• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, chớp mắt đã đến năm thứ ba cao học, các môn học ở trường cơ bản đã kết thúc, phần lớn sinh viên đều đang chuẩn bị cho tương lai sau này.

So với các sinh viên tốt nghiệp khác, hướng đi nghề nghiệp của sinh viên ngành múa tương đối hẹp hơn. Một là tiếp tục học lên tiến sĩ, tranh thủ cơ hội ở lại trường, hai là thông qua phỏng vấn và thi tuyển để vào các đoàn nghệ thuật, đoàn văn công ở các tỉnh thành phố, ba là tham gia các cuộc thi và tuyển chọn, nỗ lực bước chân vào giới giải trí. Số còn lại, đa phần sẽ trở thành giáo viên chuyên ngành múa.

Dưới sự giới thiệu của các thầy cô hướng dẫn, phần lớn mọi người đều đã tìm được địa điểm thực tập ưng ý.

Dư Niệm không nghe theo ý kiến của thầy cô đi thực tập ở đoàn nghệ thuật tỉnh, mà lại chọn đến một trường tiểu học hy vọng ở vùng nông thôn để dạy học tình nguyện.

Trước khi đi, Dư Niệm đã chuẩn bị đầy đủ, cũng tìm hiểu trên mạng về môi trường tồi tệ của các trường học ở nông thôn. Kiểu như dùng sỏi viết chữ trên đất vàng, phiến đá lớn làm bàn, hòn đá nhỏ làm ghế. Phòng học bốn bề lộng gió, không có điện, mùa hè thì nóng nực, mùa đông thì lạnh giá, trời mà không tốt còn phải thắp nến để giảng bài.

Trẻ con không đủ ăn, không đủ mặc, mặt mũi nhem nhuốc, đứa nào đứa nấy đều gầy như củ cải.

Ngày đi dạy tình nguyện, Dư Niệm ngồi trên xe chuyên dụng do phòng giáo dục sắp xếp, hết xe khách đến xe bus nhỏ rồi lại đến xe ba gác của người dân địa phương, xách theo quần áo và đồ dùng học tập đã chuẩn bị cho bọn trẻ, đứng trước cổng đơn vị công tác.

Dư Niệm ngẩng đầu, nhìn tòa nhà dạy học hai tầng mới xây.

Phía trước là sân vận động nhựa tiêu chuẩn dài trăm mét, rải rác những đứa trẻ đang học thể dục. Cửa sổ tòa nhà chính sạch sẽ, tấm biển trường

 

không một hạt bụi, lá cờ đỏ năm sao tung bay trong gió. Dư Niệm: “…”

Trên mạng toàn lừa đảo!

Dưới sự hỗ trợ của chính sách nhà nước, trẻ em vùng nông thôn cũng như trẻ em thành phố, có phòng học sạch sẽ sáng sủa, đồng phục mới tinh, khăn quàng đỏ rực rỡ, còn có cả sách giáo khoa và vở bài tập đầy đủ. Ngoài ra, các em còn được ăn hai bữa cơm miễn phí mỗi ngày, đảm bảo tất cả trẻ em trong độ tuổi giáo dục bắt buộc đều có cái để học, có cơm để ăn.

Người phụ trách nhà ăn của trường lại là dì Vương ở nhà bên cạnh, bánh bao làm từ bột kiềm của dì mềm mại lại thơm ngon.

Không chỉ bọn trẻ được đối đãi tốt, ký túc xá giáo viên cũng không tệ. Phòng hai người sạch sẽ, buổi tối có nước nóng, mỗi người đều được trang bị một chiếc máy tính xách tay, còn có mạng không dây phủ sóng 24/24.

Trường tiểu học hy vọng này hiện tại chỉ có sáu lớp, mỗi khối một lớp, mỗi lớp có khoảng hai mươi ba mươi học sinh.

Dư Niệm phải thay thế cô giáo đang nghỉ sinh, dạy môn ngữ văn cho lớp một và lớp hai, đồng thời kiêm nhiệm chủ nhiệm lớp hai, còn phụ trách cả các lớp học nhảy của các khối.

Giáo viên trong trường không đủ, hiệu trưởng cũng phải phụ trách dạy thay. Ở đây phong tục thuần phác, mọi người hòa thuận với nhau, Dư Niệm rất nhanh đã thích ứng với công việc này.

Vào buổi tối mùa hè, ở đầu thôn có đội múa hát, cũng có những nhóm nhỏ chơi cờ tướng, mạt chược, cờ ca rô và bài tây. Dư Niệm múa hát cũng khá ổn, được rất nhiều cô dì chú bác khen ngợi, nhưng đánh cờ tướng thì rất kém, chú Tống cho cậu đi trước ba nước cậu vẫn bị chiếu tướng trong vòng mười nước.

Vào buổi tối cuối tuần, ở đầu thôn có chiếu phim miễn phí, Dư Niệm ngồi ở vị trí đẹp mà học sinh đã giữ chỗ giúp mình, ăn túi đá và que cay mà bọn trẻ nhét cho, chớp mắt đã đến nửa đêm.

Ngoài những điều này, Dư Niệm thích nhất là đi chợ phiên. Chợ họp từ sáng đến trưa, ngày thường họp chợ nhỏ, cuối tuần và đầu tháng thì họp chợ lớn.

Ở chợ có rất nhiều thứ hiếm lạ và thú vị, mỗi lần đi đều có thể mang về đầy ắp đồ. Cậu còn có thể gặp gỡ rất nhiều phụ huynh học sinh, nói chuyện với họ về tình hình học tập gần đây của bọn trẻ.

Ngôi làng này không lớn, Dư Niệm đến đây ngày đầu tiên đã được toàn bộ dân làng biết mặt.

Ở đây tỷ lệ người lớn biết chữ không cao, mù chữ lên đến hơn 80%.

 

Họ tuy không biết chữ nhưng ai cũng hiểu, kiến thức trong xã hội hiện nay quý giá đến nhường nào. Họ không muốn con cái mình cũng giống như họ, suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, hy vọng con cái mình có thể chuyên tâm học hành, có tương lai, bước chân ra khỏi cái thôn này.

Chính vì vậy, người dân trong thôn vô cùng nhiệt tình và tôn trọng giáo viên.

Theo Dư Niệm thấy, dạy học tình nguyện ở đây cái gì cũng tốt, điều tiếc nuối duy nhất là phải xa Lương Tụng Thịnh.

Cậu đã bận, Lương Tụng Thịnh đương nhiên còn bận hơn. Hai người cách nhau hơn một trăm cây số chỉ có thể thông qua cuộc gọi video trước khi đi ngủ để an ủi lẫn nhau.

Ký túc xá mỗi tối mười một giờ cố định tắt đèn, để không làm phiền các giáo viên ở cùng phòng, Dư Niệm không tiện gọi điện thoại thường xuyên, nhưng tin nhắn lại không nghe được tiếng, cậu nằm trên giường đơn, trong lòng tràn đầy nỗi nhớ.

「Chồng ơi, em có chút hối hận vì đã đến dạy tình nguyện rồi. /Gấu nhỏ tủi thân」

Bác sĩ Lương nhà Niệm Niệm: 「Sao vậy, không quen à? Hay là gặp phải chuyện gì không vui?」

「Không có không có, em khá quen rồi, cũng rất vui. Chỉ là nhớ anh

quá, ban ngày bận rộn thì còn đỡ, cứ đến tối là lại thấy khó chịu. Chồng ơi. /Gấu nhỏ tủi thân」

Chưa đến nửa phút, điện thoại của Lương Tụng Thịnh đã gọi đến.

Dư Niệm vội vàng bắt máy, chui vào chăn, giọng nói hạ xuống mức thấp nhất, “Chồng ơi, mọi người đều ngủ cả rồi, sẽ làm ồn đấy, thôi mình cúp máy, nhắn tin đi.”

Cúp điện thoại xong, tin nhắn của Lương Tụng Thịnh đã nhanh chóng gửi đến.

Bác sĩ Lương nhà Niệm Niệm: 「Ngày mai anh đến thăm em.」

「Không cần không cần, em không sao mà. Chồng ngủ sớm đi, ngày mai nói chuyện tiếp, chúc anh ngủ ngon. /Gấu nhỏ ôm ôm」

Lương Tụng Thịnh mỗi ngày đều bận rộn như vậy, làm gì có nhiều thời

gian rảnh, huống chi đường xá xa xôi, khá là phiền phức. Dư Niệm lại gửi một tin nữa.

「Chồng à, cho em nghe giọng anh đi, chỉ một chút thôi. Em nhớ giọng anh quá, có được không? /Gấu nhỏ cầu xin」

 

Bác sĩ Lương nhà Niệm Niệm: 「Được. Niệm Niệm, nghe điện thoại, em không cần nói gì cả, chỉ cần nghe anh nói thôi.」

Trong đêm tối đen, ngoài cửa sổ có trăng tròn và tiếng ếch kêu. Trong

sóng vô tuyến, Dư Niệm nghe được tiếng thở của Lương Tụng Thịnh, còn có cả sự dịu dàng đang kề bên tai.

“Niệm Niệm, anh yêu em, cũng rất nhớ em, ngủ ngon.”

     

 

Một tuần sau, trường sắp xếp khám sức khỏe cho học sinh, từ khối lớn đến khối nhỏ, buổi tự học buổi sáng bị hủy bỏ.

Cậu ngáp một cái, rửa mặt xong thong thả đi về phía trường.

Ký túc xá giáo viên cách trường khoảng mười phút đi bộ, trên đường sẽ đi qua nhà ông Lý, bà Trương và cô Mã.

Dư Niệm sẽ ra sớm hơn hai mươi phút, nhận bánh bao thịt của ông Lý, sữa đậu nành xay bằng tay của bà Trương và trứng gà ta ăn kèm với dưa muối của cô Mã, còn phải trêu chọc con chó của cô Mã nữa, ăn no uống đủ mới đến trường.

Dư Niệm vừa cắn bánh bao, vừa nhận sữa đậu nành, “Bà ơi, hôm nay sao không thấy Doanh Doanh ạ?”

Mọi khi đều là con gái bà Trương, Doanh Doanh đưa sữa đậu nành mà. Bà Trương phủi phủi bụi bẩn trên tay áo, “Chẳng phải là nó biết cháu có gia đình rồi, Doanh Doanh nhà ta hết hy vọng, đi đến trường ngắm bác sĩ đẹp trai rồi.”

Dư Niệm: “Bác sĩ đẹp trai?”

Trường quả thật có một y tá trường học, nhưng bác Dương đã bảy mươi tuổi rồi mà.

Thấy phản ứng của cậu, bà Trương cười nói: “Thầy giáo Dư, cháu còn chưa biết sao?”

Dư Niệm chớp mắt, “Biết cái gì ạ?”

“Sáng nay vừa mới sớm, cả thôn đều đồn ầm lên rồi. Nói là có mấy bác sĩ ở thành phố đến khám sức khỏe cho bọn trẻ, người nào người nấy đều cao to, một người đẹp hơn một người, mấy cô gái độc thân đều chạy qua xem rồi, ăn mặc đẹp đẽ lắm.”

Cô Mã cũng xúm vào góp vui, “Ôi dào, để tôi nói nhé, mấy cô gái này cũng quá không biết điều rồi, người ta là bác sĩ ở thành phố, mắt cao lắm đấy. Vừa có tướng mạo, vừa có bằng cấp, có tố chất có tu dưỡng, sao có thể để ý đến mấy cô gái thôn quê được chứ.”

“Cô Mã, cô không được nói thế nhé, cô gái nhà người khác tôi không biết, nhưng mà Doanh Doanh nhà tôi là một đóa hoa kiều diễm đấy nhé, có nhiều người xếp hàng thích lắm đấy.”

 

Hai bà thím rôm rả bên tai, tim Dư Niệm đập nhanh, hơi thở cũng gấp gáp.

Trong lòng có hàng vạn lý do để cười nhạo cái ý nghĩ viển vông nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà chạy nhanh.

Bác sĩ, bác sĩ từ thành phố đến.

“Ây, thầy Dư, trứng, trứng cháu còn chưa ăn kìa!”

Dư Niệm quay đầu lại, “Thím ơi, cháu có việc, ngày mai cháu ăn ạ!”

     

 

Trong phòng học phía tây tầng một, Lương Tụng Thịnh đặt ống nghe xuống, đánh dấu tích vào khu vực tương ứng trên phiếu khám sức khỏe, đưa phiếu cho đứa trẻ.

Học sinh trật tự yên tĩnh, việc khám sức khỏe diễn ra tuần tự, lớp năm chỉ còn một đứa trẻ cuối cùng. Mặc áo đồng phục màu trắng nhạt, quần soóc đen.

Lương Tụng Thịnh đeo ống nghe lên, đặt vào xung quanh ngực cậu. Khoảng hơn mười giây, Lương Tụng Thịnh tháo ống nghe ra, đánh dấu tích, “Chú đáng sợ lắm sao?”

Mặt cậu bé đỏ bừng, lắc đầu như trống bỏi. Lương Tụng Thịnh: “Cháu căng thẳng gì vậy?”

Mười phút trước anh đã để ý thấy rồi, đứa trẻ này cứ luôn trì hoãn thời gian kiểm tra, từ người thứ hai mà kéo dài đến người cuối cùng.

Cậu bé lắp bắp, “Cháu, cháu có chuyện muốn nói với chú.” Lương Tụng Thịnh nhìn cậu, chờ cậu nói.

Cậu bé chỉ vào cổng trường, “Bác sĩ ơi, cái người mặc áo khoác đỏ, đi giày cao gót hồng ở ngoài kia là chị gái cháu đó. Chị ấy năm nay hai mươi hai tuổi, là giáo viên trường mầm non Hoa Hướng Dương ở thôn mình, nhà cháu chỉ có chị gái và cháu, sau này cháu sẽ tự kiếm tiền lấy vợ, cháu không để chị gái nuôi. Tiền sính lễ của chị cháu chỉ cần một vạn mốt, mua nhẫn vàng và dây chuyền là được, khi kết hôn thì mang đi hết, chị cháu xinh lắm, còn chưa có người yêu đâu.”

Lương Tụng Thịnh chăm chú lắng nghe, cũng không ngắt lời.

“Đây là chị cháu bảo cháu nói với chú. Chị cháu nói, nếu mà thành chị ấy sẽ mua nước ngọt, que cay và kẹo cao su cho cháu.”

Cậu bé ưỡn thẳng lưng, bắt chước dáng vẻ người lớn nói chuyện. Đồng chí bác sĩ, xin hãy cân nhắc chị gái cháu, chị ấy là một đóa hoa của thôn cháu, mấy anh chàng độc thân đều thích chị ấy cả!”

Lương Tụng Thịnh theo hướng cổng trường quay đầu, nhưng trong tầm mắt anh chỉ thấy một bóng người đang cầm túi ni lông đựng bánh bao, vội vàng chạy về phía bên này.

 

Anh quay đầu lại, móc ra một trăm tệ đưa cho cậu bé, “Cầm về mua đồ ăn vặt đi.”

“Chị gái của cháu rất tốt, cô ấy sẽ tìm được một đối tượng phù hợp hơn.” Lương Tụng Thịnh hào phóng lịch sự, “Rất xin lỗi, chú đã kết hôn rồi.” Bóng dáng đang chạy hòa vào ánh nắng vàng rực, Lương Tụng Thịnh không nói gì nữa, chỉ nhìn cậu.

Đợi đối phương bước chậm lại, cách anh chưa đến hai mét.

Lương Tụng Thịnh nghiêng người, kéo Dư Niệm lại, “Nhớ anh lắm sao?”

Lời nói thẳng thắn truyền đến tai tất cả mọi người, giáo viên vỗ tay ngưỡng mộ, bọn trẻ ồn ào náo động.

Người trong cuộc là Dư Niệm thì đỏ bừng cả mặt.

Lương Tụng Thịnh trấn định như thường, anh kéo Dư Niệm nhìn xung quanh, “Thầy Dư, không giới thiệu một chút với mọi người sao?”

Tình hình trước mắt hoàn toàn vượt quá dự liệu của Dư Niệm, nhưng vui vẻ và hưng phấn có thể che lấp tất cả.

Dư Niệm xoay người, nói với các thầy cô và bọn trẻ xung quanh: “Vị này là tiên sinh của tôi, bác sĩ Lương.”

Các giáo viên ồn ào, “Ồ ~ bác sĩ Lương, xin chào!” Bọn trẻ càng phấn khích hơn, “Thầy dượng xin chào!” “Thầy dượng đẹp trai quá đi!”

“Thầy dượng và thầy Dư là một cặp trời sinh!”

Dư Niệm đắm chìm trong những lời khen ngợi của bọn trẻ nhưng việc khám sức khỏe vẫn chưa xong.

Cậu lách sang một bên cạnh Lương Tụng Thịnh, “Anh cứ bận đi, em không làm phiền nữa.”

Dư Niệm đi được hai bước lại quay trở lại, cậu cũng không biết mình làm vậy để làm gì, đầu óc rối bời, đành phải nhét bánh bao vào túi áo của đối phương, “Cái đó, em đi thật đây.”

Người còn chưa đi được đã bị Lương Tụng Thịnh kéo lại, giọng nói dịu dàng thì thầm bên tai, “Chờ anh.”

Cả buổi sáng, Dư Niệm vừa lên lớp vừa sắp xếp cho bọn trẻ đi khám sức khỏe, người bận rộn hết cả lên nhưng trái tim vẫn cứ hưng phấn không ngừng.

Buổi trưa tan học, Dư Niệm sắp xếp cho bọn trẻ ăn trưa xong, nghỉ ngơi trong lớp.

Bọn trẻ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Dư Niệm vừa mở cửa lớp thì đã thấy Lương Tụng Thịnh đang chờ sẵn.

Bọn trẻ đang ngủ ngoan nhao nhao ngẩng đầu dậy, tiếng ồn ào không ngừng.

 

Hiệu trưởng cũng nghe tiếng chạy tới thay cậu nhận nhiệm vụ trông trẻ, còn sắp xếp cho Dư Niệm và các giáo viên khác đổi ca, buổi chiều được nghỉ nửa ngày.

Dư Niệm cảm ơn hiệu trưởng, tạm biệt bọn trẻ, mặt đỏ bừng bị kéo đến cánh đồng ngô phía sau trường.

Vào mùa thu, cây ngô cao quá đầu người, hai người lọt thỏm vào bên trong, vừa yên tĩnh lại vừa kín đáo.

Dư Niệm trong lòng vui vẻ, miệng thì oán trách, “Chẳng phải đã nói là không cần đến rồi sao? Đi một quãng đường xa như vậy vất vả lắm đấy.” Lương Tụng Thịnh ôm cậu, “Anh là tuân theo sự sắp xếp, đến đây làm việc.”

Môi của Dư Niệm lướt qua chiếc cúc áo bằng nhựa ở ngực anh, “Chỉ là làm việc thôi sao?”

Lương Tụng Thịnh: “Càng vì đến gặp em.”

Nỗi nhớ như lũ tràn bờ, “Chồng ơi, em nhớ anh quá.” “Anh cũng nhớ em.”

Dư Niệm ôm anh chặt hơn, “Có phải buổi chiều anh sẽ về rồi không?” “Không, còn ở lại ba ngày.”

“Còn công việc gì khác nữa sao?”

“Ừ, theo chỉ thị của cấp trên còn phải phụ trách khám sức khỏe cho người già trên sáu mươi tuổi trong toàn thôn.”

Mắt Dư Niệm sáng lên, “Vậy có nghĩa là…”

“Có nghĩa là ba ngày này, chúng ta sẽ ở cùng nhau.”

“Tuyệt quá!” Dư Niệm xem đồng hồ, “Buổi chiều mấy giờ thì đi làm ạ?” “Buổi chiều được nghỉ.” Lương Tụng Thịnh xoa đầu cậu, “Vậy nên, thầy Dư có tiện đi cùng không?”

“Tiện tiện, từ giờ cho đến lúc đi làm ngày mai, toàn bộ thời gian của thầy Dư đều là của chồng em.”

Nói là muốn có không gian riêng tư, cuối cùng Dư Niệm vẫn tạo cơ hội cho bọn trẻ có thêm một buổi tìm hiểu kiến thức y học.

Sân trường lúc ba giờ chiều, hơn một trăm đứa trẻ ngồi ngay ngắn, chăm chú lắng nghe Lương Tụng Thịnh giảng bài trên bục.

Đối với phần lớn bọn trẻ trong thôn, các em chưa từng đến bệnh viện lớn ở thành phố, cũng không hiểu khoa ngoại là gì, nhưng các em biết đến nghề bác sĩ, cũng nhận ra chiếc áo blouse trắng thiêng liêng.

Hy vọng các em có thể học được những kiến thức y học thường dùng, cũng hy vọng các em có thể lập một tấm gương trong lòng. Chuyên tâm học hành, không ngừng tiến bộ, cũng có thể trở thành người có ích cho xã hội, cho dù là bác sĩ, giáo viên, luật sư, hay bất kỳ nghề nghiệp nào vĩ đại hay nhỏ bé.

 

Buổi giảng về y học kết thúc, Dư Niệm dẫn Lương Tụng Thịnh đi tham quan thôn, đi xem múa rối bóng, hái ngô bắt cá, buổi tối đến nhà người dân ăn cơm quê, đi ra đầu thôn đánh cờ, xem phim.

Sau chín giờ, trời nhá nhem tối, Dư Niệm bị Lương Tụng Thịnh kéo vào rừng cây nhỏ.

Hai người say đắm hôn nhau trong bóng đêm, hôn đến khó thở, hôn đến quần áo xộc xệch.

Hôn đến không kiềm chế được, hôn đến không thể dừng lại.

Rõ ràng đã kết hôn hai năm rồi nhưng lúc này lại giống như những học sinh trốn học buổi tối, lén lút ở trong góc.

Cấm kỵ, điên cuồng lại kìm nén.

Đồng hồ báo thức trên điện thoại vang lên, Dư Niệm cố gắng rời khỏi vòng tay của Lương Tụng Thịnh, “Em phải về rồi.”

Dư Niệm chân tay mềm nhũn, vuốt lại mái tóc, vội vàng cài cúc áo, lảo đảo đi về.

Lương Tụng Thịnh đuổi theo, kéo người lại ôm, “Em vội gì vậy?” Dư Niệm thở d.ốc, quyến luyến hơi ấm của anh, “Ký túc xá mười một giờ khóa cửa, muộn nữa sẽ không vào được.”

Lương Tụng Thịnh: “Ở chỗ anh đi.” Dư Niệm ngẩn người, “Hả?”

Lương Tụng Thịnh giúp cậu cài lại cúc áo, tiếp tục hôn cậu, “Thầy Dư, chồng chồng hợp pháp, đạo đức và pháp luật đều không vượt giới hạn.” Thị trấn đã sắp xếp nhà khách cho các bác sĩ, không thể so sánh với khách sạn ở thành phố nhưng mỗi người một phòng cũng khá sạch sẽ.

Cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào, đèn phòng ngủ không bật, không có khách sáo, cũng không có khúc dạo đầu, trên cánh cửa chỉ còn lại những dấu vết triền miên.

Thắt lưng của Dư Niệm bị rút ra, những chiếc cúc áo đã cài cũng bị cởi ra một nửa.

Nụ hôn của Lương Tụng Thịnh từ môi chuyển xuống yết hầu, “Niệm Niệm, em có biết chúng ta bao lâu rồi chưa thân mật không?”

Dư Niệm không nói nên lời, đầu óc rối bời. Lương Tụng Thịnh: “Ba tháng.”

“Em đã không về nhà suốt ba tháng, đã khiến anh nhớ suốt ba tháng.” Dư Niệm nào có không nhớ, trước khi cậu đi dạy tình nguyện, cho dù có bận thế nào thì mỗi tối cũng phải có ít nhất một lần.

Dư Niệm quen ngủ trong vòng tay Lương Tụng Thịnh, quen nghe tiếng tim đập của anh, sờ vào da thịt của anh mà ngủ. Quen trước khi ngủ có anh, sau khi tỉnh dậy cũng có anh. Quen mỗi ngày đều được hôn, được ôm vào lòng.

 

Để thích ứng với việc không có những điều đó, cậu đã mất ba tháng nhưng vẫn không thể thích ứng được.

Nhớ anh vô cùng, mỗi ngày đều rất nhớ.

Dư Niệm dùng sức đáp lại nụ hôn của anh, “Tối nay, tối nay em sẽ bù đắp cho anh hết.”

Lương Tụng Thịnh bế bổng cậu lên, “Muốn đi tắm không?” Dư Niệm rúc vào lòng anh, “Nghe theo chồng hết.”

“Nhưng phải nhỏ tiếng thôi.” Lương Tụng Thịnh bế người vào phòng tắm, giúp cậu cởi áo,

“Cách âm ở đây không tốt.”

Dư Niệm gật đầu, căng thẳng muốn chết, nhắm mắt chờ đợi hạnh phúc ập đến.

     

 

Mùa hè năm sau, lại đến mùa tốt nghiệp một lần nữa.

Dư Niệm mặc bộ áo tốt nghiệp thạc sĩ màu xanh lam, ôm chiếc mũ cử nhân trong tay, ngồi trong hội trường, cúi đầu nhắn tin.

「Hiệu trưởng Phùng còn phải nói bao lâu nữa đây, đã hai mươi phút rồi./Gấu nhỏ chu môi」

Bác sĩ Lương nhà Niệm Niệm: 「Nhẫn nại, nghe cho kỹ.」

「Nhưng em không đợi được nữa rồi, em đang vội gặp chồng em đó.

/Gấu nhỏ tủi thân」

「Ngoan, sắp xong rồi.」

Tin nhắn tiếp theo còn chưa kịp gửi đi, hiệu trưởng Phùng đã nói lời cảm

ơn, người dẫn chương trình bước lên sân khấu.

“Tiếp theo xin mời viện sĩ của Học viện Y học Quốc gia, viện trưởng danh dự của Học viện Y khoa Dương Đại, nghiên cứu sinh tiến sĩ, chủ tịch Ủy ban Đánh giá Chức danh Cao cấp hệ thống y tế Dương Thành, bác sĩ khoa ngoại thần kinh Lương Tụng Thịnh của Bệnh viện Tỉnh lên sân khấu phát biểu.”

Gần ba năm nay, Lương Tụng Thịnh không chỉ được mời làm nghiên cứu sinh tiến sĩ, mà còn liên tục nhiều năm cung cấp kinh phí giáo dục cho học viện y, cổ vũ sự phát triển mạnh mẽ của học viện.

Tiếng vỗ tay vang lên xung quanh, Dư Niệm nhanh chóng gõ chữ.

「A a a a đến rồi đến rồi, đến rồi đến rồi! Chồng ơi cố lên cố lên! Chồng em giỏi nhất! /Gấu nhỏ xoay vòng/Gấu nhỏ rải hoa」

Bác sĩ Lương nhà Niệm Niệm: 「Lên sân khấu rồi, lát nữa trả lời em.」

Dư Niệm ôm điện thoại, nhìn người đàn ông phong độ ngời ngời trên

sân khấu, nghe những lời khen ngợi xung quanh về lý lịch, ngoại hình và tài năng của chồng mình, trong lòng vui sướng vô cùng.

 

Ôi chao, càng nghe càng thấy thoải mái.

Bài phát biểu kết thúc, Lương Tụng Thịnh bước xuống sân khấu. Dư Niệm tiếp tục trả lời tin nhắn.

「Hừ, ai đó quá đáng ghê đó!」

Bác sĩ Lương nhà Niệm Niệm: 「Sao thế?」

「Nhiều người lên sân khấu phát biểu như vậy, kết quả bạn học em toàn khen anh. /Gấu nhỏ chống nạnh」

Bác sĩ Lương nhà Niệm Niệm: 「Khen gì?」

「Khen anh sống mũi cao, người cao dáng đẹp, khen anh mặc vest đẹp,

khen anh chín chắn ổn trọng đẹp trai, khen anh là nhà từ thiện lớn, khen anh y thuật giỏi, siêu có năng lực, tóm lại là chỗ nào cũng tốt.」

Bác sĩ Lương nhà Niệm Niệm: 「Khen nhiều cũng vô ích thôi.」

「Sao vậy? /Gấu nhỏ chấm hỏi」

Bác sĩ Lương nhà Niệm Niệm: 「Bác sĩ Lương là đồ vật độc quyền của bạn học Dư Niệm, chỉ thuộc về Dư Niệm.」

「Ôi chao, bạn học Dư Niệm cũng chỉ thuộc về bác sĩ Lương. /Gấu nhỏ ngại ngùng」

Bác sĩ Lương nhà Niệm Niệm: 「Được rồi, nghe cho kỹ đi, kết thúc lễ bế giảng gặp.」

「Dạ dạ! /Gấu nhỏ hôn hôn」

Lễ bế giảng kết thúc, mọi người lần lượt đi ra ngoài, Dư Niệm vẫn đang

cúi đầu nhắn tin.

Lớp trưởng và những người khác đều đang chờ ở cửa, thấy Dư Niệm ra, lớp trưởng gọi cậu, “Dư Niệm, nhanh lên, chỉ còn thiếu cậu thôi.”

Dư Niệm cất điện thoại, “Đi đâu vậy?”

“Liên hoan, đã đặt chỗ rồi, Giang Nam Nhã Uyển.”

Dư Niệm: “Tiệc liên hoan tốt nghiệp không phải ngày kia sao?” “Thì đúng hôm nay không có việc gì, mình làm luôn một bữa.” Dư Niệm: “Xin lỗi nhé, hôm nay chắc tớ không đi được.”

Lớp trưởng: “Sao vậy, có việc à?” “Chồng tớ đang đợi tớ.”

Lớp trưởng ngẩn người, “Không phải chứ, cậu thật sự có chồng à?” Khiến Dư Niệm nghẹn họng, “Đương nhiên là thật rồi.”

“Hầy, tớ cứ tưởng cậu chỉ là viện cớ để từ chối người khác thôi đấy.” Ba năm cao học, người yêu thích Dư Niệm không ít, đặc biệt là một số đàn em khóa dưới, có không ít người bày tỏ ý tốt với cậu, lần nào cậu

 

cũng lấy lý do đã có đối tượng để từ chối. Tôi xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.

Lớp trưởng gãi đầu, “Xin lỗi nhé, thật là hiểu lầm rồi.”

Dư Niệm cười nói: “Không sao đâu, chúng ta ngày kia liên hoan sau cũng được mà.”

Có bạn học nhiều chuyện bên cạnh, “Niệm Niệm, khi nào thì cho chồng cậu ra mặt một bữa đi.”

“Toàn nghe cậu nói, một lần còn chưa thấy mặt mũi người ta đâu!” “Đúng đấy, dù sao cũng là bạn học một khóa, cũng cho chúng tôi gặp mặt chứ.”

Lại có người đùa giỡn ồn ào, “Gặp rồi thì mới từ bỏ được.” “Đúng đấy, làm thần bí như vậy, tớ lại càng tò mò hơn đấy!”

“Anh ấy không thần bí đâu.” Dư Niệm dời mắt, “Mọi người đều gặp rồi mà.”

Mọi người theo ánh mắt cậu quay lại, cuối cùng dừng lại trên người người đàn ông đang mặc vest.

Mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, mãi mới thốt ra được mấy chữ, “Bác, bác sĩ Lương?”

Đợi người đàn ông đi tới, Dư Niệm khoác tay anh, nói với bạn học bên cạnh: “Chính thức giới thiệu với mọi người, đây là tiên sinh của tớ…” “Lương Tụng Thịnh.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK