◎ Là chồng sắp cưới của em. ◎
Tiếng thét chói tai bao trùm cả hội trường, hai người quan sát từ phía góc khuất hàng ghế sau, bất giác đồng loạt dồn ánh mắt về phía Lương Tụng Thịnh.
Nhưng rất nhanh, micro đã bị người đàn ông đeo mặt nạ giật lấy, “Em trai tôi còn nhỏ, mọi người đừng làm khó em ấy, câu hỏi này để tôi trả lời thay.”
Chung Nghiêm tặc lưỡi, “Được đấy, còn không cho chúng ta cơ hội để dò hỏi nữa.”
Cùng lúc đó, Lương Tụng Thịnh nhận được điện thoại từ trợ lý bác sĩ. Anh trả lời ngắn gọn rồi tắt máy.
Anh nói với hai người kia, “Đi thôi, về.”
Trò chơi hỏi đáp tương tác kết thúc, tiếp theo là phần người hâm mộ tặng quà.
Dư Niệm và Thanh Phong đã dặn dò trước là không nhận đồ vật có giá trị. Cộng thêm thời gian có hạn, tổ hậu cần lại muốn tăng thêm phần thú vị nên quyết định chọn ngẫu nhiên bằng cách bốc số trực tiếp, người hâm mộ nào được chọn có thể tự mình lên sân khấu tặng quà.
Dư Niệm là người đầu tiên bốc thăm, cậu thò tay vào chiếc hộp màu đỏ, lấy ra một quả bóng bàn màu vàng, trên đó viết 【88】.
Người dẫn chương trình công bố con số, phía dưới khán đài xen lẫn
những tiếng tiếc nuối và phàn nàn.
Từ phía trước khán đài, một giọng nam phấn khích vang lên, “Là tôi, là tôi! Tôi trúng rồi!”
Người dẫn chương trình nói: “Chúc mừng số 88, xin mời vị khán giả này lên sân khấu trong tràng pháo tay nồng nhiệt.”
Một người đàn ông đeo kính, dáng người hơi mập mạp xuất hiện trước tầm mắt mọi người, ôm trong tay một hộp quà được trang trí tinh xảo. Anh ta rưng rưng nước mắt, toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm vào Niệm Tương.
Hộp quà màu xanh nhạt, trên bìa hộp vẽ hình đầu hươu nhỏ, trên chiếc nơ thắt được đính một chú gấu Duffy.
Anh ta hai tay nâng hộp quà, đứng thẳng người, sau đó cúi gập người thật sâu, “Niệm Niệm Tương, xin hãy nhận tấm lòng của tôi.”
Dư Niệm vội vàng cúi người nhận lấy hộp quà, “Cảm ơn, cảm ơn anh, anh mau đứng dậy đi, anh không cần phải khách sáo như vậy đâu.” Người dẫn chương trình phá vỡ sự lúng túng, “Có thể thấy, người hâm mộ này rất có tâm. Chắc hẳn mọi người đều rất tò mò về món quà, không biết chúng ta có cơ hội được nhìn thấy nó không?”
Người hâm mộ cầm lấy micro, “Xin lỗi, đây là quà tôi tặng cho Niệm Tương, tôi chỉ muốn để cậu ấy tự mình xem thôi.”
Dưới khán đài vang lên tiếng la ó. “Keo kiệt! Chán ngắt!”
“Xem một chút cũng có chết ai đâu.” “Không cho xem lại càng tò mò!”
Người dẫn chương trình có chút lúng túng.
Người hâm mộ đẩy đẩy gọng kính, “Nhưng tôi có thể nói cho mọi người biết món quà là gì.”
Hội trường im lặng, khán giả dồn mắt về phía người hâm mộ. Mà trong mắt người hâm mộ chỉ có Dư Niệm.
Anh ta chỉnh lại cổ áo, thâm tình nói, “Niệm Tương, tôi thích cậu rất nhiều năm rồi, mỗi buổi phát sóng trực tiếp của cậu tôi đều xem, mỗi câu nói của cậu tôi đều ghi nhớ trong lòng.”
“Cảm ơn cậu lương thiện, cảm ơn cậu đáng yêu, cảm ơn cậu tuyệt vời như vậy, cảm ơn cậu đã ở bên cạnh tôi trong những ngày tăm tối và bất lực, nếu không có cậu, sẽ không có tôi ngày hôm nay.”
“Niệm Niệm, thật lòng cảm ơn cậu.”
Dư Niệm phát sóng trực tiếp hơn bốn năm, thường gặp những người bạn gặp chuyện không như ý trong cuộc sống, hoặc có áp lực và phiền não. Nếu có ai đó than khổ với cậu, cậu đều sẽ cố gắng hết sức mình để an ủi và động viên đối phương.
Giống như cách anh Thanh Phong từng động viên cậu.
Sống mũi Dư Niệm cay cay, “Cảm ơn anh đã thích tôi.”
Cậu có được ngày hôm nay, chẳng phải cũng là nhờ sự ủng hộ và động viên của người hâm mộ hay sao.
Người hâm mộ tiếp tục nói: “Niệm Niệm, tôi biết đồ cosplay của cậu đều do chị gái cậu làm, chị ấy thật sự rất giỏi, đã hóa trang cho cậu rất đẹp. Tôi đặc biệt ngưỡng mộ chị ấy, cũng bắt đầu học may quần áo.
Nhưng tay tôi vụng về, học rất lâu, phải làm đi làm lại rất nhiều lần, mãi mới làm xong bộ đồ này, hy vọng cậu sẽ thích.”
Khán giả dưới sân khấu nhao nhao lên. “Oa, là đồ cosplay sao?”
“Kiểu gì vậy? Váy ngắn à?” “Đừng có úp mở nữa, mau nói đi!” “Rốt cuộc là bộ đồ gì vậy hả!”
Tốc độ nói của người hâm mộ dần nhanh hơn, “Lần trước cậu mặc áo blouse trắng trong buổi phát sóng trực tiếp rất đẹp, nhưng tôi cảm thấy, bộ đồ y tá vẫn phù hợp với cậu hơn!”
“Vừa mới nói thích bác sĩ đã tặng đồ y tá rồi?” “A a a anh ta hiểu, anh ta quá hiểu rồi!”
“Bác sĩ và y tá đúng là tuyệt phối!” “Khi nào thì mặc vậy, tôi muốn xem!”
“Còn một chuyện cuối cùng. Niệm Niệm, tôi muốn nói với cậu.” Người hâm mộ phấn khích thấy rõ, “Thật ra… tôi là bác sĩ.”
Dư Niệm: “…”
Oa ô ô anh ta đang nói gì vậy? Không phải hiểu lầm rồi chứ?
Hiện trường một phen hỗn loạn, rất nhiều khán giả hô hào bày tỏ sự bất mãn.
“Anh có ý gì? Bệnh thần kinh à!” “Cút! Bác sĩ thì ghê gớm lắm sao?”
“Đừng làm người ta ghê tởm, biến th.ái!”
Nhân viên bảo vệ ngăn cản những khán giả quá khích, đồng thời mời người hâm mộ tặng quà xuống sân khấu, người dẫn chương trình khẩn cấp xoa dịu bầu không khí để duy trì trật tự.
Giữa chừng xảy ra một chút sự cố nhỏ, nhưng hoạt động vẫn kết thúc tốt đẹp, khách mời lần lượt xuống sân khấu.
Dư Niệm tranh thủ đi vệ sinh một lát. Cậu nhân lúc hiện trường hỗn loạn mà rời đi, cứ ngỡ là không ai hay biết, nhưng đáng tiếc lại bị người ta chặn lại ở cửa hành lang.
Chết rồi, là người hâm mộ tặng quà.
Anh làm gì vậy, anh đừng có qua đây mà!
Dư Niệm lùi lại nửa bước, đang nghĩ cách trốn chạy thì quay đầu phát hiện một gương mặt quen thuộc.
Người đàn ông nhuộm tóc vàng đứng ở góc khuất, hình như đã gặp ở sân bay thì phải?
À đúng rồi, khi Lương Tụng Thịnh giới thiệu bác sĩ Chung với cậu, anh ta đi ngay sau bác sĩ Chung, chắc cũng là bác sĩ?
Chết rồi, không phải bị nhận ra đấy chứ?
Nhưng đối phương lại không để ý gì đến cậu, có lẽ còn chẳng phải là fan. Ngược lại, người đàn ông tặng quà cho cậu thì hốc mắt đã đỏ hoe. Dư Niệm sợ muốn chết, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, “Anh muốn làm gì?”
“Niệm Tương, xin lỗi cậu, vừa nãy tôi đã nói những lời không nên nói trên sân khấu. Tôi chỉ đơn thuần thích cậu, là tình cảm của fan đối với thần tượng. Xin cậu hãy tin tôi, tôi không phải là biến th.ái, tôi không có ý đồ xấu.”
Người hâm mộ nam không ngừng cúi đầu, “Nếu như đã gây ra rắc rối cho cậu, tôi xin lỗi cậu. Niệm Niệm, xin lỗi!”
Dư Niệm thả lỏng một chút, “Không sao đâu, được anh thích tôi cũng rất vui mà!”
Niềm vui của người hâm mộ tràn ngập trong lời nói, anh ta lấy điện thoại ra, “Niệm Tương, tôi có thể chụp chung với cậu một tấm không?” “Được thôi!” Dư Niệm không có lý do gì để từ chối.
Huống hồ cậu đã hóa trang kín mít thế này, chắc là không sao đâu.
Chụp một tấm chưa đủ, đối phương chụp đi chụp lại mấy chục tấm. Cuối cùng là vị bác sĩ tóc vàng kia giục giã, Dư Niệm mới có cơ hội rời đi.
Niệm Tương đã đi xa.
Trương Sảng thích thú ngắm nghía ảnh chụp chung, liếc Thời An một cái, “Vừa nãy cậu bẻ tay tôi làm gì, chỉ thiếu một chút nữa thôi là tôi chạm được vai Niệm Tương rồi.”
Thời An chẳng thèm để ý đến, “Ít ra thì cũng phải có liêm sỉ chứ, dù gì cũng học qua giáo dục bắt buộc rồi, đừng có mà làm cái trò sàm sỡ giở trò dê xồm như vậy được không?”
Trương Sảng không vui, “Tôi cũng có làm gì đâu, chẳng phải chỉ là khoác vai thôi sao, tôi có ôm eo hay sờ mông đâu, có cần làm quá vậy không?”
“Muốn sờ mông thì cậu cứ từ từ mà hưởng, qua năm mới cậu chẳng phải luân chuyển sang khoa hậu môn trực tràng sao, đến lúc đó có đầy mông cho cậu sờ.”
Trương Sảng nổi giận, “Thời An, mẹ nó cậu uống thuốc nổ hả!”
“Thôi thôi thôi, đừng đừng đừng, hai người làm cái gì vậy!” Lý Tứ kéo hai người ra, “Sao lại còn cãi nhau nữa, có chút chuyện nhỏ như vậy thôi mà.”
Lý Tứ lại nói: “Thời An, cậu quá đáng rồi đấy, Trương Sảng người ta cũng không có ý đó, bình thường chúng ta chụp ảnh chung khoác vai chẳng phải cũng thường thấy sao.”
Có lẽ Trương Sảng thật sự không có ý đó, nhưng khi chụp ảnh chung, Niệm Tương rõ ràng là muốn giữ khoảng cách với anh ta.
Thời An cũng không nghĩ nhiều, thuận tay kéo anh ta xuống.
“Được, là tôi không đúng.” Thời An vỗ vai Trương Sảng, “Tối nay tôi mời, được chưa.”
“Cậu đúng là cố tình chia rẽ tình cảm giữa tôi và Niệm Tương.” Trương Sảng chăm chú chỉnh sửa ảnh chụp chung, “Có nghe Niệm Niệm nói không? Cậu ấy thích người lớn tuổi hơn mình, cao ráo, lại còn là bác sĩ giỏi nữa, chẳng phải chính là tôi sao?”
Thời An đá cho anh ta một cái, “Mẹ nó, vừa nãy cậu không phải còn nói không có ý đồ xấu sao! Nói bậy bạ cái gì đấy?”
Trương Sảng xoa mông, “Nếu như Niệm Tương không có ý đó, tôi chắc chắn sẽ không quấy rầy cậu ấy, chỉ âm thầm làm một người hâm mộ thôi. Nhưng nếu như cậu ấy thích tôi, tôi cũng không thể phụ lòng cậu ấy được!”
Lý Tứ không nghe nổi nữa, “Anh Sảng, cậu cứ khăng khăng như vậy thì cậu đúng là đồ ngốc rồi. Chỉ với mấy điều kiện đó của cậu ấy, đừng nói là cậu, cả ba chúng ta đều đạt, ba vị đại thần đến hôm nay còn phù hợp hơn ấy.”
Trương Sảng không từ bỏ ý định, “Sao lại không thể là tôi được?”
Lý Tứ bật camera trước, “Nào, anh bạn, soi gương chiếu yêu tỉnh táo lại đi. Tôi thà tin cậu ấy sẽ yêu bác sĩ hướng dẫn thực tập của cậu là Lương Tụng Thịnh, chứ không tin cậu ấy sẽ yêu cậu đâu!”
Dư Niệm quay trở lại hậu trường tìm Thanh Phong khắp nơi.
Chưa tìm được bóng dáng của đối phương, đã bị Sani chặn lại, “Niệm Tương, cậu ngoài đời còn đáng yêu hơn trên màn ảnh.”
Sani là streamer game, có chút tiếng tăm trong giới. Nhưng Dư Niệm không chơi game, không hiểu rõ lắm.
Cậu được khen đến đỏ mặt, “Cảm ơn Sani đại đại.” “Đừng gọi đại đại nữa, cứ gọi tôi là Sani là được.” Dư Niệm cong mắt cười, “Vâng, anh Sani.”
Sani lấy điện thoại ra, “Khó khăn lắm mới thấy cậu tham gia hoạt động thương mại, thêm phương thức liên lạc, làm quen nhé?”
Dư Niệm lục túi, “Chúng ta thêm Wechat hay là Q…”
Điện thoại bị người ta giật lấy, Thanh Phong đứng bên cạnh cậu, “Niệm Niệm, không phải đã nói là đến tìm anh sao? Sao lại chậm như vậy?” Thế nhưng, bọn họ căn bản không hề nói với nhau như vậy.
Dư Niệm không vạch trần, mà quay sang nói với Sani: “Xin lỗi anh Sani, em đi trước đây.”
Tổ chương trình đã chuẩn bị phòng trang điểm riêng cho khách mời, Dư Niệm đi theo sau Thanh Phong nhưng không vào phòng.
Được tiếp xúc gần với thần tượng thật là kích động, nhưng quá căng thẳng rồi, tim cứ đập thình thịch…
“Đứng đó làm gì, vào đi.” Thanh Phong trả lại điện thoại cho cậu, lại đưa cho cậu một chai nước ép nho, “Cứ tự nhiên ngồi.”
“Cảm ơn.” Dư Niệm tìm một góc ngồi xuống, vặn nắp chai ra, “Anh Thanh Phong, vừa nãy cảm ơn anh.”
“Vừa nãy nào?” Thanh Phong thu dọn đồ đạc.
“Chính là ở trên sân khấu, đã thay em giải vây trả lời câu hỏi.”
Đôi môi Dư Niệm dán lên nắp chai nhựa, anh Thanh Phong nói thật là tuyệt vời, nghe thôi đã khiến người ta đỏ mặt tim đập rồi.
Hu hu hu, vị tiên sinh của đại đại thật là giỏi, tuyệt thế đại tổng công, đến cả hôn cũng lãng mạn như vậy.
Nếu như đổi thành cậu trả lời, bịa cũng không bịa được.
“Không có gì.” Ánh mắt Thanh Phong dừng trên mặt cậu, vô tình nhướng mày một cái, “Chuyện nhỏ thôi mà.”
Dư Niệm: “…”
Ôi không xong rồi!
Dư Niệm vội vàng che mặt nạ lại.
Thanh Phong: “Không cần che nữa, sớm muộn gì cũng lộ thôi.” “Hả? Gì, gì cơ ạ?”
“Dư Niệm, mười tám tuổi, sinh viên năm nhất khoa múa đương đại trường đại học Dương Thành, sống ở phòng 208 ký túc xá, thích trà sữa, nước ép nho, hải sản và gấu Duffy, yêu thích anime và múa otaku, thần tượng duy nhất em thích.” Thanh Phong ngừng lại một lát mới nói, “Là anh.”
Dư Niệm nắm chặt nắp chai nhựa, ánh mắt nhìn lung tung, “Sao, sao anh biết được, anh, anh…”
Thanh Phong gõ gõ vào nắp điện thoại, “Trên vòng bạn bè của em chỉ thiếu mỗi việc đăng cả chứng minh thư lên nữa thôi.”
Lúc ban đầu thêm bạn bè, Dư Niệm trực tiếp cho Thanh Phong vào danh mục 【Bạn bè】. Cậu không có nhiều người bạn trên Wechat, bình thường thích chia sẻ cuộc sống thường ngày trên đó.
Đối với Thanh Phong, Dư Niệm chỉ là một người bạn mới quen trên mạng, nhưng đối với Dư Niệm, bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm rồi. Vào lúc Dư Niệm cô đơn và thất bại nhất, chính sự động viên của Thanh Phong đã khiến cậu trở lại là một người hoạt bát và vui vẻ.
Năm Dư Niệm học cấp hai, ở trường múa cậu đã bị bài xích một cách vô cớ, và nó lan rộng khắp trường với tốc độ chóng mặt. Các loại tin đồn vô căn cứ lan truyền bừa bãi, Dư Niệm trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Cậu không bị bắt nạt bằng vũ lực, cũng không bị tấn công về thể xác, nhưng sự xa lánh và bạo lực lạnh đủ để đè bẹp trái tim của một cậu bé mười ba tuổi.
Dư Niệm không hiểu, cậu cố gắng học tập, tuân thủ kỷ luật, đối xử chân thành với mọi người, tại sao lại bị các bạn trong trường tẩy chay trong một đêm.
Thậm chí còn lợi dụng việc cậu không có bố mẹ để công kích vào điểm yếu của cậu.
Dư Niệm trở nên tự ti, hướng nội và hoài nghi bản thân.
Ông nội biết chuyện đã liên hệ với nhà trường và cũng gây được sự chú ý cao độ của nhà trường. Tin đồn nhanh chóng bị dẹp xuống nhưng không tìm ra được nguồn gốc phát tán.
Sau này Dư Niệm chuyển trường, quen được bạn mới, cuộc sống lại trở về bình thường.
Nhưng những chuyện đã qua vẫn để lại dấu ấn. Khi giao tiếp với người khác cậu trở nên tự ti và cẩn trọng, cậu lo lắng rằng mình sẽ lỡ lời, khiến đối phương hiểu lầm, gây ra khó chịu.
Nhưng có những ấm ức cuối cùng vẫn không thể giải tỏa được.
Cậu nghe nói rất nhiều người sẽ coi hòm thư riêng của thần tượng như một cái hố để trút giận, xả hết những phiền muộn trong cuộc sống.
Nhưng Dư Niệm không có thần tượng, cậu liền tìm một người có số lượng người hâm mộ lớn trên D trạm, người đó là CV tên 【Thanh Phong】. Nghĩ rằng anh có hàng chục triệu người hâm mộ, chắc chắn có
rất nhiều người gửi tin nhắn riêng, thêm cậu vào chắc cũng không làm phiền đến ai.
Từ đó trở đi, hòm thư riêng của Thanh Phong đã trở thành phương tiện
để Dư Niệm bày tỏ những suy nghĩ thật sự của mình.
Cậu chưa từng dám nghĩ, cái hòm thư riêng vô tri vô giác đó vào một ngày nào đó lại đột nhiên có tiếng hồi âm.
Thanh Phong gửi đến một đoạn tin nhắn thoại, giọng nói mềm mại dịu dàng, “Cá nhỏ, không ai là hoàn hảo cả, chúng ta không cần thiết phải
khiến cả thế giới yêu thích mình. Em chỉ cần sống vui vẻ, làm điều mà bản thân muốn trở làm nhất.”
Vì đoạn tin nhắn thoại đó, Dư Niệm bắt đầu tìm hiểu về Thanh Phong, nghe các vở kịch truyền thanh của anh, theo dõi buổi phát sóng trực tiếp của anh.
Từ đó mà quen biết người ấm áp và dịu dàng này.
Sau này, với sự ủng hộ của ông nội, Dư Niệm trở thành streamer mảng múa otaku.
Cậu muốn trở thành người giống như Thanh Phong, mang đến sự động viên cho người khác, để bản thân tìm lại sự tự tin và niềm vui.
Chỉ là, Thanh Phong đại đại vĩnh viễn sẽ không biết, 【Niệm Tương】 chính là 【Cá nhỏ】 đã “làm phiền” anh suốt bốn năm trời.
Thanh Phong búng tay một cái, kéo cậu về thực tại, “Cẩn thận một chút
đi nhóc, không phải ai cũng có thể thêm bạn, riêng tư cũng không phải là thứ có thể tiết lộ với bất kỳ ai.”
“Anh Thanh Phong đâu phải là người xấu, vốn dĩ em cũng không định giấu anh mà.” Dư Niệm lại kéo mặt nạ xuống, “Nếu như anh đã nhìn thấy em rồi, vậy thì có phải em cũng có thể…”
Thanh Phong ngắt lời cậu, “Nhóc con, không được có ý nghĩ khác đấy nhé.”
Dư Niệm ỉu xìu, “Em đã cho anh nhìn em rồi, sao lại không thể công bằng một chút chứ.”
“Không phải là công bằng hay không, mà là sợ dọa em thôi.”
“Có đáng sợ vậy sao?” Dư Niệm lẩm bẩm nhỏ tiếng, “Nói nghe ghê gớm quá, làm người ta càng tò mò hơn.”
“Có đấy, cho nên, đừng có suy nghĩ như vậy nữa.”
“Vậy thôi.” Dư Niệm thấy anh xách đồ lên, “Anh Thanh Phong đi rồi sao? Còn chưa đi xem hội chợ mà.”
“Còn có công việc, anh phải về trước đây.”
Mắt Dư Niệm sáng lên, “Là tiên sinh của anh đến đón anh sao?” Vị đại tổng công tiên sinh hôn siêu giỏi kia.
Thanh Phong: “Không, anh tự về.” “Sao lại không để anh ấy đến đón?”
“Anh không nói với anh ấy là anh đến đây.”
Dư Niệm có một suy đoán táo bạo, “Tiên sinh của anh Thanh Phong không biết anh là người của giới 2D sao?”
Thanh Phong đi đến, hơi cúi đầu nhìn cậu, “Nhóc con, không được hỏi nhiều.”
Nói xong, Thanh Phong kéo mặt nạ của cậu lên, rồi mở cửa, “Anh đi đây, có cơ hội gặp lại.”
Nhìn bóng lưng rời đi, Dư Niệm lén lút lẩm bẩm, “Thần thần bí bí càng làm người ta tò mò hơn.”
Buổi chiều không có sắp xếp chung, Dư Niệm đi dạo hội chợ cùng Dương Chi Kỳ.
Để phối hợp với cậu, Dương Chi Kỳ đã hóa trang thành Tsunade phiên bản thiếu nữ, nơi hai người đi qua đều bị vây kín.
Ban đầu dự định rời đi vào lúc bốn giờ chiều nhưng lại bị vây đến tận sáu giờ tan hội chợ.
Sau khi ăn tối, về đến nhà cũng gần chín giờ, Lương Tụng Thịnh vẫn chưa về. Dư Niệm gọi điện thoại cho khoa, họ nói anh vẫn chưa xuống bàn mổ.
Dư Niệm tắm rửa xong ôm gấu đi ngủ sớm.
Nửa đêm, Dư Niệm xuống lầu uống nước, thấy người đàn ông mệt mỏi rã rời đang nằm trên sofa.
Cảnh nửa đêm bị anh dọa đến giờ vẫn còn ám ảnh. Dư Niệm muốn tránh mặt nhưng vẫn đi tới.
Thời tiết đầu tháng một, trán Lương Tụng Thịnh lại phủ đầy mồ hôi. Dư Niệm rút giấy, gấp thành mấy lớp, lấy hết can đảm đưa tới.
Bàn tay cầm giấy bị người ta giữ lại, tiếp đó là eo.
Dư Niệm mất thăng bằng, giãy giụa nửa vòng ngã vào lòng Lương Tụng Thịnh.
“Sao còn chưa ngủ?” Lương Tụng Thịnh nhìn thẳng vào mắt cậu, lần này không hề hung dữ, chỉ có dịu dàng.
“Vốn dĩ là ngủ rồi.” Dưới thân Dư Niệm là một vùng ấm áp, đang ngồi trên đùi Lương Tụng Thịnh, “Chỉ là hơi khát nước nên xuống lấy nước uống thôi.”
Đêm đã khuya, bóng rèm cửa bị gió thổi lay động.
Tóc Lương Tụng Thịnh rủ xuống mặt cậu tạo thành một đường viền không đều. “Niệm Niệm, em có gì muốn nói với anh không?”
Dư Niệm xoay cổ tay, chỉ vào mồ hôi trên trán anh, “Em giúp anh lau nhé?”
“Không cần.” Lương Tụng Thịnh lại giữ lấy cậu, “Còn gì khác không?” Dư Niệm bị bóng tối bao trùm, lông mày là hơi thở của Lương Tụng Thịnh. Hai người rất gần nhau, cùng hít thở chung một bầu không khí. Cậu ngơ ngác, “Không, không có gì nữa mà.”
Ánh mắt Lương Tụng Thịnh nóng rực, giọng khàn khàn gọi cậu, “Niệm Niệm…”
“Lần đầu tiên em hôn là trải nghiệm như thế nào?”
Giống như một học sinh lười biếng ham ngủ đội sổ, tiết đầu tiên đã bị gọi lên trả lời câu hỏi.
Nhưng đề bài lại quá khó, chép đáp án cũng không biết chép thế nào. Dư Niệm cúi đầu, mười tám tuổi rồi, vừa mất mặt vừa thất bại, “Em chưa từng hôn, không biết.”
“Niệm Niệm.” Lương Tụng Thịnh kéo dài âm cuối, “Quan hệ của chúng ta là gì?”
Cùng sống dưới một mái nhà, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau thưởng trà, thậm chí còn từng ngủ say trong lòng anh.
Bọn họ sẽ thân thiết như người nhà nhưng lại không có quan hệ họ hàng về mặt pháp luật, chỉ có điều khoản di chúc hoang đường được giấu ở ngăn kéo phía dưới.
Thấy cậu không trả lời, Lương Tụng Thịnh lại hỏi, “Niệm Niệm, anh là gì của em?”
Theo vai vế của ông nội và Lương Tụng Thịnh, cậu nên gọi anh là “chú”; theo thói quen lúc nhỏ, cậu nên gọi anh là “anh”; theo cách hiểu của nhân viên bán hàng, anh là “bạn trai” của cậu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như không phải là gì cả. Lương Tụng Thịnh vẫn đang chờ cậu trả lời.
Dư Niệm bị ánh mắt nóng bỏng làm cho không mở mắt ra được, khung cảnh trong phòng giống như màn đêm u ám ngoài trời, mờ mịt, hôn ám không rõ.
Lương Tụng Thịnh nắm chặt không buông, như một con quỷ đòi nợ.
Dư Niệm đau đầu muốn nứt ra, xuất hiện cảm giác thiếu oxy muốn ngất xỉu. Nhưng chưa lần nào như bây giờ muốn chứng minh sự liên kết giữa hai người một cách tuyệt vọng.
Trước khi Lương Tụng Thịnh chuẩn bị buông tay.
Dư Niệm dùng sức giãy giụa, phản tay nắm lấy cổ áo người đàn ông, “Chồng sắp cưới.”
Là chồng sắp cưới của em.
Tác giả có điều muốn nói:Việc Thanh Phong thay Niệm Niệm trả lời trải nghiệm hôn kia, anh và bác sĩ Từ còn chưa hôn nhau đâu ha ha ha ha, đều là bịa đấy, kết quả Niệm Niệm lại tin thật và còn say mê đến chết đi sống lại.
Suỵt, đừng nói cho cậu ấy biết nhé.
Còn việc Thanh Phong đã bịa ra trải nghiệm hôn đỏ mặt tim đập như thế nào, bọn họ sẽ công bố ở quyển truyện chính của mình【e thẹn】
Cuối cùng, bộ đồ y tá Trương Sảng tặng không phải là đồ y tá bình
thường đâu nhé.