• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngũ Kỳ bước vội về phòng, đóng cửa mạnh đến mức phát ra một tiếng rầm, tường nhà như muốn rung lên. Hắn kiềm chế cả người đang rơi vào hoảng hốt, ngồi thụp xuống ngay cửa phòng, hai tay ôm đầu, vùi mặt vào giữa hai cánh tay.

Sao có thể?

Sao có thể được chứ?

Tại sao chỉ có mình hắn trở thành thứ kinh khủng này!!!

Ngũ Kỳ cắn chặt răng, ánh mắt xuyên qua kẽ tay nhìn chằm chằm xuống nền nhà, lóe lên tia oán hận. Nếu đã thành thứ ấy, tại sao không chết quách đi cho xong, tại sao không giống những kẻ khác, hắn không muốn bị thứ dục vọng kinh tởm này điều khiển bản thân!!!

Không muốn.

Không muốn ăn thịt người.

Ngũ Kỳ nghĩ đến thứ thịt đỏ hỏn dính đầy chất lỏng tanh nồng, dạ dày liền co rút, nhưng chỉ là cảm giác của hắn. Hắn làm sao còn có thể dạ dày co rút. Ngũ Kỳ cảm thấy rất khó chịu, rất muốn tìm thứ gì đó đánh một trận cho thỏa thích. Nhưng hắn không thể kéo Nhất Hàn như mọi hôm. Hắn sợ hắn sẽ khiến Nhất Hàn trở thành giống như hắn, hoặc có thể còn tồi tệ hơn.

Ngũ Kỳ xoắn tay áo lên, lộ ra nước da trắng bệch xanh xao, thấy rõ cả đường gân lẫn mạch máu. Chúng không có màu giống người như thường lệ. Do có lớp da nên Ngũ Kỳ chỉ thấy màu xám xám, nhưng hắn biết chắc rằng, nếu dùng dao lột lớp da này ra, chắc chắn mạch máu ấy màu đen. Lại đem bao tay cẩn thận gỡ ra, không ngờ lại xẹt một tiếng, bao tay dày lại bị móng tay hắn kéo rách. Khóe miệng Ngũ Kỳ hơi run rẩy, không biết nên khóc hay nên cười.

Ngay lúc Ngũ Kỳ vẫn còn rối rắm với thân thể của mình, bên ngoài liền vang lên, dọa Ngũ Kỳ sợ đến mức nhảy dựng lên. Hắn vội vàng kéo tay áo xuống, đồng thời kiếm bao tay khác mang vào. Hắn hít sâu vài hơi, lấy lại bình tĩnh rồi mới mở cửa ra.

_"Diệp Du?" - Trong lòng Ngũ Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải là lão đại, nếu không hắn sẽ quéo đến mức muốn tè ra quần mất.

Diệp Du nhe răng cười, đuôi mắt cong cong, con ngươi bạc sáng lấp lánh, nhìn thế nào cũng rất đáng yêu thế nhưng lông tơ trên người Ngũ Kỳ lại lẳng lặng dựng đứng lên hết. Hắn thề, hắn tuyệt đối nhìn thấy ý xấu trong mắt thiếu niên này đó!!! Lão đại, anh mau đến mang người yêu nhỏ bé của anh về đi mà ỌAỌ

Diệp Du hoàn toàn không để ý đến kháng cự trong mắt Ngũ Kỳ, nghênh ngang đi vào phòng hắn. Diệp Du tự ý kéo cái ghế ra, sau đó ngồi xuống, híp mắt cười.

_"Anh Ngũ Kỳ, anh mau đóng cửa phòng lại đi."


Anh Ngũ Kỳ trong miệng Diệp Du hiện tại tâm rối loạn, thân thể run rẩy. Mẹ nó chị dâu nhà mình thế méo nào lại muốn mình đóng cửa phòng!!!

Có biết nam nam thụ thụ bất tương thân không hở?

Ông sợ lắm!

Lão đại xé xác ông mất.

Một mình Nhất Hàn là quá đủ rồi. Ông không muốn kéo thêm lão đại đâu mờ, huhu.

Ngũ Kỳ trong lòng khóc rống, hoàn toàn quên luôn nỗi rầu vì đột ngột trở nên khác loài của mình. Hắn nuốt nuốt nước bọt, đóng cửa lại, thế nhưng vẫn không đến gần Diệp Du, duy trì khoảng cách ba met an toàn.

Diệp Du chống cằm, thích thú nhìn Ngũ Kỳ như giẫm phải phân, đứng không yên. Một lúc lâu sau, lâu đến mức Ngũ Kỳ sắp khóc rống bất chấp mà tông cửa chạy đi thì Diệp Du mới lên tiếng:

_"Anh không thức tỉnh dị năng?"

Ngũ Kỳ ngơ ra một lúc, mới ý thức được Diệp Du đang hỏi mình. Hắn gật đầu. Hắn không là dị năng giả, nhưng cũng không còn là con người nữa...

Diệp Du mân mê môi, cười khe khẽ:

_"Là tang thi cấp trung nhỉ."

Ngũ Kỳ giật thót, cứng ngắc đáp:

_"Em cứ nói đùa."

Diệp Du nhếch môi, sâu trong con ngươi bạc là trong trẻo cùng bình tĩnh như mặt hồ mùa thu, đến mức muốn hút lấy linh hồn đối phương. Ngũ Kỳ bất tri bất giác ngậm miệng, không nói tiếp.

_"Anh Ngũ Kỳ có vẻ vội đến mức bao tay cũng mang nhầm đôi."

_"Không..."

Diệp Du nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, không để ý đến sắc mặt trắng bệch có chút dọa người của Ngũ Kỳ. Móng tay không còn màu thâm tím đậm màu như lúc ở giai đoạn đầu tang thi trung cấp, chuyển sang màu tím hồng kì lạ, nhưng cũng không quá khiến người chú ý đến. Làn khói đen mỏng manh từ từ xuất hiện đậm màu hơn, nũng nịu cọ cọ vào bàn tay cậu, sau đó xông về phía Ngũ Kỳ.

Không hiểu sao, Ngũ Kỳ đột nhiên cảm thấy rất áp lực, tựa như có tảng đá ngàn cân đè nặng lên vai hắn, khiến hắn chùng bước, lùi tiến đều không được. Làn khói đen lượn lờ xung quanh hắn, cảm giác áp bách càng thêm rõ ràng. Âm thanh của hắn mắc kẹt ở cổ họng, không tài nào lên tiếng được.

Khói đen chia ra thành từng tốp mỏng, đem bao tay của Ngũ Kỳ tiêu hủy đi, làm lộ ra bàn tay tím tái cùng móng tay đen sì của hắn. Diệp Du hài lòng híp mắt, vẫy vẫy tay, khói đen liền trở về bên Diệp Du, ngoan ngoãn cọ một cái rồi tan biến.

_"Anh Ngũ Kỳ, thật bất ngờ nha."

_"Tôi..." - Tim Ngũ Kỳ bất chợt gia tăng nhịp đập, nhanh đến mức hắn cả thấy hơi choáng ngợp, hít thở thôi cũng khó khăn. Nếu như là người khác phát hiện ra chuyện này, hắn rất sẵn lòng giết người diệt khẩu. Thế nhưng đây lại là người yêu của lão đại.

Diệp Du khẽ cười, mặt đầy ghét bỏ.

_"Anh lo sợ cái gì, chẳng phải là biến thành tang thi thôi sao, có chết đâu mà sợ."

Ngũ Kỳ nghe Diệp Du nói lập tức cứng họng, muốn phản bác cũng không biết nên nói thế nào. Diệp Du cũng không nhìn Ngũ Kỳ, lập tức cắn mạnh đầu ngón tay mình, sau đó quơ qua quơ lại.

_"Anh nhìn thấy gì không?"

Ngũ Kỳ lập tức chú ý đến ngón tay Diệp Du. Ngón tay bị răng nanh cắn rách da, miệng vết thương thoạt nhìn có chút kinh khủng. Da trắng bệch, máu đen từ vết thương chậm rãi chảy ra. Ngũ Kỳ há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn Diệp Du.

_"Ừ, đồng loại đấy." - Diệp Du nhe răng cười, hoàn toàn không ý thức được lượng thông tin mình đưa ra kinh khủng đến mức nào. - " Không những là đồng loại, tôi còn là cấp trên của anh nữa đấy."

Nói đến vô cùng tự hào.

Ngũ Kỳ hít hít mấy hơi, lấy lại bình tĩnh sau đó mới hỏi:


_"Việc này... lão đại có biết không?"

Diệp Du nhướng mày, vẻ vô cùng khinh thường.

_"Chú Mặc biết hay không biết có gì khác nhau? Chú ấy sẽ không bỏ tôi."

Ngũ Kỳ rũ mi, nhìn chằm chằm nền nhà. Vì đó là người yêu của lão đại, anh ấy tất nhiên sẽ không bỏ người mình yêu. Nhưng hắn, hắn chỉ là một người ngoài, làm sao dám chắc lão đại chấp chứa hắn chứ. Ngũ Kỳ cảm thấy, bản thân có lẽ nên tự rời đi thì tốt hơn. Lúc hắn ngẩng lên, định nói chuyện thì đối diện hắn lại là đôi song mâu bạch nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, tựa như biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.

_"Anh hiện tại chắc hẳn cũng là tang thi trung cấp, ừ chắc là cấp 9." - Diệp Du híp mắt, đánh giá Ngũ Kỳ. -" Nếu không thì cũng chẳng có vẻ tỉnh táo này."

Nói xong, cậu cười một tiếng.

_"Tang thi cấp 9, anh cũng phải kiềm nén được cảm giác ham muốn thịt sống rồi nhỉ. Nếu không đã có rất nhiều người chết dưới miệng anh."

Ngũ Kỳ nghĩ đến việc đồng đội vào sinh ra tử cùng mình vì mình mà chết, sắc mặt liền không tốt.

_"Làm tang thi cũng không có gì không vui cả, ít nhất anh rất khó chết."- Diệp Du khẽ cười, sâu trong mắt lại là bình tĩnh. -" À không, chúng ta xem như đã chết rồi. Ngũ Kỳ, anh không cần lo lắng. Tôi sẽ chỉ anh cách dùng sức mạnh của mình."

Ngũ Kỳ nhìn Diệp Du, trong lòng cũng bình tĩnh lại, yên lặng nghe Diệp Du nói. Hắn muốn bảo vệ đồng đội của mình. Nếu có thể lợi dụng điều lợi của tang thi, tại sao lại không làm.

Ngũ Kỳ chắc chắn sẽ không khiến lão đại cùng đồng đội thất vọng.

Khoảng hơn một giờ đồng hồ sau, Diệp Du vươn vai, bước ra khỏi phòng của Ngũ Kỳ. Diệp Du giúp Ngũ Kỳ không phải vì đồng bệnh tương liên, cậu là vì Sở Mặc. Chú Mặc của cậu không phải muốn thành lập căn cứ sao, cậu muốn giúp chú Mặc, không cần biết căn cứ chú Mặc lập ra để làm gì, chỉ cần chú Mặc muốn, cậu sẽ chiều hết.

Chỉ cần chú Mặc không chạm đến vảy ngược của cậu.

Tất nhiên, chú Mặc không có cái gan đó. Chú dám làm vậy, cậu chắc chắn sẽ là người đập chết chú Mặc trước.

Diệp Du ngạo kiều hừ hừ hai tiếng, vui vẻ chạy về phòng gặp chú Mặc.

Mới đi có vài tiếng thôi.

Nhớ chết cậu rồi.

Sở Mặc vừa mở cửa, Diệp Du liền nhào thẳng vào lòng hắn, cũng không quan tâm hắn có đón được cậu hay không, vì Diệp Du thừa biết hắn không bao giờ ôm hụt cậu.

_"Chú ơi."

_"Ừ." - Sở Mặc khẽ cười một tiếng, dịu dàng đáp, ôm Diệp Du lên, để hai chân cậu kẹp vào eo mình, bế vào phòng.

_"Căn cứ của chú chắc chắn sẽ rất rất mạnh luôn á." - Diệp Du vùi mặt vào cổ Sở Mặc, lầm bầm nói.

_"Mạnh hay không với tôi không quan trọng. " - Sở Mặc thơm một cái lên trán Diệp Du, sau đó mới nói tiếp. - "Lập căn cứ cũng chỉ để có nơi cho con người sống, qua mắt Thiên Đạo mà thôi." Cũng là để em thoải mái quậy phá tùy ý mình mà không bị Thiên Đạo để ý đến. Sở Mặc im lặng suy nghĩ, cũng không đem lời này nói ra, hắn không muốn bảo bối trong lòng hắn suy nghĩ nhiều.

Diệp Du phì cười một tiếng, không nói gì nữa.

==== ===== ====

Ngày hôm sau, mọi người chuẩn bị mọi thứ để lên đường đi đến chỗ nhà máy mà Nhị Vũ từng nhắc đến. Họ cũng không lo lắng rằng có người đến đó trước. Có người thì thương lượng để lấy lại, còn không thì động vũ lực. Mặc dù hành vi này có chút vô sỉ, thế nhưng vì mạng sống của mình, hành vi đấy không tính là gì cả, ít nhất bọn hắn cũng sẽ không cướp khi chưa thông báo.

Thế nhưng lại nảy sinh một rắc rối nhỏ, khiến Diệp Du vô cùng đau đầu.

Sở Mặc muốn cậu ngồi cùng.

Cha mẹ cũng muốn cậu ngồi cùng.

Cả hai bên đều muốn Diệp Du!


Diệp Du bĩu môi, cực kì do dự. Cậu vừa muốn ngồi với chú Mặc, lại vừa muốn ngồi với cha mẹ. Cậu không nỡ lại ai phiền lòng cả.

Cuối cùng, Diệp Du chỉ đành dỗ dỗ chú Mặc của mình rồi đi cùng xe với cha mẹ. Dẫu sao đây cũng là thân sinh của cậu, là hai người cậu muốn bù đắp nhiều nhất. Đời trước cậu đã tốn quá nhiều thời gian cho việc chạy trốn, đã khiến hai người họ không có ngày bình yên, đời này cậu không nỡ từ chối bất kì yêu cầu gì của họ cả.

Sở Mặc không làm khó Diệp Du, hắn tôn trọng quyết định của cậu. Mặc dù trong lòng có chút không vui, Sở Mặc vẫn cười dặn dò cậu vài thứ. Bảo bối nhỏ cần có tự do, hắn không thể suốt ngày ép cậu ở cạnh mình, như vậy không phải yêu mà hắn mong muốn.

Diệp Du ngồi ở bên cạnh mẹ, hết nhìn đông nhìn tây, ánh mắt thi thoảng lại ngó kính chiếu hậu nhìn xe phía sau. Sở Mặc vì muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho gia đình cậu đã để một xe của hắn ở trên tiên phong, còn hắn lại ở sau bọc hậu. Nếu có chuyện xảy ra sẽ kịp thời chắn hết cho Diệp Du.

Doãn Vân nhìn bộ dạng của con trai nhỏ, không khỏi phì cười, dịu dàng nói:

_"Bông cải trắng, con có vẻ rất thân với Sở thượng tướng nhỉ?"

_"A!" - Diệp Du chớp mắt vài cái, lập tức phản ứng lại, cười đến vô cùng xấu xa. - "Bắt nạt chú ấy vui lắm ạ."

Doãn Vân nhìn con trai nhỏ lộ biểu tình tinh ranh, đáng yêu như vậy, hận không thể ôm bảo bối rồi xoa xoa như lúc bé. Nhưng nhìn đến bông cải trắng nhà bà không còn mũm mĩm, tròn tròn như trước nữa, giờ ra dáng thiếu niên lắm rồi liền tiếc không thôi. Mấy đứa trẻ ở tầm tuổi này hay ngại ngùng lắm, cũng không còn để cha mẹ ôm ấp nữa. Doãn Vân vì vậy mà thở dài trong lòng, bà hoàn toàn quên mất Diệp Du vốn không giống những đứa trẻ kia. Đối với sự ôm ấp của cha mẹ, cậu không những không bài xích mà còn cực kì quyến luyến nữa kìa. Với những người chưa từng trải qua sinh tử thì cảm thấy rất ngại khi tiếp nhận sự quan tâm nồng nhiệt của cha mẹ nhưng với Diệp Du, cậu rất trân trọng.

Bởi vì từng mất, nên mới biết quý trọng.

_"Con đó, đừng thấy Sở thượng tướng nhường nhịn con rồi lấn tới. Dù gì người ta không quyền thì cũng tiền, tiền nhà người ta đủ dìm chết con đó." - Doãn Vân gõ gõ lên trán Diệp Du, ôn nhu nói.

Diệp Du dùng tay mình ôm lấy tay mẹ, hôn "chóc" một cái, cười đến híp cả hai mắt.

_"Mẹ yên tâm. Chú Mặc rất tốt, chú Mặc sẽ không làm vậy đâu."

Doãn Vân nghe Diệp Du bênh Sở Mặc chầm chập, đột nhiên có chút ghen tỵ trong lòng. Rõ ràng là cục cưng nhà bà, thế nhưng lại đi khen người ngoài.

_"Chẳng phải khi trước anh ta còn bỏ mặc con..." - Doãn Vân nói một nửa liền im lặng. Bà quả thật hồ đồ, lại để lòng ghen tỵ của mình khơi gợi chuyện cũ không tốt.

_"Đó cũng không phải là chú Mặc!" - Diệp Du nhanh chóng đáp lại. Cậu mím mím môi, bi thương trong lòng vừa dâng lên liền bị cậu cưỡng ép đè nén xuống. Nếu nói lúc đó Diệp Du không bất lực, không buồn thì là nói dối. Cậu nhớ rất rõ, người đem cậu đánh ngất rồi giao cho Mỹ Nhân cùng Ngọc Thủy, không ai khác chính là "Sở Mặc" nguyên bản!

Mặc dù hiện tại biết đó không phải chú Mặc của mình, nhưng ai bảo bọn họ đều cùng một ngoại hình làm chi, khiến cậu nhớ đến đều không khỏi thương tâm một phen.

Nhưng thương tâm thì thương tâm, cậu cũng sẽ không vì thế mà để chú Mặc lo lắng. Hiện tại có chú Mặc yêu thương mình, Diệp Du đã vui sướng lắm rồi. Không nghĩ đến đời này của cậu còn có thể gặp được người tốt như vậy.

Doãn Vân cảm thấy câu nói của con trai có chút kì lạ, lại nhìn thấy con trai nhỏ lộ biểu tình không vui vẻ, bà cũng không hỏi đến. Trong lòng bà không ngừng trách bản thân, đang yên vui tự nhiên lại đi nhắc cái chuyện đó làm gì thế không biết.

Diệp Du rất nhanh lấy lại tinh thần, lập tức cười đùa trò chuyện cùng mẹ tiếp. Cậu biết một chút thất thố để lộ tâm tình của mình ra ngoài đã khiến bà lo lắng. Cho nên cậu liền cố ý dời đi sự quan tâm của bà.

Diệp Du không trông mong gì nhiều ở tương lai. Khao khát báo thù cũng không còn mãnh liệt như đời trước. Cha mẹ vẫn còn, lại thêm chú Mặc yêu thương, đây đã là một hạnh phúc lớn.

Chỉ nguyện một đời bình yên.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK