• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai sau khi triển lãm truyện tranh kết thúc, Dư Niệm ngồi ở ghế phụ lái, cùng Lương Tụng Thịnh đến thăm giáo sư Maddy. Giáo sư đã nghỉ hưu ba năm trước, vì chân tay không còn linh hoạt nên không tham dự lễ kỷ niệm trường. Trên đường đi, Dư Niệm chỉnh lại cổ áo sáu lần, lại nhìn Lương Tụng Thịnh tám lần. Không biết vì sao cứ có cảm giác như sắp gặp trưởng bối, ngay cả hồi đến nhà anh chị cậu cũng không căng thẳng như vậy. Lương Tụng Thịnh an ủi cậu: "Đừng lo lắng, giáo sư rất tốt tính." Nhưng anh Eisenbart không hề nói như vậy, anh ấy nói giáo sư Maddy này từng là thầy hướng dẫn của chồng cậu, là một người cổ hủ, bảo thủ và nghiêm khắc, còn nói chồng cậu bị ảnh hưởng đến tám phần là vì giáo sư. Dư Niệm lẩm bẩm trong lòng, chắc đồ cổ cũng sẽ thấy đồ cổ rất tốt thôi. Dư Niệm lại càng căng thẳng hơn: "Hay là anh dạy em vài câu tiếng Đức đi, lát nữa gặp người ta không chào hỏi thì không phải phép." Lương Tụng Thịnh: "Không cần học." Dư Niệm: "Tại sao vậy?" Lương Tụng Thịnh cho xe vào bãi đỗ, rồi giúp cậu tháo dây an toàn: "Rất nhanh em sẽ biết." Nhà giáo sư Maddy là một căn biệt thự riêng ở ngoại ô Berlin, ngôi nhà mang đậm dấu ấn thời gian, vị trí hẻo lánh yên tĩnh. Lương Tụng Thịnh nắm tay Dư Niệm, gõ cửa gỗ. Cánh cửa mở ra từ bên trong, người ra đón họ là một phụ nữ trung niên, xem ra là người giúp việc. Hai người bước vào nhà, một ông lão tóc bạc ngồi trên xe lăn xuất hiện trước mặt. Dư Niệm nắm chặt hộp quà, trong đầu liên tục lặp lại những câu tiếng Đức vụng về. Giáo sư Maddy đã lên tiếng: "Cậu bé toán học, nhóc không lớn lên được sao? Vẫn như vậy." Dư Niệm: "…?" Thì ra ông ấy biết nói tiếng Trung! Nhưng cậu bé toán học là ai? Là đang nói mình sao? Lương Tụng Thịnh ôm Dư Niệm vào lòng: "Thưa giáo sư, vừa mới bắt đầu đã thế này sẽ làm người yêu của em sợ đấy ạ." Giáo sư Maddy mặt căng ra: "Cái thằng nhóc thối tha này, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi." Lương Tụng Thịnh gật đầu, đỡ eo Dư Niệm: "Thưa giáo sư Maddy, chính thức giới thiệu với thầy, người yêu của em, Dư Niệm." "Biết, hóa thành tro cũng biết." Giáo sư Maddy hiếm khi nở nụ cười: "Bây giờ toán đã qua môn chưa?" Dư Niệm: "…" Sao vừa mới bắt đầu đã vạch áo cho người xem lưng thế này. Lương Tụng Thịnh: "Chuyên ngành múa không có môn toán." Giáo sư Maddy: "May mà không có, nếu không toàn là chuyện phiền phức." Dư Niệm: "…" Rốt cuộc họ đang nói cái gì vậy? Rõ ràng đều là tiếng Trung, sao cảm giác hoàn toàn nghe hiểu rồi lại không hiểu? Tuy ông ấy đã cười rồi nhưng vẫn có chút đáng sợ huhuhu, anh Eisenbart không lừa cậu. "Đi thôi, đi theo ta vào thư phòng." Giáo sư Maddy kéo Lương Tụng Thịnh sang một bên: "Nếu em không đến, câu đối cũng không có mà dùng." Lương Tụng Thịnh cười: "Em đến ngay đây." Giáo sư Maddy đẩy xe lăn: "Nhanh lên, đừng chậm trễ bữa trưa." Dư Niệm lại càng ngơ ngác: "Câu đối gì vậy ạ? Là loại mà chúng ta hay dán vào dịp năm mới sao?" Lương Tụng Thịnh: "Đúng vậy, giáo sư rất thích tự tay viết câu đối. Nhưng ông ấy tính tình hơi bướng bỉnh, ghét bị người khác chờ, anh sẽ viết cho ông ấy, em đến phòng anh đợi anh." Lương Tụng Thịnh lại nói: "Anh sẽ bảo họ mang bánh ngọt và nước ép cho em, khoảng hai mươi phút nữa anh sẽ đến." Nói xong, Lương Tụng Thịnh gọi một dì người Đức tầm bốn năm mươi tuổi, mặt mày hiền hòa. Đối phương biết nói một chút tiếng Trung, cũng rất cởi mở. Qua dì giúp việc này Dư Niệm biết được giáo sư Maddy thời trẻ từng sống ở trong nước, rất thích văn hóa Trung Quốc. Lương Tụng Thịnh là học sinh mà ông ấy đắc ý nhất, hai người thường xuyên nghiên cứu bệnh án thâu đêm nên trong nhà giáo sư có một phòng của Lương Tụng Thịnh, dù anh đã rời đi nhiều năm, phòng đó vẫn luôn được giữ lại cho anh. Dư Niệm ngồi trước bàn làm việc, nơi này sạch sẽ gọn gàng, bày đủ loại sách về y học. Cậu tắm nắng, vừa ăn bánh ngọt vừa hát nghêu ngao, nếu có thêm cuốn truyện tranh để đọc thì tuyệt vời. Dư Niệm mở điện thoại, vẫn là tìm một bộ anime cũ để xem đi. Tiếng bánh xe lăn ngăn cản hành động của Dư Niệm, cậu cất điện thoại, ngay sau đó đứng dậy: "Giáo, giáo sư." Giáo sư Maddy mặt mày nghiêm nghị: "Ta đáng sợ đến thế sao?" Dư Niệm cứng người lắc đầu, trong lòng lại nghĩ: Có có có, đáng sợ quá đi huhuhu. Giáo sư Maddy phất tay: "Ngồi xuống, ta không có thói quen phạt học trò đứng." Dư Niệm ngồi lại, vẫn còn có chút dè dặt. Giáo sư Maddy hắng giọng: "Bác sĩ Lương đối xử với cháu như thế nào?" Dư Niệm giống như một thực tập sinh báo cáo công việc với cấp trên, vừa dè dặt, vừa cứng nhắc lại vừa gượng gạo: "Cũng, cũng tốt ạ." Ông lão hừ một tiếng: "Sao có thể không tốt được." Dư Niệm: "…" Thầy của chồng của mình nói chuyện kỳ lạ quá, khiến người ta không thể nắm bắt, có rất nhiều chuyện muốn hỏi mà lại không dám hỏi huhuhu. Hóng hớt và sợ hãi đan xen, thật là phiền! Giáo sư Maddy kéo ngăn kéo bên trái ra, đưa cho cậu một chồng giấy gấp vàng ố, còn có một chiếc hộp sắt hình chữ nhật. Dư Niệm chỉ vào mình: "Cho cháu ạ?" Giáo sư Maddy: "Vốn dĩ là của cháu." Dư Niệm thử mở hộp sắt nhưng không thành công, rồi cầm lấy giấy. Bên trong là những bài kiểm tra môn toán, những chữ viết chỉnh tề dày đặc, gần như kín cả trang giấy, người làm đều là cậu, từ năm lớp 9 đến năm lớp 12. Điểm số đẹp thì không có bao nhiêu, thêm vào đó là những ký ức đau khổ đang giày vò cậu. Thành tích của Dư Niệm hồi cấp hai khá tốt, chỉ có môn toán là thảm hại, từ nhỏ đến lớn thứ duy nhất cậu bài xích cũng chỉ có toán. Thật là biến thái. Ông nội vì chuyện này mà đã mời không ít gia sư. Dư Niệm không hề thích, hiệu quả bổ túc cũng không tốt. Ông nội còn gọi điện cho Lương Tụng Thịnh nhưng anh lại đang ở nước ngoài, cũng không thể lo liệu được. Sau này ông nội đã lấy đi bài kiểm tra của cậu rồi đưa cho cậu bản in bài kiểm tra đã được bổ sung, phía trên có thêm những phân tích đề và các bước giải viết tay. Ông nội nói là do một vị giáo viên nổi tiếng rất giỏi đã chỉnh sửa, nhưng vị giáo viên đó rất bận, không thể dành thời gian giúp cậu học thêm. Vị giáo viên nổi tiếng đó thật sự rất giỏi, phân tích đề trúng chỗ hiểm, các bước giải khác hoàn toàn so với những gì thầy cô ở trường giảng, hoặc là phân tích đáp án đều là những cách giải rất khéo léo, nhìn vào đã thấy thú vị rồi. Giáo viên đó sau khi giải xong đề còn sẽ thêm hai ba dạng bài tương tự bên cạnh, có thể nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt của dạng bài đó. Dư Niệm nhờ sự giúp đỡ của vị giáo viên đó mà thành tích đã tiến bộ rất nhiều. Dù không đạt được loại giỏi nhưng đối với một người theo chuyên ngành múa như cậu thì đã quá đủ rồi. Dư Niệm đã có kết luận nhưng không dám tin: "Thưa giáo sư, cái này có ý gì ạ?" Giáo sư Maddy lắc đầu: "Ta cũng vừa mới biết, nếu không có ai nói thì nó căn bản không có ý định nói cho cháu biết." Tim Dư Niệm đập thình thịch: "Vị giáo viên nổi tiếng kèm toán cho cháu là anh ấy, đúng không?" "Nếu không thì sao? Ngoài nó ra còn ai bỏ nhiều tâm tư như vậy chứ." Không tiếc bỏ dở thời gian nghiên cứu đề tài, tự mình nghiên cứu những nội dung trung học ngây ngô, tìm những phương pháp giải đề vừa đơn giản vừa dễ hiểu. "Cậu bé, đáng lẽ cháu phải nghĩ ra chứ, tự viết tay còn tốn thời gian hơn là giảng cho cháu." "Cháu biết học y bận rộn và vất vả thế nào không? Ngày nào cũng có đề tài nghiên cứu không hết, luận văn viết không xong, còn có đủ các loại hội nghị khoa học." Giáo sư Maddy liên tục lắc đầu: "Thế mà nó lại cam tâm thức đêm vì cháu, lãng phí thời gian quý báu, thậm chí còn viết bài toán cho cháu ngay trên lớp của ta." Ba tháng trước khi Dư Niệm thi lên cấp ba cũng là thời kỳ bận rộn nhất của Lương Tụng Thịnh. Hận không thể tách một ngày ra làm ba ngày để dùng. Dù bận đến mấy cũng phải hoàn thành phân tích đề thi, không tìm được ví dụ thích hợp thì anh tự ra đề, lo lắng một cách giải Dư Niệm không hiểu, anh liền vắt óc nghĩ thêm vài cách nữa, cố gắng giảm độ khó của đề bài xuống mức thấp nhất. Giáo sư Maddy không thể chấp nhận hành vi của anh liền tịch thu bài kiểm tra, Lương Tụng Thịnh lại in lại, tiếp tục viết. "Thằng nhóc đó hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học, cũng đồng ý nộp luận văn đúng hạn. Nhưng ta tức quá, sợ nó bị tẩu hỏa nhập ma, nên là..." Giáo sư Maddy chỉ vào chiếc hộp kim loại: "Ta đã tịch thu cái này của nó." Dư Niệm dùng hai lần sức, cuối cùng cũng mở được chiếc hộp. Bên trong là một chồng giấy, toàn là ảnh của cậu. Ảnh múa và ảnh đời thường mỗi loại một nửa, có những tấm cậu đã từng thấy, có những tấm đến chính cậu cũng không nhớ, nhưng nhìn góc chụp thì người chụp ảnh đều là ông nội. "Mỗi khi nó hoàn thành một hạng mục, ta sẽ trả cho nó một tấm ảnh." Giáo sư Maddy nói: "Nhưng ảnh của cháu nhiều quá, đợi nó thuận lợi tốt nghiệp, hoàn thành tất cả hạng mục rồi mà ảnh vẫn chưa trả hết." "Sau đó, ta muốn nó ở lại Đức, nó căn bản không nghe, một mực đòi về nước. Ta lại tức quá, dứt khoát tịch thu hết những tấm ảnh còn lại." Giáo sư Maddy thở dài: "Lúc đó ta thật ngốc, nó đã muốn về nước gặp cháu rồi, ta dùng mấy tấm ảnh có giữ được nó đâu." Tim Dư Niệm như uống phải nước chanh ướp lạnh. Nhưng sự thật là, cho dù Lương Tụng Thịnh năm đó đã về nước cũng không hề về gặp cậu, một lần cũng không. Chỉ có điều từ năm lớp 10 đến lớp 12, mỗi lần thi xong cậu đều nhận được những bài kiểm tra do “giáo viên" tự tay tóm tắt. Dư Niệm nhìn những chữ viết quen thuộc trên bài kiểm tra, tại sao cậu không phát hiện ra là chữ của anh, không nhận ra anh đã ở bên cạnh mình nhiều năm như vậy. "Niệm Niệm, em làm sao vậy?" Giọng của giáo sư Maddy biến mất, phía sau là sự dịu dàng của Lương Tụng Thịnh. Người đàn ông phát hiện ra bài kiểm tra trên bàn: "Anh biết ngay ông ấy cố tình tách hai chúng ta ra là có mục đích khác." "Ghét quá!" Dư Niệm vùi vào lòng anh, khóc đến không thở nổi: "Anh làm gì vậy, tại sao lại phải như vậy." "Ghét, ghét chết đi được!" "Sao không trực tiếp kèm em, cứ phải thần bí làm ra cái này, còn thông đồng với ông nội gạt em." "Tại sao không cho em biết?" Dư Niệm đấm vào ngực anh: "Anh làm em bỏ lỡ anh bao nhiêu năm rồi!" Lương Tụng Thịnh vỗ lưng cậu: "Lúc đó anh ở Đức, không về được." "Lừa người, nói dối! Hồi em học cấp ba anh đã về rồi, anh vẫn viết tay bài kiểm tra, vẫn không thèm đến gặp em!" "Xin lỗi, anh thừa nhận, là anh có tư tâm." Lương Tụng Thịnh lau nước mắt cho cậu: "Anh không muốn làm thầy của em, chỉ muốn làm học sinh của em thôi." Không nỡ lớn tiếng phê bình em, càng lo lắng em sẽ e dè sợ hãi anh. Dư Niệm nắm chặt một chồng ảnh dày: "Vậy cái này thì sao?" Lương Tụng Thịnh: "Giáo sư không cho, anh không thể cướp." "Ôi trời không phải ý đó." Dư Niệm tức đến dậm chân: "Ý em là, sao anh lại sưu tập ảnh của em? Sao không gặp em trực tiếp? Tại sao cứ phải đợi ông nội mất mới xuất hiện?" Lương Tụng Thịnh ôm chặt người, mỗi một chữ nói ra đều phả vào tai cậu: "Anh muốn cùng em trưởng thành, lại không muốn làm phiền cuộc sống của em." "Em không muốn nghe mấy cái này, cuộc sống của em không thể thiếu anh." Dư Niệm khóc đến run rẩy: "Em vừa giận vừa vui, phải làm sao đây?" "Anh nhận lỗi, đảm bảo sẽ không bao giờ rời xa em." Dư Niệm lau nước mắt vào ngực anh: "Em không quan tâm, anh phải hứa với em, sau này không được lén lút như vậy nữa, không được giấu em nữa." "Anh hứa với em, không lén lút giấu em, đường đường chính chính yêu em, không để em giận, mãi mãi chỉ cho em vui vẻ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK