_"Ưm..."
Diệp Du nhíu mi, mơ màng mở mắt. Cậu đẩy đẩy người đang ôm chặt mình vào lòng, lầu bầu:
_"Chú ơi, dậy đi."
Sở Mặc ngay lúc Diệp Du động đậy đã tỉnh giấc, hắn xoa xoa tóc cậu, đáp:
_"Ừ, em mệt thì nằm một tí nữa đi."
Diệp Du cũng không trả lời hắn, an tĩnh cuộn người vào chăn, khép mắt lại. Sở Mặc nhìn thiếu niên ngoan ngoãn, tâm liền mềm nhũn. Hắn hôn trán cậu một cái, rồi bước nhẹ chân đi.
Nhà tắm của căn phòng này nhỏ đến mức đáng thương, Sở Mặc quyết định bồi bảo bối của mình chơi nhanh rồi trở về lại căn cứ. Không ở đâu thoải mái bằng nhà mình cả.
Hắn xoa xoa hoa tai đỏ bên tai trái của mình, đổi lại một giọng nói máy móc cực kì ủ rũ:
[Kí chủ, tôi tưởng ngài quên tôi rồi.]
_"Được rồi, đừng mè nheo nữa, mau giúp tao che giấu khuôn mặt đi." - Sở Mặc nhanh chóng cắt lời hệ thống 01, hắn sợ hắn chần chừ thêm phút nào nữa thì hệ thống này sẽ được nước mà nói đến sáng mất. Hệ thống 01 hừ lạnh một tiếng, hoa tai rung lên một tí vừa giúp hắn ngụy trang lại gương mặt hôm qua, vừa lầu bầu:
[Một siêu trí tuệ như bổn hệ thống không được các người trân trọng gì cả. Hừ hừ, lúc trước ở tinh tế, không biết bao nhiêu người mơ ước bổn hệ thống. Chủ nhân xem thường thì thôi, ngay cả kí chủ ngốc cũng không xem ta ra gì. Bổn hệ thống muốn từ chức, muốn từ chức! Khồng cần làm thợ trang điểm nữa!!!]
Hắc tuyến lẳng lặng xuất hiện trên trán Sở Mặc, hắn chờ đợi hệ thống 01 giúp hắn ngụy trang xong, liền thẳng tay phong bế hệ thống, tránh cho nó làm ồn ào đến hắn nữa. Nhìn gương mặt đàn ông lạnh lùng, nam tính, không nhìn ra sơ hở nào mới thôi.
Sở Mặc ôm tiểu bảo bối còn nhắm mắt trên giường, bắt đầu giúp tâm can của mình làm vệ sinh, sau đó trực tiếp thay quần áo giúp em ấy. Cơ thể trong lòng lạnh băng như thi thể, khiến Sở Mặc có chút hoảng hốt. Hắn không ngừng dặn với mình rằng, đấy là do em ấy là tang thi, cơ thể mới lạnh như vậy, không cần sợ hãi.
Thế nhưng hắn vẫn có cảm giác, Diệp Du bất cứ khi nào cũng sẽ rời đi.
Ánh mắt Sở Mặc trầm xuống, con ngươi ẩn hiện điên cuồng. Nếu như Thiên Đạo nhất mực không tha cho Diệp Du, hắn liền để cả thế giới này bồi táng cùng em ấy!
Trên đời này, không có bất kì thứ gì quan trọng bằng bảo bối của hắn, kể cả mạng hắn.
Diệp Du bẹp một cái hôn lên má Sở Mặc, lầu bầu:
_"Chú, em mệt."
Sở Mặc kéo mũ áo khoác che khuất mặc Diệp Du lại, chỉ lộ ra cái cằm trắng trắng cùng môi mỏng nhạt màu mới vừa lòng. Hắn một tay bế Diệp Du, một tay vỗ vỗ lưng cậu, thấp giọng đáp:
"Ừ, tôi ôm em, cứ nghỉ ngơi đi. "
Sở Mặc cọ cọ vào bên má Diệp Du, cảm thụ năng lượng trong người cậu càng lúc càng rối loạn, thấp thỏm không yên. Tiểu bảo bối sắp thăng cấp rồi, phải nhanh nhanh kiếm tinh hạch cho em ấy mới được. Sở Mặc biết chỉ cần một mệnh lệnh của Diệp Du giáng vào đầu tang thi cấp thấp, chúng chắc chắn sẽ không dám kháng cự mà tự nguyện dâng lên tinh hạch của mình. Tuy nhiên, hắn vẫn thích tự tay mình cung cấp cho Diệp Du hơn.
Sở Mặc ôm Diệp Du đi ra ngoài, cẩn thận không để người khác va vào cậu. Hắn cũng mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh nhìn hắn như nhìn kẻ điên.
Chưa từng thấy người ta ôm cục cưng bao giờ sao?
Nhìn gì mà nhìn.
Sở Mặc thản nhiên đi đến nơi đăng ký nhiệm vụ. Ở đó chỉ đặt một cái bàn gỗ nhỏ, một thiếu nữ xinh xắn ngồi ở đó, nhìn thấy Sở Mặc đi tới, hai mắt cô liền sáng lên như đèn pha, mỉm cười ngọt ngào hỏi:
_"Xin chào, em là Mễ Mễ, phụ trách giao nhiệm vụ. Xin hỏi anh muốn nhận nhiệm vụ đội hay cá nhân ạ?"
Sở Mặc nhanh chóng đáp "cá nhân". Hắn muốn ra ngoài làm nhiệm vụ, sau đó thừa cơ liên hệ với nhóm của Nhị Vũ bên ngoài. Một năm nay hắn mang theo Nhị Vũ cũng để tên đó thu người về giáo dục tư tưởng cho họ, hắn bận phải bồi cục cưng của hắn, hắn không có thời gian quản lý đám người ấy. Nhị Vũ quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, phân công những người được thu dưỡng vào những công việc thích hợp, còn tổng hợp rèn luyện cho họ nữa.
Còn về việc thân là lão đại mà đi trà trộn vào làm nhân viên quèn của từng căn cứ, mặt siêu cấp dày họ Sở tên Mặc tỏ vẻ vô cùng bình thường, hoàn toàn không thấy ngại ngùng chút nào.
Về phần căn cứ của hắn, chắc được bọn Nhất Hàn lo sắp xong rồi. Sở Mặc trong lòng tính toán, xem ra phải trở về sớm hơn một tí mới được.
Mễ Mễ cũng không có ý định khuyên người đàn ông trước mặt. Chọn cá nhân hay tổ đội là quyền của người ta, cô khuyên hay không có ích gì. Mặc dù tổ đội nhìn có vẻ như an toàn hơn so với làm việc cá nhân, nhưng còn phải đề phòng không bị người đâm sau lưng nữa. Người đàn ông này nhìn có con nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ lựa chọn cá nhân rồi.
Mễ Mễ nở nụ cười chuyên nghiệp, đưa cho Sở Mặc một tấm thẻ nhiệm vụ, giải thích sơ lược cho hắn. Nhiệm vụ cá nhân thường rất dễ dàng, chính là giết tang thi, tiện thể gom được vật tư thì nộp sáu phần, bốn phần còn lại có thể giữ.
Sở Mặc không nói gì, ôm Diệp Du ra xe của mình, trong lòng hắn không khỏi cười lạnh. Cái nhiệm vụ của căn cứ này, nhìn sao cũng giống như tuyển người về làm không công vậy.
Hắn kéo tay cầm của ghế phó lái lên, để Diệp Du gối đầu lên đùi mình, cẩn thận không khiến cậu ngã xuống, mới lái xe đi. Hắn yên lặng trao đổi với hệ thống 01, nhờ nó xem giúp trên xe có thiết bị theo dõi hay nghe lén này nọ không. Kết quả có đến tận hai cái, Sở Mặc cũng không ngoài ý muốn.
Phía người lãnh đạo căn cứ nghe hắn báo cáo là dị năng giả cấp 3, tất nhiên có phần nghi ngờ, nhưng chúng biết "dùng người thì không nghi người", không tiện bảo hắn phô bày thực lực, liền nghĩ ra cách khác. Một mặt xem xem thực lực của hắn có đúng không, mặt khác lại ngầm kiểm soát hành vi của hắn.
Quả nhiên, lãnh đạo căn cứ nào cũng như nhau cả thôi.
Nhờ hệ thống 01 vô hiệu hóa chức năng của thiết bị theo dõi ấy, Sở Mặc mới yên tâm lái xe đi đến chỗ của Nhị Vũ.
Danh Sách Chương: