Muốn vào tổ đội của Sở Mặc không dễ, cũng chẳng khó, chỉ cần đạt tiêu chuẩn, hắn liền sẽ quẳng cho Nhị Vũ lo liệu phần còn lại.
Tư chất những người nọ dù không tốt bằng quân nhân, nhưng hắn tin Nhị Vũ sẽ rèn luyện họ tốt, còn về phần em gái của tên kia.
Sở Mặc híp mắt, vẫn chưa quyết định được nên cho làm gì.
Bây giờ đã là mạt thế, hắn không tài nào hiểu nổi vì sao anh trai của cô ta vẫn một mực cho rằng bảo vệ em gái tốt chính là giúp nó.
Giúp ở đâu chẳng thấy, hắn chỉ biết như vậy càng dễ khiến cô ta mắc phải sai lầm mà đâm đầu tìm đường chết thôi.
Diệp Du gối đầu lên đùi Sở Mặc, ngón tay vùi vào lớp lông mềm mại của mèo trắng, nhìn phần cằm cương nghị của hắn.
Cậu mỉm cười, lên tiếng:
_"Chú đang suy nghĩ cái gì thế?"
Sở Mặc vì lái xe mà không thể hôn hôn bảo bối của mình, đâm ra buồn bực.
Hắn một tay cầm lái, một tay nựng nựng má Diệp Du, đáp:
_"Đang nghĩ nên sắp xếp cho cô gái kia như thế nào."
Diệp Du hơi nghiêng đầu, hôn lên tay hắn một cái, thản nhiên nói:
_"Để cô ta sắp xếp hàng hóa lên xe, kiểm tra và thống kê số lượng đi.
Người của Nhị Vũ hướng dẫn sơ cho cô ta rồi tập trung rèn luyện là tốt nhất.
Em sẽ quan sát cách cô ta làm việc, chú yên tâm."
Sở Mặc nhíu mày, tay siết chặt vô lặng, hoàn toàn không muốn để Diệp Du chú ý đến cô ta.
Hắn tin tưởng Diệp Du, cũng không hề nghi ngờ cậu thích cô nàng đó hay như thế nào.
Nhưng hắn không muốn Diệp Du nhìn chăm chú ai ngoài hắn cả, trong mắt Diệp Du tốt nhất chỉ nên có hình bóng hắn thôi.
Sở Mặc duy trì im lặng, không trả lời Diệp Du.
Không khí trong xe thoáng trở nên ngột ngạt và mất tự nhiên, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ.
Diệp Du hiểu Sở Mặc lo lắng chuyện gì, hoàn toàn không thấy phiền khi bị hắn lo lắng hơi quá, ngược lại cậu rất thích.
Diệp Du nhìn nam nhân nào đó hờn dỗi không lên tiếng, liền nhịn không được mỉm cười.
Cậu chọt chọt cằm người nọ, lại di chuyển đầu ngón tay đến môi.
Sở Mặc cau mày, hơi nghiêng đầu tránh, lẩm bẩm:
_"Tay em lông mèo không, khiến tôi ho lao mất."
Diệp Du nghe xong không chịu nổi liền bật cười, còn mèo trắng nằm trên bụng cậu liền khinh thường đảo mắt.
Nhân loại ngu xuẩn, lông của ta làm sao đánh đồng với mèo thường được, hừ hừ!
Hít lông của Thần thú Thượng Cổ có thể đắc đạo thành tiên đấy!
Mèo trắng ưu nhã đứng lên, duỗi người rồi gặm con chim ngốc nào đó, đi vào không gian của mình.
Nó không muốn ở cùng với tên nhân loại ngu xuẩn, nó cao quý như vậy lại dám chê lông nó!
Diệp Du xoay người, ngồi dậy, tựa cằm lên vai Sở Mặc, híp mắt.
_"Chú chê tay em bẩn?"
Sở Mặc mím môi, một hồi lâu mới ỉu xìu đáp:
_"Tôi không có chê em mà."
Nhìn thấy sắp đến siêu thị thu gom vật tư, Diệp Du hôn một cái lên má hắn, ngay lúc Sở Mặc định quay sang bẹp lên môi cậu thì cậu lại ngồi ngay ngắn ở ghế mình, như có như không liếc nhìn trêu tức người nào đó.
Sở Mặc cảm thấy trong lòng mình như có lông vũ, cọ cọ ngứa ngáy không thôi.
Hắn hận không thể đè Diệp Du ra hôn cho thỏa thích, nhưng nhìn thấy ý tứ của cậu, liền biết cậu đang làm khó hắn.
Nếu đè ra bẹp bẹp môi Diệp Du ngay lúc này, chắc chắn sẽ nhận hậu quả không tốt Ọ^Ọ
Xe phía trước từ từ dừng hẳn, Sở Mặc cũng thắng xe lại.
Xung quanh ngổn ngan phương tiện di chuyển bị bỏ lại, tang thi vì tiếng động cơ xe mà chậm chạp di chuyển đến hóng chuyện, nhưng lại không dám đến gần xe của hắn.
Một vài chiếc đầu gần như đứt lìa khỏi cần cổ nghiêng nghiêng ngả ngả ngóng nhìn đoàn xe, phát ra âm thành rì rầm gào gào không ai hiểu.
"Gào gào." - Thức ăn nhiều quá, có lại ăn hong?
Tang thi tứ chi bị bẻ ngoặc ra sau kích động lên tiếng, hoa tay múa chân chỉ về phía đoàn người, đổi lấy một cánh tay rớt xuống.
Nữ tang thi kế bên khịt mũi khinh thường, nếu như nó có mắt, nó sẽ liếc xéo tên tăng động này cho coi.
"Gru...!gào gào..." - Cấp trên ở đó, mi muốn chớt cứ việc tranh với cấp trên.
Lú, ngu!
Đương nhiên không có tang thi nào dám tiến lại gần, chỉ lởn vởn quanh đó hít một chút mùi thơm tản ra từ thức ăn cho đỡ thèm.
Bọn nó dù là tang thi bất tử nhưng vẫn không dám đắc tội cấp trên.
Bọn nó so với con người đơn giản hơn rất nhiều, tôn sùng sức mạnh cao lớn, người...!à không, tang thi cấp cao chính là chí tôn của bọn nó, cung phụng còn không hết nói chi tranh giành!
Diệp Du nghe thấy tiếng tang thi nói chuyện với nhau thì không khỏi buồn cười.
Cậu mím mím môi cố nhịn lại, nghiêng đầu, ngọt ngào nói:
_"Ba ba, làm việc tốt nha.
Con ở đây đợi ba ba về ~"
Sở Mặc nhìn người yêu nhỏ bé cười như mèo trộm được cá, trong lòng ngứa ngáy không thôi.
Hắn mím môi, nhanh chóng hướng người bẹp một cái lên trán cậu rồi chuồn ngay ra ngoài.
Diệp Du bật cười khe khẽ, xoa xoa vị trí mà Sở Mặc vừa hôn.
Diệp Du nhìn Sở Mặc dẫn theo đồng đội vào siêu thị gom vật tư, bản thân ngược lại vô cùng nhàn nhã, đi ra khỏi xe.
Cậu cũng không ngoài ý muốn khi thấy một thiếu nữ đang loay hoay trong thùng xe kiểm kê số lượng vật tư.
Diệp Du chống một tay lên mũi xe, xoay người, dẫm lên rồi nhẹ nhàng leo lên nốc xe đứng, bình tĩnh nhìn thiếu nữ kia.
Tang thi lang thang gần đó gào rú: Áu áu, cấp trên ngầu quá!
Song Mộng cảm giác có người nhìn chằm chằm vào mình, khiến cả người không khỏe, liền chau mày quay lại nhìn.
Cô thấy thiếu niên đứng trên nốc xe ở đằng sau, con ngươi màu bạc bình tĩnh nhìn từng hành động của cô.
Song Mộng cắn môi, nhịn không được lên tiếng:
_"Giỏi thì đi hỗ trợ anh Mặc đi.
Đừng đứng đây nhìn tôi!"
Diệp Du khoanh tay, hơi hất cằm, cười lộ mười sáu cái răng, dáng vẻ ngượng ngùng:
_"Chị gái, em mới mười lăm tuổi, em yếu ớt nhỏ bé thế này sẽ khiến chú Mặc vướng tay vướng chân mất."
_"Vô dụng." - Song Mộng khịt mũi khinh thường lên tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mang theo ý cười của thiếu niên nháy mắt cứng đờ, đôi mắt bạc mở to nhìn cô gái bên dưới mang theo mờ mịt.
_"Em cũng đâu muốn..." - Giọng nói trong trẻo để lộ uể oải cùng tủi thân của thiếu niên vang lên - "Nhưng người ta yếu ớt thế này, đi theo sẽ vướng tay vướng chân mất.
Em không muốn vì mình mà mọi người phải lo lắng, bảo vệ."
Khóe môi Song Mộng hơi co rút, đôi mắt đen nhìn cậu mang theo ngờ vực.
Cô có cảm giác bản thân như mụ dì ghẻ bắt nạt thiếu niên con riêng ốm yếu đáng thương...!F*ck! Một người lớn như cô đi so đo với đứa con nít ranh làm gì không biết, chuốc bực tức vào người.
Không đợi Song Mộng lên tiếng đáp, thiếu niên nọ khẽ chớp mắt, nở nụ cười ngọt ngào ngây thơ.
_"Vả lại, chú Mặc thương em như thế làm sao nỡ để em làm việc.
Mặc dù anh trai kia nói chị yếu nhưng em thấy chị còn khỏe hơn em luôn á.
Chị giỏi quá đi!"
Hắc tuyến trên trán Song Mộng xuất hiện càng dày đặc hơn, hận không thể nhào đến tẩn cho thằng nhóc ấy một trận.
Mẹ nó! Cô ngửi thấy mùi trà xanh matcha vô cùng nồng nặc! Yếu ớt thì yếu ớt, giả vờ giả vịt khen ngợi cô làm gì không biết.
Con gái người ta ghét nhất là bị nói kiểu đó đó biết không hả?
Song Mộng tức giận cũng không làm được gì, trừng mắt nhìn thiếu niên nọ một cái, liền quay đầu kiểm tra vật tư.
Cô cố gắng khiến bản thân tập trung, nhưng ánh mắt sau lưng cứ như nhìn thấu nội tâm cô, khiến cô triệt để lo lắng, đứng ngồi không yên.
_"Mà này, chị thích chú Mặc phải không ạ?"
Sau lưng đột ngột truyền đến tiếng nói xen lẫn tiếng cười khe khẽ, dọa Song Mộng hét lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Cô tức giận quay đầu lại, liền thấy thiếu niên nọ vốn trên nốc xe đằng sau, hiện tại lại leo lên thùng xe tải này, còn đứng ngay phía sau cô! Nếu không phải Song Mộng phản ứng nhanh thì có lẽ lúc quay lại đã đụng môi thằng nhóc này rồi!
Diệp Du thấy Song Mộng trân trân mắt nhìn mình, liền nhoẻn miệng cười, ngọt ngào hỏi lại:
_"Chị thích chú Mặc phải không?"
Danh Sách Chương: