• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Bảo bối nhỏ, em vẫn còn tinh thần cắn tôi sao?" - Sở Mặc thấp giọng cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng nâng cằm người yên nhỏ. Đối diện với đôi mắt bạc xinh đẹp đầy ấm ức, trái tim hắn như bị lông vũ gảy nhẹ một cái, run lên.

Người yêu nhỏ quá đáng yêu rồi!

Diệp Du bĩu môi, bướng bỉnh đáp:

"Chú đánh mông em, em cắn chú lại đó thì sao?"

"Diệp Du."


Nụ cười trên mặt hắn biến mất, Sở Mặc nghiêm túc nhìn cậu, lòng bàn tay mang theo vết chai do nhiều năm cầm vũ khí nhẹ nhàng xoa má Diệp Du.

"Sau này đừng tự ý hành động một mình nữa được không?"

Thiếu niên khẽ chớp mắt, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mày chau lại như đắn đo.

"Em nhớ rồi..."

Trước lo lắng của Sở Mặc, Diệp Du cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu chấp nhận. Nếu đã chấp nhận sự tồn tại của hắn trong một phần nhân sinh của mình, cậu không thể hết lần này đến lần khác để hắn lo lắng.

"Mặc, đừng giận nữa, sau này em sẽ không để mình bị thương." - Diệp Du mỉm cười, đôi con ngươi bạc sáng lấp lánh như hàm chứa hàng vạn vì sao chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng nam nhân tuấn mĩ đối diện. Bất kì ai cũng không thể nào cưỡng lại trước đôi mắt đặc biệt này, thậm chí còn tình nguyện hiến dâng tất cả mọi thứ đến trước mặt thiếu niên chỉ để đổi lấy một ánh nhìn của cậu.

Đợi đến khi đôi chân của Diệp Du hồi phục hoàn chỉnh, Sở Mặc mới ôm cậu ra nơi dừng xe của mọi người. Diệp Du cảm thấy bản thân lớn già đầu rồi còn để hắn bế đi, ngại đến mức muốn chôn cái mặt già của mình xuống đất. Mặc cho cậu cực lực kháng nghị, đòi tự mình đi, Sở Mặc hoàn toàn không quan tâm đến, một mực ôm bảo bối nhỏ của mình.

Nhị Vũ vừa thấy Sở Mặc cùng chị dâu bé nhỏ đi ra, lập tức nhảy chân sáo đến chỗ hai người, nhe răng cười hỏi:

"Lão đại, khu này Ok chứ?"

Sở Mặc hơi nghiêng đầu nhìn về khu nhà máy phía sau, ngoại trừ thứ quái vật kì lạ mà Diệp Du kể thì hoàn toàn không còn thứ gì đáng nguy hiểm, có thể sử dụng làm căn cứ cho mình. Sở Mặc một tay ôm bảo bối nhỏ của mình, một tay chỉ huy người sắp xếp mọi thứ, chuẩn bị đầy đủ để đối phó bất kì tình huống gì xảy ra.

Dãy nhà máy này vô cùng rộng lớn, vị trí địa lý dễ thủ khó công, nhưng một khi bị đánh vào bên trong sẽ lập tức mất hết đường lui. Sở Mặc hơi híp mắt, toan tính để Nhất Hàn có dị năng điều khiển được đất đào một mê cung dưới lòng đất. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lỡ như thật sự không còn đường lui thì vẫn có nơi để rút đi cũng không sợ địch trong nháy mắt tìm được vị trí của mình. Còn vấn đề bên địch có kẻ phân biệt được mùi, hắn vẫn có cách nhiễu loạn khứu giác của chúng. Khóe môi Sở Mặc hơi cong lên, ngạo nghễ nở nụ cười.


Diệp Du hơi nghiêng đầu liền bắt gặp Sở Mặc đang cười. Cậu hơi híp mắt, vội vàng dùng hai tay nhỏ của mình che miệng hắn lại, trong lòng không khỏi âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Hắn cười cái gì, cười đẹp trai như vậy là muốn quyến rũ ai à?

Sở Mặc hơi nhướng mày, đôi mắt chứa đầy ý cười nhìn cậu, liếm lòng bàn tay của người yêu nhỏ một cái. Trông thấy sắc mặt Diệp Du nháy mắt cứng đờ, hắn cười khẽ một tiếng, âm thanh trầm thấp đủ để cậu nghe thấy.

"Bảo bối nhỏ, em muốn hửm?"

Khóe môi cậu hơi giật nhẹ, cảm giác hai má hơi nóng lên. Muốn cái gì? Ý hắn là muốn cái gì cơ chứ? Hừ hừ, Sở Mặc có cái gì đáng giá với cậu đâu. Mặc dù trong lòng Diệp Du lẳng lặng mắng tên mặt dày này vài câu nhưng bên ngoài vẫn cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo vang lên:

"Chú à, em muốn."

Hai người tình qua ý lại, hoàn toàn bỏ quên một kẻ đáng thương đứng ngay đây. Nhị Vũ lặng lẽ lau nước mắt, nuốt ngược cay đắng vào trong người. Hai vị đại nhân à, có thể nào quan tâm một tí đến kẻ bề tôi đáng thương này được không? Phận làm cấp dưới bị đày đọa mỗi ngày đã đau khổ lắm gòi, cớ sao hai vị quăng cơm tró vào mặt tôi nữa hả? Tôi cũng biết đau mà, cũng biết tổn thưn mà, hu hu!

Cơm tró này ngon không?

Không ngon cũng phải khen ngon! Hu hu...

Sắc mặt Nhị Vũ không thèm che giấu hiện lên đau thương trời xanh không thấu, hận không thể dùng tay đâm mù mắt mình, làm một mĩ nam yên tĩnh giữa dòng đời bất biến. Thế nhưng thời chưa đến, hắn mà đâm mù mắt rồi chỉ có nước bóc shit mà ăn. Thời này, kẻ không có năng lực khó sống. Cho dù lão đại nguyện ý thu nuôi hắn, người khác chưa chắc đã chấp nhận hắn.

Có làm thì mới có ăn.


Nhị Vũ ho khẽ một tiếng, nhắc nhở hai vị nhà mình vẫn còn hắn đứng ở đây. Lão đại à, anh đừng quên cha mẹ người ta còn ở phía xa xa nhìn chằm chằm vào anh. Anh mà làm hành động quá đáng là coi chừng mất người yêu nhỏ luôn đấy. Đến khi đó đừng trách ông đây không nhắc trước với anh, hừ hừ.

Sở Mặc đương nhiên chú ý đến ánh mắt của hai vị phụ huynh, không dám làm ra hành động gì quá mức thân mật. Hắn thu lại tâm tình đùa giỡn của mình, không cam lòng mà bế Diệp Du về phía Doãn Vân, để cho cậu đứng cùng gia đình, còn bản thân thì quay về tổ đội thực hiện công tác xây dựng căn cứ. Không sao, năm tháng còn dài, không thể vì lợi ích nhỏ trước mắt mà công cóc.

=== o9o ===

Ở cách đó một khoảng không xa, một người thân thể cao gầy trùm áo choàng đen kín mít, để lộ phần cằm trắng nhợt nhạt. Đôi môi mỏng của hắn hơi hé mở, sau đó chậm rãi cong lên nở nụ cười thích thú.

"Chết rồi sao?" - Giọng nói ôn hòa vang lên, tự thì thầm với chính mình - "Quả nhiên thực lực đã tăng lên."

Không nặng không nhẹ ngâm một câu, người nọ không chần chừ ở đó nữa, dứt khoát xoay người, thoắt một cái liền biến mất như thể chưa từng xuất hiện ở đây.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK