• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thời gian trôi qua được một nửa, chuột bạch trong lồng vẫn bình thường, không có bất kì dấu hiệu nào. Tuy nhiên, lúc sắp hết một canh giờ, con chuột vốn đang yên tĩnh bỗng co giật, ánh mắt lờ đờ, từ miệng chảy ra nước dãi. Sau đó, nó dường như phát điên mà lao cả người vào lồng sắt. Giống như không cảm nhận được đau đớn, nó liên tục tông vào lồng sắt, bộ lông trắng cũng nhiễm máu đỏ tươi. Mùi máu càng khiến nó thêm kích thích, tốc độ càng nhanh.

Cả hai người sững sờ nhìn con vật vốn hiền dịu, bây giờ lại một bộ dạng đáng sợ, miệng phát ra tiếng kêu chói tai. Nhìn con chuột bạch không còn chỗ nào nguyên vẹn, kinh khủng như vậy mà vẫn không chết, Doãn Vân che miệng, kiềm nén cảm giác buồn nôn của mình.

Sao có thể như vậy?

Sao có thể chứ?

Mùi máu tanh tưởi lưu truyền vào không khí, Diệp Du khịt mũi, nhíu mi. Mùi vị tệ thế này, cậu không thích.

Diệp Du vươn tay, vỗ nhẹ vào lồng sắt vài cái. Luồng khí đen bỗng nhiên xuất hiện, bao quanh lồng sắt. Tiếng xì xèo lẫn tiếng kêu quằn quại trong đau đớn của chuột bạch vang lên. Chưa đầy mười giây, lồng sắt to với chuột bạch không còn nữa, ngay cả bụi cũng chẳng lưu lại, tựa như bốc hơi vào không khí.

Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Doãn Vân với Diệp Thần vẫn còn ngẩn người.

Quá sốc rồi!

Con trai nhỏ biến thành tang thi.

Lại là tang thi bá như vậy! Một cái nhấc tay liền làm vật biến mất!

Cảm giác vui sướng lẫn đau lòng hòa trộn vào nhau khiến gương mặt của Diệp Thần và Doãn Vân đều không dễ nhìn. Diệp Thần nhìn Sở Mặc biểu tình bình tĩnh, dường như đoán trước được điều này, ông do dự đôi chút rồi mở miệng:

_"Cái này..."

Sở Mặc như hiểu ý ông, hắn nâng tách trà, nhấp một ngụm rồi mỉm cười:


_"Anh đừng lo lắng, tôi nói ra không phải vì muốn đem Diệp Du vào viện nghiên cứu mà là nhắc nhở anh phòng ngừa Diệp Du cắn người rồi mang họa vào thân."

_"Tại sao cậu lại giúp gia đình tôi?" - Diệp Thần khó hiểu, chau mày. " Chẳng phải lúc trước tôi đến nhờ cậu giúp đỡ điều tra người bắt cóc bé con, cậu không chấp thuận, còn... " còn miệt thị tôi và gia đình tôi nữa.

Thân thể Sở Mặc hơi cứng đờ lại rồi nhanh chóng thả lỏng. Hắn ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng gào thét. Đó không phải là ông đây ! Ông đây có bao giờ từ chối bất kì lời nói nào của Diệp Du đâu! Là thằng khốn nguyên chủ gây khó cho ông!

_"Khi đó tôi vẫn còn sốc do bị giáng chức, lời nói thiếu suy nghĩ. Mong anh thông cảm." - Sở Mặc chân thành nhận lỗi.

Mẹ nó, ông đếch có làm vẫn phải thay thằng nguyên chủ tẩy trắng.

Lại nhìn đến thiếu niên vẫn nhìn chăm chú hai bàn tay của mình, Sở Mặc không khỏi nâng khóe môi, xoa tóc Diệp Du.

_"Tôi rất thích đứa nhỏ này, tất nhiên sẽ không hại nó. Thật không ngờ ngày hôm đó lại xảy ra chuyện như vậy. Thành thật xin lỗi anh và chị nhà." - Ông vốn không biết ngày hôm đó xảy ra chuyện gì mà ! Thiệt là khổ!

Nghe Sở Mặc thành thật nhận sai, cũng đã xin lỗi, tuy Diệp Thần vẫn còn khó chịu, nhưng không có ác cảm mãnh liệt như trước nữa. Ông ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Doãn Vân vẫn còn lộ thần tình mê man, cảm thấy buồn cười. Diệp Thần nhéo má bà một cái, dịu dàng nói:

_"Sao vẫn chưa hoàn hồn thế này? Em nói xem, đây là virut tang thi thật, em nghiên cứu được cách tiêu diệt không?"

Doãn Vân chau mày, suy nghĩ một hồi lâu rồi ủ rũ lắc đầu.

_"Anh không nhớ trong suốt một năm nay, em luôn tìm cách loại thứ được tiêm vào người con trai à? Em nghi ngờ thứ đó chính là virut khiến con người thành tang thi. Nhưng dù bất kì cách gì, em vẫn không thể tìm thấy cách tiêu diệt nó."

Sở Mặc không xen vào cuộc trò chuyện của hai người, để hai người họ tự thương lượng với nhau. Hắn bên này lại tiếp tục tìm hiểu thông tin từ hệ thống.

_"Trong thông tin, Diệp Du chẳng phải chỉ tăng cường tinh thần lực với tốc độ di chuyển và sức mạnh thôi à? Sao bây giờ lại thêm dị năng?"

Dị năng này cũng ngầu vãi!

Thuận tiện hủy thi diệt tích.

[ Cái này, tiểu chủ nhân chưa từng nhắc tới. Có lẽ là do sự xuất hiện...] - Hệ thống 01 còn chưa dứt câu, Sở Mặc liền nổi đóa chen vào.

_"Là sự xuất hiện của tao phải không? Cái quần què gì cũng đổ thừa cho tao vậy! Nếu như sự xuất hiện của tao mang đến nhiều thứ ngoài ý muốn như vậy còn đem tao đến đây làm gì? Tao cũng không phải tự nguyện. Bắt ép tao đến đây còn năm lần bảy lượt xỉa xói tao!"

Hệ thống 01 tự biết bản thân đuối lý, im lặng một hồi lâu lại lên tiếng:

[Thật xin lỗi, là bản hệ thống lo không chu toàn...]

Sở Mặc hít sâu một hơi, cố gắng dằn sự khó chịu trong lòng mình xuống.

_"Hai vị cứ từ từ thương lượng, tôi còn có việc, xin đi trước."

Diệp Du ngồi bên cạnh, nhìn Sở Mặc cúi chào cha mẹ, rồi nhấc bước đi. Cậu nghiêng đầu, không suy nghĩ mà kéo tay Sở Mặc lại. Đồ ăn muốn chạy trốn à?

Nhìn bàn tay nắm lấy tay mình, ánh mắt Sở Mặc nhu hòa hơn. Hắn gỡ tay Diệp Du ra, vỗ đầu cậu, cười:

_"Tôi sẽ đến thăm em mà, ngoan ngoãn ở yên trong nhà, đừng ra ngoài đấy."

Diệp Du nhìn tay Sở Mặc, lại nhìn tay mình, không hiểu sao trong lòng cứ có cảm giác quái quái. Cậu mím môi, đứng phắt dậy, ôm chặt lấy cánh tay hắn.

_"A...nha..." - Không được đi!


Doãn Vân thấy con trai nhỏ cứ ôm người ta không chịu buông, không khỏi xấu hổ. Bà đi lại, kéo Diệp Du ra, dịu dàng khuyên bảo:

_"Bảo bối của mẹ, ngoan, đừng làm phiền thiếu tướng."

Con ngươi Diệp Du hiện lên tia mê mang.

Vì sao lại ngăn cản cậu?

Vì sao lại để đồ ăn chạy đi?

Vì sao không cho cậu giữ đồ ăn?

Vì sao...?

Vì sao...?

Sắc mặt Diệp Du vẫn không biểu tình, nhưng cảm xúc lại hỗn loạn không thôi. Bất quá hệ thống 01 lại nhìn ra được điều bất thường, vội vàng lên tiếng.

[ Kí chủ, tang thi vương không ổn. Hắn đang trong quá trình hòa nhập với virut tang thi, lại chỉ là tang thi trung cấp, khả năng điều khiển cảm xúc của hắn rất kém. Đừng kích động hắn! Tuyệt đối đừng! ]

Thanh âm máy móc vang bên tai, Sở Mặc chau mày. Hắn nhìn kĩ vào mắt Diệp Du, lúc mê man, lúc phẫn hận, lúc ủy khuất đan xen.

Sắc mặt Sở Mặc nghiêm trọng, Doãn Vân và Diệp Thần không khỏi căng thẳng theo. Mới nãy còn tốt, sao bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy? Hắn lại đang tính toán gì với gia đình họ nữa đây.

Sở Mặc hít sâu một hơi, xoa xoa cằm, hướng hai người nhếch môi nở nụ cười nhạt.

_"Tôi nghĩ, có vẻ như đứa nhóc này đem tôi thành đồ ăn của nó rồi." - Đừng hỏi hắn vì sao lại đoán được. Trực giác sinh tồn của một quân nhân mách bảo hắn đó!

_"Hả?" - Doãn Vân trợn tròn mắt, không thể tin mà thốt lên. Mặc dù con trai bà thành tang thi, nhưng không trùng hợp đến mức xem người này là đồ ăn đi? Tại sao không bám theo ai mà lại chọn Sở Mặc chứ? Hắn là muốn lừa bà hay có thứ để bé con chủ động đi theo?

_"Sao ngài dám chắc như vậy?" - Diệp Thần khó chịu nói.

_"Chẳng dám giấu hai người, tôi từng xem qua các nghiên cứu về tang thi nên cũng hiểu đôi chút. Tang thi vô cùng cố chấp với đồ ăn chúng vừa ý, muốn đoạt đồ ăn của chúng đều phải hứng chịu sự phẫn nộ từ chúng. Đứa nhóc này nãy giờ cứ bám dính lấy tôi, tôi không xem xét đến điều đó là không thể. Bất quá, nếu hai người không phiền, tôi có thể giúp hai người chăm sóc Diệp Du." - Ông đây xạo đó, hai người tin không?

Sở Mặc không tính mang Diệp Du về nhà mình. Nhưng mà nếu để đứa nhóc ở lại đây, ai biết được nó lại nổi khùng lên cắn bậy lung tung rồi mang đến một đống rắc rối cho nhân loại. Hắn làm sao cứu vớt thế giới được chứ? Nói cho cùng, hắn đưa ra đề nghị này cũng vì muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi về nhà thôi.

Doãn Vân vẫn không hết nghi ngờ:

_"Nếu anh nói anh từng tìm hiểu về tang thi, vậy anh tất nhiên biết thứ ưa thích của tang thi. Biết đâu được trong người anh có mang thứ gì đó thu hút được tang thi thì sao? Tôi không thể tùy tiện giao con trai nhỏ của tôi."

Không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của Doãn Vân, Sở Mặc chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ của Diệp Du, dùng hành động của mình để trấn an cậu. Sau đó, hắn đưa ra đề nghị:

_"Tôi để hai người lục soát quần áo, thế nào? Hay là chúng ta có thể làm một bản hợp đồng cam kết. Tôi tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt cho Diệp Du, lần này tuyệt đối không xảy ra sự cố ngoài ý muốn nữa. " - Nói rồi, hắn lấy từ trong túi áo ra một con dấu. "Tôi sẽ dùng con dấu riêng của tôi, hai người không cần lo lắng."

Diệp Thần còn muốn nói thì bị Doãn Vân kéo lại, bà thấp giọng trò chuyện.

_"Anh, em cũng nhận thấy bảo bối không bình thường. Khi nãy khi em ôm bảo bối, đứa nhỏ cứ vùi đầu vào cổ em mãi. Đồng thời bảo bối cũng không để móng tay đứa bé chạm vào em, như một loại bản năng bảo vệ người trong gia đình vậy. " - Đến đây, bà nhịn không được nở nụ cười hạnh phúc. "Hay... chúng ta thử tin hắn một lần nữa xem sao? Em cảm nhận hắn có phần khác so với lần cuối anh gặp hắn."

Đoạn, bà cười khổ:

_"Nếu hắn muốn làm gì con chúng ta, cũng không cần nói nhiều như vậy. Trực tiếp dùng quyền lực cưỡng ép đem đi là được. "


Diệp Thần yên lặng nghe Doãn Vân nói, khẽ thở dài. Ông tất nhiên biết điều này. Nhưng ông chính là không cam tâm đem bé con dâng lên cho Sở Mặc.

Không hiểu sao tâm trạng ông cứ quái quái thế này ấy. Giống như... giống như cảm giác tiễn con về nhà chồng.

Không muốn đem con mình đưa cho người ta, lại muốn con mình hạnh phúc nhưng rồi lại sợ thằng đó là hạng vũ phu, mặt người dạ sói.

Thôi thì cứ cho hắn một cơ hội nữa đi. Ông và vợ sẽ thường xuyên ghé qua thăm bé con, tiện thể giám sát hắn luôn.

Bất quá, đến bây giờ Diệp Thần mới nhận ra vấn đề quan trọng hơn.

_"Anh nói, con trai tôi đem anh xem thành đồ ăn, vậy lỡ như nó cắn anh thì không phải anh bị lây luôn à?"

Nụ cười của Sở Mặc tí nữa là không duy trì nổi. Mẹ nó, ông cố ý lơ qua vấn đề này rồi mà!!!

Hắn xoa xoa cằm, hơi híp mắt lại, chần chừ không nói. Diệp Thần cũng nhận ra hắn có điều khó xử, ông cũng không truy cứu vấn đề này đến cùng. Hắn nếu đã có ý muốn chăm sóc con trai ông, chắc hẳn cũng phải có chuẩn bị từ trước. Chẳng may bị cắn hay bị cào phải, cái đó cũng là do số hắn xui thôi, không phải lỗi bảo bối. Diệp Thần chính là người bao che khuyết điểm như vậy đấy.

Doãn Vân mím môi, vẫn không đành lòng để con trai đi. Bé con vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu, bắt bà xa bé con thì có người mẹ nào chịu được chứ. Nhưng nếu không làm vậy, bà cũng sẽ gián tiếp hại bảo bối. Khóe mắt Doãn Vân lại đỏ ửng lên, bà quật cường không để nước mắt rơi, con trai nhỏ không thích nhất là thấy bà khóc, bà có muốn khóc cũng tuyệt đối không thể rơi lệ trước bảo bối. Doãn Vân gật nhẹ đầu với Sở Mặc, ánh mắt trìu mến, dịu dàng nhìn Diệp Du.

_"Chúng tôi sẽ tin ngài một lần cuối. Mong ngài không làm chúng tôi thất vọng. Hãy chăm sóc Diệp Du của tôi thật tốt. Tôi sẵn lòng giúp ngài làm mọi việc trong sức lực của tôi."

Sở Mặc vỗ nhẹ hai má mềm mềm của Diệp Du, thiếu niên hiện tại cũng đã cao gần đến ngực hắn rồi. Không ngại thiếu niên chẳng còn nhỏ bé như trước, Sở Mặc vẫn ôm thiếu niên lên, để Diệp Du vòng tay qua cổ mình. Hắn gật đầu, đáp:

_"Hai người yên tâm. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho đứa nhóc này. Chào hai người." - Sở Mặc đi được vài bước, đến trước cửa thì hơi dừng lại, giọng nói trầm thấp vang lên:"Trong sáu tháng tới, hai người nhanh chóng tích trữ lương thực đi. Mấy ngày đầu tháng ba, hãy ở yên trong phòng, đừng tùy tiện ra ngoài."

Nói rồi, hắn bước ra khỏi cửa, cũng không quan tâm hai người trong phòng sau khi nghe hắn nói vậy sẽ có suy nghĩ như thế nào. Hắn tin chắc Diệp Du đã đề cập đến mạt thế với cha mẹ mình, hắn chỉ tiện thể nhắc nhở cho bọn họ chuẩn bị tinh thần thôi.

Sở Mặc nhìn Diệp Du thỏa mãn vùi mặt vào cổ mình vừa hít vừa dụi như cún, không khỏi phì cười. Có lẽ đưa đứa nhóc này về ở cùng cũng không tệ.

Hệ thống 01 nhìn thấy nụ cười của Sở Mặc liền liên tưởng đến nụ cười của sói.

#_Không_hiểu_sao_ nụ_cười_của_kí_ chủ_ quá_mức_gian_xảo_#

Nhưng mà...thang cảm tình của Diệp tang thi vương sao lại tăng nhanh như vậy?! Có bug sao??

#_Hệ_thống_ ngu_muội_#

#_Không_thể_hiểu_ tâm_ tình_nhân_ loại_#






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK