. Khi đã ổn định chỗ ngồi, Tả Dất hướng về phía An Kỳ mà nói:
"Tôi không thích đến mấy chỗ xa hoa cho lắm, quán ăn này thi thoảng tôi cùng Trịnh Vĩ ghé tới, món ở đây rất ngon, nhất là canh gà. Không biết An Tổng có thích không?"
An Kỳ nhìn không gian xung quanh, phải nói là vô cùng thanh bình, nó khiến cho con người ta cảm thấy rất thư thái.
"Vô cùng thích. Tôi trước đây cũng toàn cùng với bạn bè đến mấy nơi như này ăn."
Tả Dật nghe vậy thì mỉm cười:
"Vậy thì tốt rồi."
Tốt rồi? Là vì cô nói thích sao? Sao hôm nay anh toàn nói mấy lời mang nhiềm hàm ý vậy, à mà cũng đâu phải chủ riêng hôm nay, mỗi lần người đàn ông này mở lời là toàn mấy câu mang hàm ý mà. Có thể là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Từ phía lễ tân, một người phục vụ bước tới:
"Xin mời anh chị chọn món ạ."
Vừa nói đồng thời liền đưa cho họ hai chiếc menu. An Kỳ không nhìn vào đó mà hướng về phía người đối diện:
"Khônng phải anh nói là ở đây món canh gà là ngon nhất sao? Vậy thì chọn món ý đi."
Theo Trịnh Vĩ mà nói, thì có lẽ đây là lần đầu tiên Tả Dật khen một thứ gì đó, nó khiến cho An Kỳ có chút tò mò vì thế mà cô muốn thử một lần.
Tả Dật gập menu lại đưa cho phục vụ mà nói:
"Vậy cho tôi hai suất canh gà, hai suất sủi cảo đi."
"Vậy hai vị xin chờ một lát." Nói xong người phục vụ rời đi.
Tả Dật nhìn An Kỳ:
"Sủi cảo ở đây cũng không tồi."
An Kỳ không nói gì chỉ mỉm cười. Tả Dật rót đầy vào hai ly nước, từ từ đẩy một ly tới trước mắt cô, An Kỳ mỉm cười mà đón nhận. Hai người họ nói qua lại vài câu thì đúng lúc người phục vụ mang đồ tới:
"Đồ của hai vị đây ạ. Chúc quý khác mh ăn ngon miệng." Nói xong thì liền rời đi.
Tả Dật lấy trong ống hai chiếc đũa cùng với hai tờ giấy. Một chiếc anh lau qua lau lại, sau khi cảm thấy đã sạch thì liền đưa nó cho An Kỳ.
"Cảm ơn."
Hai người họ bắt đầu dùng bữa, phải nói là canh gà ở đây đúng là rất ngon, thịt bên trong mềm mềm, lớp da bên ngoài béo ngậy, canh cũng rất ngọt, ăn một miếng liền không nhìnn được là ăn miếng thứ hai. Bỗng nhiên Tả Dật để vào bát cô một miếng sủi cảo:
"Thử đi."
An Kỳ không hỏi nhiều mà lấy nó cắn một miếng. Nhân bên trong rất vừa vặn, không quá ngấy, lớp vỏ bên ngoài độ chín cũng vô cùng thích hợp, phải nói An Kỳ lần này là vô cùng đúng đắn khi tin tưởng vào khẩu vị của Tả Dật. Cô càng ngày càng thấy thích con người anh, dù hai người họ tiếp xúc với nhau cũng không quá nhiền lần nhưng đến hôm nay An Kỳ mới thấy rằng người đàn ông này có sức hút rất lạ thường. Cảm giác muốn theo đuổi người đàn ông này càng thêm mãnh liệt. An Kỳ hướng tới Tả Dật nói:
"Quả thực khẩu vị của anh rất tốt, tôi rất thích hai món này." An Kỳ dường như bắt đầu hành động, đầu tiên là cô mở lời khen ngợi khẩu vị của anh.
Nhận được lời khen, Tả Dật từ tốn nói:
"Quá khen rồi."
An Kỳ không vội, muốn theo đuổi một người thì phải từ từ tấn công, không được vội vàng, rất dễ thất bại. Sau khi đã dùng xong bữa, bỗng nhiên Tả Dật nói:
"Dù sao cũng đã ở đây rồi, cô có muốn thưởng thức trà ở đây không?"
Thấy đối phương có lời mời dĩ nhiên An Kỳ đồng ý:
"Vậy cũng được."
Một lúc sau, phục vụ bê tới hai tách trà xanh. An Kỳ từ từ uống một hớp trà, mùi thơm của trà lan toả khắp vị giác, vô cùng thoả mãn. Đang ngồi thưởng thức thì đột nhiên Tả Dật nói:
"Nghe nói Thương Thịnh xảy ra chuyện?"
An Kỳ thiếu chút nữa thì sặc, nhắc tới chuyện này quả thực An Kỳ rất nặng lòng.
"Đúng là có xảy ra chút chuyện."
Tả Dật chủ động nói:
"Có cần tôi giúp gì không?"
An Kỳ vội xua tay nói:
"Không cần đâu, tôi giải quyết được mà."
Thấy An Kỳ có vẻ như không muốn tiếp tục tới chủ đề này, Tả Dật cũng không hỏi gì thêm. Được một lát thì An Kỳ có điện thoại, lúc sau An Kỳ phải cáo biệt trước:
"Bất quá, tôi có chút việc đành phải xin phép về trước."
Tả Dật cũng không tiện giữ lại:
"Không sao, cô có việc thì cứ đi đi."
An Kỳ lấy túi xách đứng dậy:
"Vậy tạm biệt." Nói xong thì rời đi.
Sau khi thấy bóng dáng An Kỳ khuất hẳn, Tả Dật lên tiếng:
"Vào đi."
Theo sau câu nói đó là một người phụ nữ xuất hiện:
"Tả thiếu gia."
Người phụ nữ cất giọng cung kính. Người này chính là vị mà An Kỳ cùng Bách Dạ vội đưa vào viện cách đây không lâu.