• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

◎Cũng không thể hôn anh được.◎

Không lâu sau, Dư Niệm lại cuộn tròn trên giường, bên tai là tiếng khóc lóc ai oán của Dương Chi Kỳ trong điện thoại.

“Niệm Niệm của chị ơi, em trai da trắng nõn nà, ngoan ngoãn đáng yêu của chị ơi, nó mới mười tám tuổi thôi mà! Chỉ sau một đêm, không những đau khổ mất đi nụ hôn đầu, mà còn phải chính thức bước vào hàng ngũ ‘phụ nam đã có gia đình’ nữa chứ!”

“Chỉ trong một đêm này thôi, biết bao nhiêu fan mẹ, fan chị, fan bạn gái, fan bạn trai, fan chồng, fan vợ phải theo đó mà ‘góa phụ’, thất tình rồi!” “Rốt cuộc đây là sự suy đồi của đạo đức, hay là sự vặn vẹo của nhân tính vậy!”

“Chị Chi Chi, chị đừng nói nữa.” Dư Niệm vùi mình trong chăn, ngại đến mức không dám lộ mặt, “Theo di chúc của ông nội, em vốn dĩ phải gả cho anh ấy mà.”

“Ối dồi. Lúc này thì nói nghe hay đấy, chị nhớ là có người thời gian trước còn khóc lóc mặt mày, nói không thể chấp nhận cái ‘đồ cổ’ đó, đau khổ khó chịu hỏi chị phải làm sao cơ mà!”

“Sao chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, không những chấp nhận hoàn toàn, mà còn ‘tận hưởng’ đến vậy nữa chứ?”

“Chị, chị Chi Chi!”

Dương Chi Kỳ nín cười, “Được rồi, không trêu em nữa. Chỉ cần em bằng lòng, chị thấy rất tốt.”

“Còn có thể trấn áp những kẻ ma quỷ đang có ý đồ, đỡ cho bọn chúng lại muốn tiếp cận em, mặt dày mày dạn!”

“Niệm Niệm, chúc mừng em, chị vui cho em.”

Dư Niệm thu mình lại thành một cục, chui xuống dưới gối, “Cảm ơn chị Chi Chi.”

 

Dương Chi Kỳ: “À đúng rồi, tiệc đính hôn đã định được thời gian cụ thể chưa? Chị sắp phải ra nước ngoài tu nghiệp, nếu thời gian có trùng thì chị sẽ điều chỉnh trước.”

Dư Niệm: “Vẫn chưa quyết định, còn phải hỏi ý kiến của anh chị nữa.” “Ừ, báo cho chị trước là được.”

“Vâng ạ, chị Chi Chi, em đi tập nhảy đây.”

Gần đến cuộc thi nhảy, Dư Niệm dồn hết tâm trí vào đó, nhưng phiền phức lại liên tiếp ập đến.

Tổ Vân Trác nhận được điện thoại từ quê nhà, nói ông nội lúc đi chợ thì bị động kinh đột ngột, hiện đang ở bệnh viện huyện.

Tổ Vân Trác lập tức mua vé xe về quê.

Dư Niệm lo lắng mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Tổ Vân Trác vào tối hôm đó.

Cậu vội vàng hỏi: “Ông cậu sao rồi?”

“Bác sĩ nói là u màng não xoang hang, khối u rất lớn, trước đó ông bị chóng mặt chắc cũng liên quan đến cái này. Nhưng bệnh viện huyện trình độ có hạn, bác sĩ khuyên chúng tớ đến bệnh viện lớn khám.” Dư Niệm: “Mau đưa ông lên thành phố đi.”

“Nhưng mà, bệnh viện tuyến ba ở thành phố đắt quá. Bệnh của ông mà đến đó chữa, cộng thêm hồi phục sau phẫu thuật, ít nhất cũng phải mười vạn tệ.”

“Tính mạng của ông quan trọng hơn, mười vạn tệ tính là gì?” Dư Niệm sốt ruột, “Chuyện này còn phải do dự sao?”

“Niệm Niệm, mười vạn tệ đối với cậu thì không là gì, nhưng nhà tớ chỉ là nông dân bình thường thôi. Ông tớ trồng khoai lang, cả năm thu hoạch cũng chỉ được mấy nghìn tệ, nhà tớ dốc hết gia tài cũng không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.”

Dư Niệm lúc này mới phát hiện mình lỡ lời, “Xin lỗi, Vân Trác, tớ không có ý đó, vừa nãy tớ chỉ là tớ…”

“Nhưng cậu nói đúng, mười vạn tệ tính là gì, có nhiều tiền hơn nữa cũng không quan trọng bằng tính mạng của ông.” Tổ Vân Trác rất kiên định, “Không có tiền thì tớ đi vay, dù phải trả giá thế nào, tớ cũng sẽ không bỏ rơi ông.”

“Ừ, ông sẽ khỏi thôi.” Dư Niệm thở phào nhẹ nhõm, thử thăm dò nói: “Vậy, cậu đưa ông lên chứ?”

“Lên! Tớ đi thu dọn đồ đạc, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho cậu.” Tổ Vân Trác nói, “Nhưng mà, chuyện tập nhảy dạo gần đây…”

“Cậu đã luyện tốt như vậy rồi, không ảnh hưởng đâu. Cậu cứ yên tâm ở bên ông đi, tớ sẽ cố gắng luyện tập.”

“Ừ, cố lên!”

 

Ba ngày sau.

Dư Niệm lại nhận được điện thoại của Tổ Vân Trác. “Cậu lên đến rồi sao? Ông thế nào rồi?”

“Cậu yên tâm đi, tình hình hiện tại ổn định, tinh thần cũng tốt.”

Trái tim treo lơ lửng của Dư Niệm cuối cùng cũng hạ xuống, “Ông ở bệnh viện nào thế? Tớ đến thăm ông.”

“Không cần đâu, không cần phải chạy đến một chuyến làm gì.” “Không sao mà, dù sao tớ ở nhà cũng buồn, cậu nói cho tớ đi.” Tổ Vân Trác: “Ở khoa ngoại thần kinh của bệnh viện tỉnh.”

Dư Niệm: “…A, khoa ngoại thần kinh.” Huhu, thật không nên hỏi mà,

Không đi không được rồi. “Được, tớ lát nữa sẽ qua.”

Cúp điện thoại, Dư Niệm trang bị đầy đủ, xách theo đồ bồi bổ đến bệnh viện.

Lúc Dư Niệm đến, ông của Tổ Vân Trác đang chuẩn bị nghỉ ngơi. Cậu không làm phiền nhiều, cùng Tổ Vân Trác đi dạo ở vườn hoa dưới lầu. Đây là lần đầu tiên Dư Niệm đến bệnh viện tỉnh.

Lúc ông nội còn sống nhà có bác sĩ riêng, khoảng thời gian ông nội bị bệnh cũng là đội ngũ y tế chuyên nghiệp đến nhà điều trị.

Buổi trưa tháng chạp trời ấm áp, trong vườn trồng cây tùng bách và cây đông thanh, còn có mấy cây hoa mai đang nở rộ.

Dư Niệm nhìn xung quanh, chỗ nào cũng thấy mới lạ.

Nơi này chính là chỗ Lương tiên sinh làm việc, không biết anh đang ở tầng nào nhỉ.

Tổ Vân Trác ngồi bên cạnh cậu, “Niệm Niệm, cảm ơn cậu đã đặc biệt đến đây.”

“Không có gì đâu, khách sáo với tớ làm gì.” Dư Niệm nói: “À đúng rồi, bệnh của ông cậu, bác sĩ ở đây nói thế nào?”

“Cũng nói gần giống như ở bệnh viện huyện, u màng não xoang hang, may mà là lành tính, nhưng khối u khá lớn, phải phẫu thuật cắt bỏ.” Dư Niệm: “Mổ não sao?”

Tổ Vân Trác gật đầu.

Dư Niệm rùng mình, “Khi nào thì phẫu thuật được?”

“Tớ muốn chờ bác sĩ Lương, nhưng lịch của anh ấy kín mít, có lẽ phải đợi một thời gian.”

Da đầu Dư Niệm tê dại, “Bác sĩ… Lương nào?” “Trưởng khoa ngoại thần kinh, Lương Tụng Thịnh.”

Từ miệng bạn học nghe được tên của anh, cảm giác thật kỳ lạ.

Dư Niệm lúng túng, “Hình như nghe nói rồi, anh ấy có vẻ giỏi lắm?”

 

“Đúng, anh ấy là bác sĩ giỏi nhất khoa ngoại thần kinh hiện tại, cũng là người có uy tín nhất trong lĩnh vực này. Ông tớ tuổi cao rồi, phẫu thuật vốn đã có nguy hiểm, tớ vẫn muốn tìm bác sĩ giỏi nhất làm.” Tổ Vân Trác nói, “Nhưng bác sĩ Lương rất bận, có thể phải đợi đến sau Tết.”

Dư Niệm thầm vui vẻ, “Đợi cũng đáng, bác sĩ giỏi như vậy, rất khó tìm.” Tổ Vân Trác thở dài, “Nhưng tình trạng của ông, trước phẫu thuật không thể xuất viện, tiền viện phí ở đây cao quá.”

“Vậy à.” Dư Niệm đảo mắt, “Nhà tớ có người thân làm việc ở bệnh viện tỉnh, hay là tớ hỏi giúp cậu xem, có thể phẫu thuật sớm hơn không?” “Thật sao?” Tổ Vân Trác kích động đứng lên, “Anh ấy làm ở khoa nào, cũng là bác sĩ à?”

“À?” Dư Niệm gãi đầu, “À, anh ấy là họ hàng xa của nhà tớ, cụ thể thì tớ cũng không rõ lắm, để tớ về hỏi ba đã.”

Tổ Vân Trác: “Có phải phiền cậu quá không?” “Không sao đâu, đằng nào cũng phải phẫu thuật mà.”

Tổ Vân Trác cúi đầu thật sâu, “Niệm Niệm, cảm ơn cậu.” “Không cần không cần, đừng khách sáo thế.”

Nhận cái cúi đầu của Tổ Vân Trác, Dư Niệm bỗng dưng cảm thấy có áp lực. Cậu đã phác thảo trong lòng rất nhiều lần, thay đổi vô số cách nói, cuối cùng vào tối hôm sau, cậu cũng đợi được Lương Tụng Thịnh về nhà.

Dư Niệm nhiệt tình xông lên, nhận lấy áo khoác của Lương Tụng Thịnh, “Lương tiên sinh về rồi à, có mệt không, có khát không ạ?”

Dư Niệm đưa nước đến, lại đi xoa bóp vai, “Làm việc vất vả rồi, mau nghỉ ngơi đi.”

Lương Tụng Thịnh uống hết nước, không để cậu xoa bóp, “Muốn nói gì?”

Dư Niệm: “…”

Mình diễn tệ đến vậy sao?

Mắt cậu láo liên nhìn xung quanh, “Ừm… thì là, anh có một bệnh nhân tên là Tổ Thành, có ấn tượng không?”

“U màng não xoang hang.” “À đúng, chính là ông ấy.”

Lương Tụng Thịnh: “Sao vậy?”

“Ông ấy là ông của bạn cùng phòng em, Tổ Vân Trác.”

Sắc mặt Lương Tụng Thịnh tối sầm lại, “Bạn bè nhảy hiphop cùng em?” “Đúng, cậu ấy là người giỏi nhất chuyên ngành, môn chuyên ngành siêu siêu giỏi luôn đó. Cậu ấy cái gì cũng biết nhảy, hai đứa em còn là bạn nhảy trong cuộc thi múa đôi nữa.”

 

Nhắc đến chuyện này, Dư Niệm vô cớ hưng phấn, “Vân Trác thật sự là một người siêu tốt, cậu ấy giỏi như vậy, từ chối rất nhiều người chỉ để cùng nhóm với em đấy.”

Lương Tụng Thịnh: “Vậy thì sao?”

Dư Niệm không dám nhìn vào mắt Lương Tụng Thịnh, “Thì là, gia cảnh nhà cậu ấy không tốt lắm, nằm viện dài ngày thì tiền viện phí cao quá.

Nếu có thể thì có thể cho ông của cậu ấy phẫu thuật trước được không, để ông sớm xuất viện ấy mà?”

“Em quan tâm đến cậu ta lắm à?”

“Đúng vậy, cậu ấy là bạn cùng phòng của em, cũng là người bạn tốt nhất của em ở đại học.”

Lương Tụng Thịnh tháo cà vạt, tùy tiện ném sang một bên, “Sinh ra ai cũng bình đẳng, mọi việc đều phải có trước có sau. Hôm nay anh vì bạn của em mà ‘bật đèn xanh’, có nghĩa là, tất cả bệnh nhân phía trước cậu ta đều phải dời lịch.”

“U màng não xoang hang không phải là bệnh cấp tính. Ông ấy đang chờ tiền, còn bệnh nhân bị ông ấy ‘đẩy’ đi thì có thể mất mạng.”

Tính mạng con người đặt trước mắt, Dư Niệm ngay lập tức phát hiện, mình là một tên hề ích kỷ.

Cậu cúi đầu, gãi tay đến đỏ ửng, “Xin lỗi, là em suy nghĩ không chu đáo.”

Nhưng cậu lại không thể không lo lắng, không thể không buồn.

Tổ Vân Trác có hoàn cảnh giống cậu, từ nhỏ cha mẹ đều mất, một tay ông nội nuôi lớn. Nhìn thấy ông lão nằm trên giường bệnh, cậu luôn nhớ đến ông của mình.

Cậu biết nỗi đau mất đi ông bà, nên chỉ mong cả thế giới này đừng ai phải trải qua.

Lương Tụng Thịnh lướt qua người cậu, đầu ngón tay gạt đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, “Ngủ sớm đi.”

Dư Niệm đầu tiên là mất ngủ, sau đó là không dậy nổi, mãi đến trưa mới bị điện thoại đánh thức. Ghi chú trên màn hình cuộc gọi đến, khiến cậu không có dũng khí nghe máy.

Điện thoại vừa tắt không lâu, lại vang lên.

Dư Niệm áp điện thoại vào tai, “Alo, Vân Trác.” “Niệm Niệm, cảm ơn cậu nhiều lắm!”

“Tính mạng của ông tớ đều là do cậu cứu đấy!” “Hả? Sao vậy?”

“Là người thân nhà cậu giúp đỡ đúng không? Bác sĩ Lương đồng ý phẫu thuật sớm rồi.”

“Hả? Khi nào thì làm?”

 

“Đã làm xong rồi, bốn tiếng trước đã ra khỏi phòng phẫu thuật, bây giờ người cũng tỉnh rồi.” Qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Tổ Vân Trác, “Bác sĩ Lương thật sự quá giỏi, thời gian phẫu thuật còn ngắn hơn dự kiến, vết thương lại nhỏ, sau phẫu thuật tình trạng của ông rất tốt, bác sĩ Lương đúng là thần y tái thế.”

Nhưng mà, tối qua anh ấy không phải ở nhà…

Dư Niệm cầm điện thoại, chân trần chạy sang phòng bên cạnh. Phòng ngủ rộng rãi, được ánh sáng chiếu vào sáng rực, giường chiếu sạch sẽ phẳng phiu, dường như không có ai đụng đến.

Dư Niệm: “Bác sĩ Lương phẫu thuật tối qua sao?”

“Đúng, mười giờ tối, chúng tớ nhận được thông báo tạm thời, nói một tiếng sau bác sĩ Lương có thời gian, hỏi chúng tớ có làm không.”

“Cơ hội khó có được, tớ lập tức đồng ý luôn.” Tổ Vân Trác rất phấn khích, “Bệnh viện còn cho chúng tớ làm theo diện cứu trợ, giảm một nửa tiền phẫu thuật, cộng thêm bảo hiểm y tế của nông thôn mới nữa, không tốn nhiều tiền, tớ cũng không cần phải đi vay mượn khắp nơi nữa.”

“Dư Niệm, lần này đều nhờ vào cậu cả, đương nhiên còn có bác sĩ Lương nữa, cảm ơn hai người quá.”

“Không có gì.” Trong lòng Dư Niệm trào lên vị chua chát, “Bác sĩ Lương còn ở bệnh viện không?”

“Chắc còn, tớ nghe nói anh ấy bảy giờ sáng kết thúc ca phẫu thuật của ông tớ, tám giờ còn một ca nữa. Bận quá, tớ không tìm được cơ hội để đích thân cảm ơn nữa.”

Dư Niệm không ngồi yên được nữa, “Tớ qua thăm ông cậu, chúng ta nói chuyện trực tiếp.”

Hiệu quả phẫu thuật của ông nội Tổ Vân Trác rất lý tưởng, sau phẫu thuật ba tiếng thì tỉnh lại, tinh thần cũng rất tốt.

Dư Niệm đến phòng bệnh, ông nội Tổ Vân Trác vẫy tay gọi cậu, “Niệm Niệm, cháu đến rồi, ông nhớ cháu chết đi được.”

Mấy ngày trước lần đầu tiên gặp Dư Niệm, ông nội Tổ Vân Trác đã rất thích cậu. Dư Niệm trông ngoan ngoãn, lại hiểu lễ phép. Đến thì mang theo rất nhiều đồ đạc đã đành, còn không ngừng khen món khoai lang sấy của ông ngon, sớm đã khiến ông vui như mở cờ trong bụng.

Thêm vào đó, cháu trai nói với ông mình có thể phẫu thuật thuận lợi đều nhờ vào sự giúp đỡ của Dư Niệm càng khiến ông thích cậu không thôi. Dư Niệm nhìn băng gạc trên đầu ông lão, ngồi xuống bên giường, “Ông ơi, ông mau nằm xuống đi.”

Ông lão nắm lấy tay cậu, đặt vào lòng bàn tay mình, “Đứa bé ngoan, cháu giúp ông như vậy, để ông báo đáp cháu thế nào đây.”

 

Dư Niệm lắc đầu, “Không có gì đâu ạ, ông đừng nói như vậy, không có gì phải báo đáp hết.”

Thực tế, Dư Niệm vẫn chưa hiểu rõ nguyên do, theo ý của Lương Tụng Thịnh tối qua, không nên phẫu thuật cho ông nội Tổ Vân Trác sớm mới đúng.

Ông nội Tổ Vân Trác nheo mắt, vỗ vỗ tay cậu, “Này cháu, có người yêu chưa?”

Dư Niệm không hiểu, “Người yêu gì ạ?”

Ông nội Tổ Vân Trác cười lộ cả nếp nhăn, “Cháu xem Vân Trác nhà ông thế nào? Hai đứa có muốn làm người yêu không, sau này để nó chăm sóc cháu, ở bên cháu?”

Dư Niệm há hốc mồm, “Hả?”

Tổ Vân Trác đỏ mặt, “Ông ơi, ông đừng nói lung tung!” “Đến giờ rồi, bác sĩ đến kiểm tra phòng.”

Không khí kỳ lạ bị giọng nói từ bên ngoài cắt ngang, ba bốn bác sĩ áo blouse trắng đứng ở giữa, vây quanh một người đàn ông mang khí chất uy nghiêm.

Tổ Vân Trác nghiêm nghị đứng dậy, “Bác sĩ Lương, cảm ơn anh, anh vất vả rồi, anh là Hoa Đà tái thế, là ân nhân của gia đình chúng tôi.”

Tổ Vân Trác liên tiếp cúi đầu ba lần, Lương Tụng Thịnh chỉ gật đầu. Dù đeo khẩu trang cũng không thể che giấu được khí chất lạnh lùng bẩm sinh của anh.

Ánh mắt của Lương Tụng Thịnh từ chỗ Tổ Vân Trác lướt đến chỗ Dư Niệm.

Toàn thân Dư Niệm như bị nước đá dội qua, cậu run lên, chỉ nghẹn ra ba chữ, “Bác sĩ Lương.”

Hơi lạnh từ trên người cậu dời đi, Lương Tụng Thịnh đứng bên mép giường, “Ông cảm thấy thế nào rồi ạ?”

Dư Niệm nhân cơ hội quay sang chỗ Tổ Vân Trác, nhỏ giọng nói: “Tớ không làm phiền nữa, đi trước đây.”

Nói xong, Dư Niệm chào ông nội Tổ Vân Trác.

Ông nội Tổ Vân Trác vội vàng gọi cháu trai, nháy mắt ra hiệu, “Đứng ngây ra đó làm gì, mau đi tiễn người ta đi!”

Tổ Vân Trác lúc này mới chợt hiểu ra, “À à, Niệm Niệm tớ tiễn…” Lương Tụng Thịnh: “Trong thời gian kiểm tra phòng, người nhà bệnh nhân cần phải đi cùng.”

Dư Niệm ngại muốn chết, “Không cần không cần tiễn đâu, tớ tự đi được, cái đó tớ đi trước đây.”

Dư Niệm ba chân bốn cẳng biến mất.

Bầu không khí quái dị này cậu không muốn ở lại dù chỉ nửa giây.

 

Ông nội Tổ Vân Trác tinh thần phấn chấn, nhìn cháu trai lải nhải không ngừng, “Cái thằng nhóc này, thật không có phong thái năm xưa của ông. Cái gì cũng không biết, theo đuổi một đứa bé mà cũng cần ông dạy tận tay à?”

Tổ Vân Trác gãi đầu, “Ông ơi, ông đừng nói lung tung, con với Niệm Niệm không có…”

“Không có gì mà không có, đứa bé tốt như vậy, con không theo đuổi, coi chừng bị người khác cướp mất. Ông nói cho…”

Lương Tụng Thịnh đột nhiên lên tiếng: “Bác sĩ Trương, lắp máy thở oxy.”

Bác sĩ Trương kiểm tra máy đo độ bão hòa oxy trong máu, “Trưởng khoa Lương, độ bão hòa oxy trong máu của bệnh nhân hình như…”

“Bảo anh lắp thì anh cứ lắp đi.”

“Vâng.” Bác sĩ Trương mở thiết bị, “Thưa ông, chúng tôi phải đặt ống thở, trong lúc này ông không thể nói chuyện được.”

Dư Niệm đứng ở sảnh lớn trung tâm khu nội trú, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Cậu biết rõ mục đích thật sự mình đến đây là gì, nhưng khi vừa gặp Lương Tụng Thịnh, cậu đã căng thẳng đến mức không nói được gì. Vừa ngại vừa mất mặt.

Hơn nữa, anh ấy trông có vẻ hung dữ, lại còn rất bận. Hay là thôi đi, vẫn nên về nhà trước thì hơn.

Dư Niệm bấm thang máy, phía sau trạm y tá truyền đến âm thanh. “Bệnh nhân giường số 10, nhớ chăm sóc nhiều hơn đấy.” “Giường số 10? Sao vậy?”

“Nghe nói là người quen của bác sĩ Lương.” “Thiết diện vô tư cũng có người quen sao?”

“Tối qua bác sĩ Lương dùng thời gian riêng để làm thêm một ca phẫu thuật cho giường số 10 đấy. Thức đêm làm cả một đêm, tiếp đó lại đi làm ca thứ hai. Tình huống này xưa nay chưa từng có, có thể không phải người quen sao?”

“Tôi còn nghe nói, bác sĩ Lương xin cho ông ấy một đường ưu tiên đặc biệt, còn được hỗ trợ của bệnh viện, giảm bớt không ít tiền phẫu thuật đó. Cái chỉ tiêu này ở bệnh viện chúng ta, cả năm cũng không có mấy suất đâu nhỉ.”

“Chậc, tớ thấy ông giường số 10 ăn mặc giản dị, cứ nghĩ là một ông lão bình thường thôi, không ngờ, lại có mối quan hệ cứng như vậy.” “Ting——”

Cửa thang máy mở ra, Dư Niệm đứng tại chỗ, không sao bước vào được.

 

Cậu trốn vào lối thoát hiểm gần phòng bệnh nhất, cầm điện thoại lên, do dự ở giao diện tin nhắn của Lương Tụng Thịnh.

Người đang ở đây rồi mà còn gửi tin nhắn, có vẻ không lịch sự lắm. Dư Niệm cất điện thoại, thò nửa đầu ra.

Cũng không biết việc kiểm tra phòng sẽ kéo dài bao lâu, lát nữa anh ấy cũng sẽ ra cùng những bác sĩ khác thôi.

Nếu có quá nhiều người, cậu trực tiếp xông lên có phải cũng không được thích hợp lắm không?

Dư Niệm xoa xoa đầu. Thôi vậy, vẫn là gửi tin nhắn, nói về nhà đợi anh thì hơn.

Tin nhắn vừa soạn được một nửa, phía sau có giọng nói lạnh lùng vang lên, “Đợi anh?”

Dư Niệm giật mình, chỉ lo lắc đầu, “Không không không, không không không…”

Giây tiếp theo lại đổi thành gật đầu, “Vâng..vâng.”

Lương Tụng Thịnh tháo khẩu trang, anh mặc áo blouse trắng trông tuấn tú cao ngất, hoàn toàn phù hợp với hình tượng bác sĩ đẹp trai trong lòng cậu.

“Đi theo anh.”

Dư Niệm xuống hai tầng cầu thang, theo đối phương đến một phòng nghỉ.

Lương Tụng Thịnh quay người lại, nới lỏng nút cài cà vạt, “Muốn nói gì?”

Dư Niệm đóng cửa lại, cúi gằm đầu, hai tay đặt sau lưng xoa đi xoa lại, “Cảm ơn.”

“Chỉ vậy thôi à?”

Dư Niệm nghĩ đến lời của cô y tá, “Vậy, vậy anh có mệt không?” “Em nghĩ sao?”

Dư Niệm đè nén sự căng thẳng, lấy hết can đảm, “Hay là anh ngồi xuống đi, em xoa bóp vai cho anh, đấm bóp chân cũng được.”

Vừa nói, Dư Niệm vừa tiến lên hai bước, cố gắng kéo ống tay áo của anh.

Lương Tụng Thịnh nắm lấy tay cậu, “Niệm Niệm, nếu em đến đây chỉ để cảm ơn và xoa bóp…”

“Cảm ơn, không cần đâu.”

Dư Niệm bị anh nắm, bên tai có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, “Vậy, vậy em còn có thể làm gì?”

“Anh đang hỏi em.”

“Em không giỏi bằng anh, cái gì cũng không làm được.”

 

Lương Tụng Thịnh buông cậu ra, lấy điện thoại ra, “Anh gọi cho lái xe đưa em về.”

Dư Niệm không cam lòng, rõ ràng đã dùng hết dũng khí mới đến đây. Cậu cắn đau môi, bướng bỉnh nói, “Cũng không thể hôn anh được!” Lương Tụng Thịnh thu điện thoại, “Được.”

Tác giả có điều muốn nói:

Niệm Niệm: Nên hôn chỗ nào đây nhỉ? [ngại ngùng]

Tổ chức bốc thăm trúng thưởng đi, đoán xem Niệm Niệm cuối cùng sẽ hôn chỗ nào, đoán đúng sẽ phát lì xì nha, moa moa~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK