• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

◎Đợi anh.◎

Trước mắt Dư Niệm bừng lên một vầng sáng, mọi buồn bã, lo lắng, ngượng ngùng và căng thẳng, trong khoảnh khắc này đều được đền đáp. Cậu trách mình sao trước đây lại nhút nhát, rụt rè và che giấu như vậy, “Đáng lẽ em nên nói sớm hơn.”

 

Phải mở lời sớm hơn, thì cậu mới có thể biết được.

“Bây giờ cũng không muộn.” Lương Tụng Thịnh vỗ nhẹ lưng cậu, “Chỉ cần em thích, anh đều sẽ ủng hộ.”

Dư Niệm vòng tay ôm cổ Lương Tụng Thịnh, cọ cọ vào lòng anh, “Lương tiên sinh tốt quá, Niệm Niệm cũng thích anh, rất thích rất thích.” Lương Tụng Thịnh đắm chìm trong sự dịu dàng, bế bổng cậu lên, “Không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi.”

Dư Niệm ôm vai Lương Tụng Thịnh, để anh đưa lên cầu thang, đặt cậu trở lại giường.

Lương Tụng Thịnh cúi người, hai tay chống hai bên vai cậu, “Còn nhìn chưa đủ sao?”

Từ lúc tỏ tình đến giờ, mắt Dư Niệm chưa từng rời khỏi anh.

“Sao thế ạ?” Đôi mắt tròn của Dư Niệm chớp chớp, “Em nhìn chồng mình không được sao?”

“Được.” Lương Tụng Thịnh bị cậu ôm cổ, hơi ấm phả vào mặt, “Nhưng có muốn thay đồ không?”

Dư Niệm vẫn đang mặc chiếc váy hai dây màu trắng. Nhẹ nhàng, mềm mại.

“Nhưng mà mệt quá, lười động.”

Lương Tụng Thịnh lướt tay qua vai Dư Niệm, “Anh giúp em thay nhé?” Đầu óc Dư Niệm ong ong, rối bời, vội vàng ôm bộ đồ ngủ chạy vào phòng tắm.

Gương mặt nóng bừng vùi vào trong quần áo. A a a a a!

Xấu hổ quá đi mất!

Lương tiên sinh nói thích mình rồi.

Không phải là yêu đơn phương, chưa bao giờ là như vậy cả. Thay xong đồ, Lương Tụng Thịnh đã đứng đợi ở ngoài cửa.

Dư Niệm vô cùng phối hợp, giơ tay chờ người bế, cậu chỉ lo dính vào lòng người đàn ông, hạnh phúc như lên mây.

Ôi, sao đột nhiên lại không biết đi nữa rồi.

Lương Tụng Thịnh giúp cậu đắp chăn, “Ngủ đi, ngủ ngon.” Dư Niệm níu lấy áo anh, “Chỉ vậy thôi sao?”

Người ta hẹn hò đâu chỉ như thế này.

Lương Tụng Thịnh hơi cúi người xuống gần, “Còn muốn thế nào?”

Dư Niệm không nói gì, nhưng vẫn nắm chặt lấy cổ áo anh không buông. Nửa phút sau, cậu học theo dáng vẻ của nhân vật chính trong truyện tranh, khẽ nhắm mắt lại.

Dư Niệm rất lo lắng, sợ mình căng thẳng vô ích, sợ không nhận được sự đáp lại.

 

Hơi thở theo nhịp tim, ba lần như vậy, trán và giữa lông mày của Dư Niệm nhận được hai luồng hơi ấm.

Nhẹ nhàng, mềm mại.

Dư Niệm vẫn nhắm mắt, không buông tay.

Lương Tụng Thịnh đỡ gáy cậu, bế người lên, “Không đủ sao?” Đầu Dư Niệm lắc như trống bỏi.

Không đủ không đủ, đương nhiên là không đủ! “Còn muốn thế nào nữa?”

Dư Niệm mím môi, “Dù sao, dù sao thì trong truyện tranh, nhân vật chính đâu có… ưm.”

Nếu phải miêu tả hương vị của nụ hôn, lần trước là rượu cay nồng, lần này là nước bạc hà vị việt quất.

Dư Niệm chỉ dùng kem đánh răng vị việt quất, đổi lại một nụ hôn vị bạc hà.

Môi cũng có, đầu lưỡi cũng có, khoang miệng cũng như vậy.

Cậu ngửa cổ, dần ý thức được rằng sự gần gũi mất kiểm soát này không hề liên quan đến say rượu. Có những người dù một giọt rượu không chạm cũng giống như ma quỷ nuốt chửng vạn vật.

Dư Niệm thích được người khác ôm chặt, xung quanh có hơi thở ấm nóng, có tiếng thở d.ốc gấp gáp, như nghe gió biển, như tắm mưa hè. Dư Niệm kiêng dè vẻ “hung thần ác sát” của anh, nhưng lại mê mẩn nụ hôn “nhập ma” của anh.

Người sắp không thở nổi, đầu lưỡi cuối cùng cũng buông tha cho cậu. Dư Niệm mềm nhũn như vũng nước, dựa vào lòng người đàn ông, tùy theo nhịp thở của anh mà chậm rãi lay động.

Lương Tụng Thịnh: “Hôn một cái cũng phải làm nũng?” Mình đâu có.

Dư Niệm muốn phản bác, nhưng lưỡi mềm oặt không thể nào ngóc đầu dậy được, hơi thở vẫn còn gấp gáp, cậu hừ hừ hai tiếng, cọ loạn trong lòng anh, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

“Niệm Niệm, được rồi.” Lương Tụng Thịnh ôm chặt cậu, “Đừng dụ dỗ anh phạm sai lầm nữa.”

Sau đó, Dư Niệm lại có một nụ hôn chúc ngủ ngon. Cậu được an vị, ở lại trong căn phòng ấm áp.

Sau lưng có tiếng đóng cửa, Dư Niệm ôm gấu bông, cọ cọ cọ, cọ loạn khắp nơi.

Thật là phiền phức, thật là vô dụng.

Mỗi lần hôn mũi voi nhỏ đều cứng đơ, căng thẳng quá đi, suýt chút nữa thì bị phát hiện.

Thật là mất mặt.

 

Nhưng mà, thích được hôn quá đi.

Thú nhận thành công, ngày hôm sau, Dư Niệm cuộn tròn trên giường, buôn điện thoại cả buổi sáng với Dương Chi Kỳ.

Dương Chi Kỳ: “Ghê thật! Lần này chị thất sách rồi.”

“Chồng em tuy hơi cổ hủ, nhưng chịu vì em mà thay đổi, tuyệt đối là người đàn ông tốt!”

“Cấm không được nói tiên sinh nhà em như vậy!” Dư Niệm không vui, “Anh ấy không hề cổ hủ, từ trong ra ngoài đều không hề cổ hủ.”

“Được được được, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, chị không tranh cãi với em.” Dương Chi Kỳ nói, “Hai người như vậy là tu thành chính quả rồi hả? Không phải ngày nào cũng phải dính lấy nhau trên giường sao, sao còn thời gian gọi điện cho chị?”

“Anh ấy đi làm rồi, với lại…” Dư Niệm cọ cọ chân, xoa xoa bụng, “Bọn em vẫn ngủ hai phòng riêng.”

Dương Chi Kỳ: “…”

Tốn cả nửa ngày trời, hóa ra cũng không có gì thay đổi. “Em không muốn tạo bất ngờ cho anh ấy nữa à?”

“Sao còn phải tạo bất ngờ?” Dư Niệm nghĩ nghĩ, đột nhiên ngồi dậy, “Đúng rồi! Em có thể chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho Lương tiên sinh. Phải nghĩ trước, chuẩn bị trước mới được!”

Dương Chi Kỳ: “…”

Hoàn toàn không cùng tần số, không nói chuyện được nữa.

Cô bĩu môi, “Em tự nghĩ đi, chị phải đi nghĩ lễ phục cưới cho em đây.” “Đừng mà đừng mà, chị Chi Chi mau giúp em nghĩ xem nên tặng gì đi! Kết hôn còn lâu, sinh nhật quan trọng hơn.”

Dương Chi Kỳ: “Chẳng phải anh ta thích ngọc thạch sao, mua cái đó cho anh ta là xong.”

“Nhưng mà, ngọc tốt đều ở nhà hết rồi, dù có tốt hơn nữa em cũng mua không được.”

Huống hồ Dư Niệm cũng không hiểu, chọn không khéo lại lộ ra vẻ gà mờ.

Dương Chi Kỳ: “Nếu em nhất định muốn vậy, chị có một ý hay đấy.” Dư Niệm không nén nổi tò mò, “Gì vậy chị?”

“Hay là…” Dương Chi Kỳ hít một hơi, ra vẻ thâm trầm, “Em tự gói mình lại thành món quà tặng cho anh ta, thế nào?”

“Chi, Chi, Chi, chị!”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khanh khách của Dương Chi Kỳ, “Được rồi, anh ấy thích em như vậy, em tặng gì anh ấy cũng thích thôi. Em không thiếu tiền, anh ấy cũng không thiếu tiền, vậy thì tặng gì đó vô giá nhưng có ý nghĩa đi.”

 

Nói thì dễ, rốt cuộc cái gì mới là có ý nghĩa đây.

Dư Niệm mở WeChat, dạo trước mới qua lễ tình nhân, cậu thử tìm chút manh mối trong vòng bạn bè.

Nhưng cơ bản toàn là đăng ảnh tự sướng, khoe hoa hồng, vòng cổ, socola. Mấy thứ đó quá trẻ con rồi, chắc chắn không phải gu của Lương tiên sinh.

Dư Niệm tiếp tục lướt xuống, ánh mắt dừng lại ở một dòng trạng thái. Đúng rồi, sao mình lại quên mất anh ta chứ.

Sau khi triển lãm truyện tranh kết thúc, Sa Ni chủ động kết bạn với cậu ba lần. Dư Niệm do dự một hồi rồi bấm đồng ý.

Nhưng cậu vẫn nhớ lời Thanh Phong đại đại, không công khai quyền xem vòng bạn bè, hai người cũng chưa từng nói chuyện với nhau câu nào.

Xem vòng bạn bè của đối phương mới biết, nhà Sa Ni làm ăn buôn bán ngọc thạch, thường xuyên đăng những món đồ tốt mà anh ta tìm được. Tuy kỹ thuật của Dư Niệm rất kém, không khắc được hoa văn tinh xảo, nhưng có thể khắc tên làm con dấu tặng anh ấy mà.

Dư Niệm thử liên lạc với đối phương.

「Chào anh Sa Ni, anh còn nhớ em không?」 Sa Ni: 「Đương nhiên nhớ.」

Dư Niệm vui mừng.

「Nhà anh Sa Ni làm ngọc thạch sao ạ?」

Sa Ni: 「Ừ, Niệm Niệm có cần gì không? Anh có thể giảm giá cho em.」

Dư Niệm thích những người nói chuyện thẳng thắn như này.

「Dạ là như vầy, em muốn mua một viên ngọc tốt để khắc ấn, anh có thể giới thiệu cho em được không?」

Sa Ni: 「Khắc ấn thì dùng đá thường là được rồi. Ngọc thạch chi phí hơi

cao. Hoặc là nếu em nhất định muốn, anh có thể lấy mấy viên vụn cho em.」

「Dạ không cần không cần, giá cả không thành vấn đề, em chỉ muốn

một viên ngọc tốt thôi, anh giới thiệu cho em với?」

Sa Ni: 「Nếu giá cả em không quan tâm thì có nhiều lựa chọn hơn.

Ngọc Hòa Điền, ngọc Tụ, ngọc Độc Sơn, hoặc là phỉ thúy, còn có thủy mạt tử, mã não, ngọc tủy đều là ngọc tốt.」

Sa Ni: 「Ngoài chủng loại, màu sắc cũng có rất nhiều. Phỉ thúy thì có

loại thủy tinh, loại băng, loại nếp và loại đậu. Ngọc Hòa Điền thì có

 

ngọc trắng, ngọc xanh, ngọc đen, ngọc đường… Em muốn loại nào?」 Một loạt câu hỏi làm Dư Niệm hoang mang.

「Em cũng không rành lắm ạ. /gãi đầu」

Sa Ni: 「Vậy đi, khi nào em rảnh có thể đến kho nhà anh xem. Chọn trực tiếp luôn, anh sẽ lấy giá thấp nhất cho em.」

「Em bây giờ rảnh luôn, em có thể qua được không ạ? /mặt mong chờ」 Sa Ni: 「【Vị trí】Đến rồi nhắn tin, anh đợi em.」

Địa chỉ hiện lên, là một nhà kho ở vị trí hẻo lánh.

Cậu phải mau chóng qua đó, cố gắng trở về trước khi trời tối, buổi tối còn phải ăn cơm cùng Lương tiên sinh nữa.

Dư Niệm thu dọn đồ đạc rồi lên xe.

Cậu lấy điện thoại ra, do dự vài giây trước tên của Lương Tụng Thịnh. Nếu nói cho anh biết mình đi đến đây, Lương tiên sinh nhất định sẽ hỏi lý do, mà nếu hỏi rồi thì sẽ không còn bất ngờ nữa.

Dư Niệm cất điện thoại vào túi.

Xe chạy hơn một tiếng đến nhà kho theo định vị.

Dư Niệm nhìn ngó xung quanh, cậu vừa định lấy điện thoại, một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trước mặt, “Là Niệm Niệm sao?”

Lần triển lãm truyện tranh trước, Sa Ni đã lộ mặt thật, nhưng Dư Niệm lại che mặt nạ.

“Là em.” Dư Niệm cười ngọt ngào, “Chào anh Sa Ni.” Sa Ni nhếch môi, “Em ngoài đời dễ thương thật đấy.”

“Cảm ơn anh Sa Ni.” Dư Niệm nhìn trái nhìn phải, chỉ vào cánh cửa kho đóng kín, “Bọn mình đến đây sao ạ?”

“Không, ở chỗ khác, đi theo anh.”

Dư Niệm đi theo Sa Ni, ngược hướng với lúc đến.

Khoảng năm phút, họ đến trước một chiếc xe ô tô màu đen.

Dư Niệm đứng ở cửa sau, “Xa lắm hả anh? Còn phải đi xe nữa?” “Không xa lắm, nhưng đi xe sẽ nhanh hơn.” Sa Ni giúp cậu mở cửa sau, “Lên xe đi.”

Dư Niệm nhìn trời đang dần tối, “Đi bao lâu vậy? Em hơi gấp muốn về.” “Niệm Niệm, em trưởng thành rồi đúng không?”

Dư Niệm nghiêm túc, “Em là sinh viên đại học đó!” Sa Ni: “Lớn thế rồi, nhà vẫn còn quản sao?”

“Không phải, em chỉ là nhanh muốn về nhà ăn tối với người nhà thôi.” Nếu Lương tiên sinh tan làm không thấy cậu sẽ lo lắng mất, “Xin lỗi anh Sa Ni, hay là mình đổi ngày buổi sáng khác được không anh?”

“Em không vội lấy ngọc nữa sao? Nếu dùng để khắc ấn thì cũng cần thời gian mà, cái đó tốn thời gian lắm.”

 

Tuy rằng sinh nhật Lương Tụng Thịnh còn một khoảng thời gian nữa, nhưng Dư Niệm không có kinh nghiệm khắc ấn hoàn chỉnh, chắc chắn là có được càng sớm càng tốt.

Dư Niệm nhìn xung quanh, nhưng chỗ này hẻo lánh quá, cũng không an toàn lắm, hay là đợi hai ngày nữa nhờ Vân Trác đi cùng thì hơn.

“Xin lỗi anh Sa Ni, thôi vậy ạ.”

“Được rồi, mau lên xe đi.” Sa Ni kéo cửa xe ra, “Em gấp gáp như vậy, chắc là chuẩn bị quà cho người quan trọng. Bọn mình đi nhanh về nhanh, tổng cộng không mất đến nửa tiếng đâu.”

Sa Ni thúc giục cậu, “Thời gian em do dự là đến nơi rồi đó.”

Dư Niệm ngồi trong xe, đường vắng tanh, hiếm có chiếc xe nào đi qua. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, những dãy nhà kho san sát, lại nhìn trời âm u. Haiz, vẫn là không cưỡng lại được sự cám dỗ.

Hay là gửi định vị trực tiếp cho chị Chi Chi và tài xế thì hơn, để phòng hờ.

Dư Niệm mở điện thoại, chú ý đến màn hình hiển thị góc trên bên phải, “Anh Sa Ni, ở đây không có sóng hả anh?”

Sa Ni nhìn qua gương chiếu hậu, “Khu này toàn là nhà máy, vị trí hẻo lánh, sóng lúc có lúc không.”

Dư Niệm gật đầu, “Thì ra là vậy.”

Nhưng mà nông thôn còn có mạng rồi, huống hồ đây lại là nhà máy ngoại ô.

Hơn nữa, xe đã chạy được gần mười phút rồi.

Dư Niệm lén mở ghi âm điện thoại, “Anh Sa Ni, còn bao lâu nữa mới tới vậy anh?”

Sa Ni dừng xe trước cửa một nhà kho đổ nát, “Đến rồi.” Bầu trời tối sầm, xung quanh mây đen bao phủ.

Dư Niệm cất điện thoại vào túi, “Anh Sa Ni, em hơi muốn về rồi. Hay là anh đưa em về trước đi, khi khác mình hẹn lại nhé.”

Sa Ni xuống xe, mở cửa sau, “Đến đây rồi, em còn muốn chạy sao?” “Tránh ra!” Dư Niệm giãy giụa, “Anh muốn làm gì?”

Sa Ni giật điện thoại của Dư Niệm trong túi, tắt cuộc gọi báo cảnh sát đang chuẩn bị phát đi.

“Thằng nhóc, chặn sóng rồi mà vẫn không ngoan.” Sa Ni trói chân cậu lại, “Vậy thì đừng trách tao không khách sáo nhé!”

     

 

Bệnh viện tỉnh cuối tháng có hội thảo, các chủ nhiệm khoa đều tham dự. Giữa chừng, điện thoại của Từ Bách Chương rung lên, anh liếc nhìn màn hình hiển thị người gọi, hiếm khi ra ngoài nghe điện thoại.

 

Chung Nghiêm ngồi cạnh Lương Tụng Thịnh, dùng ánh mắt ra hiệu với anh.

Ngoại trừ người yêu vừa kết hôn, Từ Bách Chương chưa bao giờ nghe điện thoại trong giờ làm việc.

Chỉ ba phút sau, Từ Bách Chương đẩy cửa bước vào, hành động có chút bất thường và vô lễ.

Anh không màng đến ánh mắt của mọi người, “Tụng Thịnh, cậu ra đây.” Từ Bách Chương luôn trầm tĩnh và bình tĩnh, lần đầu tiên thể hiện vẻ kinh hoàng.

Lòng Lương Tụng Thịnh chùng xuống, đi theo ra ngoài, “Sao vậy?” “Người yêu tôi gọi điện, hình như cậu ấy thấy chồng chưa cưới của cậu bị người ta bắt cóc, nhưng ở xa quá, không chắc chắn lắm.”

Cùng lúc đó, điện thoại của Lương Tụng Thịnh nhận được tin nhắn video do Dư Niệm gửi.

Trong màn hình, Dư Niệm bị trói vào cột, mắt và miệng bị bịt kín, cậu cố sức giãy giụa.

Trong nền vang lên giọng nói của một người đàn ông lạ mặt, “Muốn người thì chuẩn bị một triệu, đừng báo cảnh sát.”

“Nếu không, cái mạng nhỏ của cậu ta tao không bảo đảm được đâu.” Lương Tụng Thịnh gọi lại, báo không liên lạc được.

Anh không do dự, quay lại gọi 110.

Từ Bách Chương ngăn anh lại, “Chồng tôi đã báo rồi.” Lương Tụng Thịnh: “Biết địa chỉ không?”

Từ Bách Chương: “Biết.” “Gửi cho tôi.”

Từ Bách Chương: “Tôi đi cùng cậu.”

Lương Tụng Trạch: “Bách Chương, cậu không cần…”

“Chồng tôi cũng ở đó.” Từ Bách Chương nắm chặt tay, hơi thở nặng nề, “Hơn nữa, theo những gì tôi biết, cậu ấy rất có thể sẽ tự mình đi cứu.” Dù Từ Bách Chương dặn dò cậu cẩn thận, đừng nóng vội.

Lương Tụng Thịnh lái xe, Từ Bách Chương ngồi ở ghế phụ. Lương Tụng Thịnh hỏi: “Sao cậu ấy biết người đó là Niệm Niệm?”

Lần tiệc đính hôn trước, chồng của Từ Bách Chương không có tham dự. Từ Bách Chương: “Bọn họ cùng một giới.”

Lương Tụng Thịnh: “Giới?” “2D.”

Lương Tụng Thịnh có chút bất ngờ, nhưng không rảnh bận tâm, “Sao cậu ấy lại xuất hiện ở đó?”

Từ Bách Chương nắm chặt tay, “Tôi cũng muốn biết.” Lương Tụng Thịnh không hỏi thêm.

 

Anh đã sắp xếp người chuẩn bị sẵn một triệu tiền mặt. Nhưng số tiền này đối với thân phận của Dư Niệm mà nói, thật sự quá ít.

Nếu kẻ bắt cóc muốn một triệu, căn bản không cần liên lạc với anh, chỉ cần khống chế Dư Niệm là có thể dễ dàng lấy được.

Đối phương tại sao phải phí công liên lạc với mình.

Khả năng chỉ có hai, thứ nhất, cái hắn muốn căn bản không phải là tiền, thứ hai, hắn không rõ thân phận thật sự của Dư Niệm.

Nếu là hai, mọi chuyện đều dễ nói, nhưng nếu là một. Lương Tụng Thịnh tăng ga.

Niệm Niệm, đợi anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK