• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giây trước vừa mới ước nguyện, giây sau đã có một loại ảo giác như thể nó đã thành hiện thực.

Tim Dư Niệm đập rất nhanh, miệng lắp bắp, “Sao, sao, sao lại đột ngột như vậy?”

“Không đột ngột, là quyết định đã suy nghĩ rất lâu rồi.”

Cuộc đời hữu hạn, không ai có thể đảm bảo sẽ mãi bình an suôn sẻ, càng không nên vay mượn những khó khăn của tương lai để phụ lòng người mình yêu sâu sắc.

Lương Tụng Thịnh nhìn đôi mắt ướt đỏ của cậu, “Niệm Niệm, đồng ý với anh, được không?”

Dư Niệm lúc này mới hiểu, “chuyện quan trọng” trong miệng Lương Tụng Thịnh là có ý gì.

Ăn mặc chỉnh tề cầu hôn cậu.

Mà bản thân cậu lại đang mặc đồ ngủ gấu trúc! Huhu, sớm biết vậy đã thay bộ khác rồi.

Thôi kệ, không quan trọng nữa. Gấu trúc cũng là gấu trúc tốt.

Dư Niệm nhào đến ôm anh, “Đồng ý, em đồng ý với anh.”

Đợi đến khi Dư Niệm được lau khô nước mắt, được ôm lên sofa, chiếc nhẫn đã được đeo vào ngón áp út tay trái của cậu.

Chiếc nhẫn ngọc trắng lạnh lẽo. Chất liệu đặc biệt, cậu thích vô cùng.

Cậu tựa vào lòng Lương Tụng Thịnh, xoay xoay chiếc nhẫn, “Là tự anh khắc sao?”

Lương Tụng Thịnh: “Ừ, thích không?”

Dư Niệm hạnh phúc đến ngất ngây, “Siêu thích ạ.”

 

“Anh khắc lúc nào vậy?”

Trước khi Tử Thần phẫu thuật chắc hẳn là anh không có thời gian chứ. “Từ lúc quyết định tổ chức lễ đính hôn.”

“Hả? Sớm vậy sao?”

“Sợ em không thích, anh đã chọn rất nhiều loại ngọc, chọn vô số kiểu hoa văn, khắc rất lâu.”

Dư Niệm vui sướng đến phát sốt. Oa oa oa…

Chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới!

Cậu nhịn lại ý muốn hét lên, “Hóa ra anh đã lén lút chuẩn bị nhiều thứ như vậy.”

Cũng khá là lãng mạn đó chứ.

Lương Tụng Thịnh: “Anh luôn mong chờ ngày này từng giây từng phút.”

Dư Niệm bĩu môi, “Lúc đầu sao anh lại như vậy chứ!”

Vô tình như vậy, lạnh lùng như vậy, từ chối mình, còn bỏ mặc mình trên giường nữa chứ.

Lương Tụng Thịnh: “Vẫn còn giận sao?”

Dư Niệm xoay xoay chiếc nhẫn mát lạnh, “Nể tình nó đẹp như vậy thì tha thứ cho anh đó.”

Lương Tụng Thịnh hôn cậu, “Cảm ơn em.”

Dư Niệm xoa xoa vành tai đang ngứa, “Chỉ có của em thôi sao?” Phải có một cặp mới tính là nhẫn cưới chứ.

“Anh cũng có, chỉ còn bước cuối cùng là đánh bóng, cần em làm.” Dư Niệm lập tức tỉnh táo hẳn, “Dạ, làm ngay bây giờ.”

“Không mệt sao? Ngày mai làm cũng được mà.”

“Không chịu không chịu.” Dư Niệm kéo Lương Tụng Thịnh đến bàn điêu khắc, “Hôm nay phải làm xong, phải đeo cho anh mới được, nếu không thì em ngủ không được.”

Lương Tụng Thịnh mở hộp gỗ gụ, lấy ra một chiếc nhẫn ngọc giống của Dư Niệm nhưng lớn hơn hai cỡ.

Lương Tụng Thịnh đã xem qua rất nhiều tài liệu, cuối cùng chọn kiểu đơn giản nhất, là chiếc nhẫn trơn không có bất kỳ hoa văn nào. Để tránh cấn tay, anh đã khắc thành hình bầu dục dẹt.

Nếu là máy móc mài giũa thì chẳng có gì khó, nhưng điêu khắc thủ công hoàn toàn nên cũng tốn không ít công sức.

Dưới sự giúp đỡ của Lương Tụng Thịnh, chiếc nhẫn được đánh bóng xong tỏa ra ánh sáng trắng nhạt, giống y hệt chiếc nhẫn ở ngón áp út của Dư Niệm.

Dư Niệm cầm chiếc nhẫn, tim đập thình thịch.

 

Lương Tụng Thịnh say mê nhìn nụ cười ửng hồng trên gương mặt cậu, một lúc sau mới hỏi cậu, “Có thể bắt đầu không?”

Chiếc răng khểnh của Dư Niệm không thể giấu được, hưng phấn gật đầu. Tay trái của Lương Tụng Thịnh được Dư Niệm nâng niu, bàn tay trắng trẻo thon gầy run run, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Lương Tụng Thịnh.

Giây tiếp theo, cậu bị người đàn ông ôm chặt vào lòng. “Dư Niệm, anh yêu em.”

Nếu không phải bị ôm chặt, Dư Niệm hận không thể lăn lộn để biểu lộ sự hưng phấn. Cậu cố gắng kiềm chế hồi lâu, do dự, ngượng ngùng nói bên tai anh: “Lương tiên sinh…”

“Em cũng yêu anh.”

Dư Niệm mím môi, gãi gãi sau gáy anh, “Nhưng mà…” Lương Tụng Thịnh kéo tay cậu lại, “Sao thế?”

Dư Niệm lại gãi lòng bàn tay anh, “Nhưng mà, sao Lương tiên sinh lại thích em ạ?”

Anh đẹp trai như vậy, ưu tú như vậy, lại giỏi giang như vậy, rõ ràng có rất nhiều lựa chọn mà.

Lương Tụng Thịnh: “Tình yêu không có lý do.” Dư Niệm: “Nhưng nghe cứ như qua loa vậy.”

Lương Tụng Thịnh ôm chặt cậu hơn, “Để anh nghĩ xem.”

Dư Niệm đợi cả buổi, đối phương căn bản không hề động đậy. Cậu sốt ruột, ngồi lên đùi anh ra sức lắc, “Nghĩ ra chưa vậy, lâu lắm rồi đó.” Lương Tụng Thịnh: “Thật sự muốn nghe sao?”

Dư Niệm: “Muốn nghe muốn nghe! Nhất định phải nghe, không nghe sẽ không ngủ được!”

“Rất sến súa đấy.” “Em thích sến súa!”

“Anh thích em nhõng nhẽo làm nũng, thích em cười với anh; thích vết sữa trên môi em, thích chiếc răng khểnh nhỏ nhắn của em; thích em khóc thút thít chui vào lòng anh, thích em mặt đỏ bừng nói với anh là không muốn. Chỉ cần là em, anh đều thích.”

Dư Niệm run lên, đúng là sến súa thật, nhưng lại rất thích, “Anh không phải là ghét nhất người khác nhõng nhẽo, làm nũng sao?”

“Đó là đặc quyền của em, người khác đương nhiên không được.” “Ồ.” Dư Niệm không giấu được nụ cười.

Lương Tụng Thịnh: “Em tốt như vậy, luôn khiến anh cảm thấy bất an.” Dư Niệm: “Đâu có, nói bậy!”

Tiên sinh nhà mình mới là người tốt nhất.

 

“Em có rất nhiều fan, có rất nhiều người nhòm ngó em. Sao anh có thể không lo lắng, không căng thẳng được chứ.”

Dư Niệm đảo mắt.

Cũng đúng ha, nhìn như vậy mình cũng đâu có kém.

Dư Niệm lật người lại, vỗ vỗ vai anh, “Yên tâm đi, Niệm Niệm rất chung tình, chỉ thích tiên sinh nhà em thôi.”

Lương Tụng Thịnh hôn lên chóp mũi cậu, “Cảm ơn Niệm Niệm của anh.”

Sau một hồi quấn quýt, Dư Niệm đột nhiên thẳng lưng lên, “Ôi, quên mất rồi!”

“Sao vậy?”

“Bánh kem còn chưa trét mà.” Hai người quay lại bàn ăn.

Dư Niệm trước tiên chấm ngón tay vào kem, “Hôm nay sinh nhật em, lần này em trét trước.”

Cậu nhón chân, trét khắp chóp mũi, trán, cằm của Lương Tụng Thịnh, cuối cùng lại bôi mấy vòng lên môi anh.

Trét xong vòng trong, lại trét ra vòng ngoài.

Lương Tụng Thịnh nắm tay cậu lại, “Còn chưa chơi đủ sao?” “Mới có chút xíu mà, râu trắng còn chưa vẽ xong đâu.”

Lương Tụng Thịnh hơi cúi người xuống, “Nhưng anh không chờ được nữa rồi.”

“Còn muốn làm gì?” “Hôn em.”

Mứt dâu tây hòa quyện với kem tươi, là nụ hôn đầu tiên trong sinh nhật mười chín tuổi của Dư Niệm.

     

 

Dư Niệm nắm lấy cổ áo Lương Tụng Thịnh, tựa vào lòng anh l.iếm môi. Lương Tụng Thịnh thì giúp cậu lau đi những vết kem còn sót lại trên tai, cổ và cằm.

Dư Niệm mặt đỏ bừng thầm oán trách.

Chỉ hôn có một chút thôi mà cũng làm dính hết cả lên người.

Thủ phạm rút ra một chiếc khăn ướt mới, lau lau sau gáy Dư Niệm, “Còn muốn chơi gì nữa không?”

Dư Niệm ngáp một cái, “Không chơi nữa, ngủ sớm, ngày mai còn phải đi bệnh viện nữa.”

Theo lời Lương Tụng Thịnh nói, Tử Thần hiện tại tình trạng đã ổn định nhưng khi nào tỉnh lại còn tùy thuộc vào tình hình cụ thể, có thể là một ngày cũng có thể là một tuần.

 

Dư Niệm vẫn muốn đến đó, một là để cậu yên tâm, hai là có thể bầu bạn với chị dâu.

Lương Tụng Thịnh: “Sáng mai anh có việc, không thể đi bệnh viện được.”

“Anh có việc gì vậy?”

Vừa mới phẫu thuật xong mà đã bận thế sao?

Lương Tụng Thịnh xoay xoay chiếc nhẫn, “Em nói xem?”

Dư Niệm chớp chớp mắt, có chút hiểu ra, nhưng hình như lại không hiểu lắm.

Lương Tụng Thịnh: “Đăng ký kết hôn.”

Ý nghĩ được xác nhận, tim Dư Niệm đập nhanh đến mức cậu không theo kịp, “Sao lại gấp vậy?”

“Không muốn sao?”

Dư Niệm xấu hổ nhào vào lòng anh, “Đâu có chứ.” Lương Tụng Thịnh bế người lên, “Được rồi, về ngủ thôi.”

Khi Dư Niệm nhận ra, Lương Tụng Thịnh đang muốn bế cậu về phòng mình, cậu có chút hoảng, “Ê, đừng đừng đừng, em vẫn là tự ngủ thì hơn.”

“Sao vậy?”

Dư Niệm xấu hổ rúc vào lòng anh. Sớm vậy, vẫn chưa chuẩn bị xong đâu.

Lương Tụng Thịnh bế người lên giường, hôn lên trán cậu, “Ngủ ngon.” Nhưng vì quá hưng phấn, Dư Niệm hoàn toàn không thể nào ngủ được. Cậu dán mắt vào điện thoại nghiên cứu đủ thứ lưu ý khi đăng ký kết hôn, sau đó lại lan sang các lưu ý về đám cưới, tuần trăng mật và đời sống tình d.ục của vợ chồng.

Xem đến nhập tâm, hoàn hồn lại đã là ba giờ sáng. Ngày hôm sau tinh thần phấn chấn, tự mình tỉnh giấc.

Dư Niệm rửa mặt xong, lục tung tủ quần áo một hồi, cuối cùng cũng tìm ra được một chiếc áo sơ mi trắng trước kia mặc khi đóng vai hoàng tử bé, coi như là chỉnh tề.

Đi đăng ký kết hôn phải chụp ảnh đôi, Lương Tụng Thịnh chắc chắn sẽ mặc áo sơ mi, vẫn là tìm một bộ có phong cách tương tự với anh thì hơn. Thật ra theo ý của Dư Niệm, cậu muốn đến studio chụp ảnh chuyên nghiệp, dù sao thì cả đời cũng chỉ có một lần. Nhưng màn cầu hôn tối qua quá vội vàng, Lương tiên sinh hôm nay đã muốn đi đăng ký kết hôn rồi, Dư Niệm không muốn làm anh mất hứng, lại lãng phí thời gian tìm studio.

Dư Niệm cài nút áo xong, nhìn mình trong gương. Áo sơ mi đen với áo sơ mi trắng, ừm, cũng không tệ!

 

Ngoài cửa là tiếng gõ cửa của Lương Tụng Thịnh, “Niệm Niệm, dậy chưa?”

“Đến đây!” Dư Niệm mở cửa, ôm chặt eo anh, nhào vào lòng, “Lương tiên sinh buổi sáng tốt lành!”

Lương Tụng Thịnh xoa xoa tai cậu, “Sao lại mặc cái này?”

“Không đẹp sao?” Dư Niệm kéo kéo vạt áo, “Không phải phải đi đăng ký còn phải chụp ảnh sao, hai đứa mình mặc đồ phối hợp một chút, chụp ảnh sẽ đẹp hơn mà.”

“Ý tưởng rất hay nhưng có lẽ không cần đâu.” “Sao vậy ạ?”

Lương Tụng Thịnh kéo cậu xuống lầu, “Đi thôi, một lát nữa em sẽ biết.” Sau bữa sáng, Lương Tụng Thịnh lái xe.

Buổi sáng tháng bảy, nắng tươi rói, trên đường phố lác đác vài chiếc xe đi qua.

Lương Tụng Thịnh dừng xe trước cửa studio chụp ảnh. Dư Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mình đến đây làm gì?”

Lương Tụng Thịnh giúp cậu tháo dây an toàn, “Em nói xem?”

Hóa ra những điều cậu quan tâm, Lương Tụng Thịnh đều đã nghĩ tới. Studio này rất nổi tiếng, Dư Niệm tối qua tìm kiếm những nội dung liên quan đến kết hôn cũng đã thấy.

Ở đây không chỉ có rất nhiều quần áo để lựa chọn mà thái độ phục vụ còn siêu tốt, ảnh có thể lấy ngay trong ngày.

Tối qua Dư Niệm cũng muốn chụp ở đây nhưng cửa hàng này làm ăn rất tốt, nếu chụp ảnh thì phải đặt trước ít nhất một tuần, đặc biệt là những ngày lành, thậm chí phải đặt trước nửa tháng.

Dư Niệm hôm qua cũng đã xem lịch vạn niên, mấy ngày gần đây đều là ngày rất tốt.

Dư Niệm nhìn người đàn ông đang nắm tay cậu đẩy cửa kính bước vào. Vậy nên từ một tuần trước, hoặc là nửa tháng trước, anh đã quyết định cầu hôn mình vào ngày sinh nhật rồi sao?

Sao cứ hay lén lút làm chuyện lớn vậy chứ. Hi hi!

Nhân viên lễ tân ở cửa mỉm cười với họ, Lương Tụng Thịnh nói tên và số điện thoại người đặt trước, được nhân viên dẫn vào phòng thử đồ.

Ở đây có cả một bức tường toàn là quần áo để lựa chọn, Dư Niệm nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chụp ảnh cưới cũng chỉ có vậy thôi nhỉ.”

Lương Tụng Thịnh nghe thấy, “Chụp ảnh giấy đăng ký kết hôn trước, cái đó sau này sẽ chụp.”

Dư Niệm đỏ tai, chạy sang một bên chọn một bộ đồ đôi tương đối trang trọng. Quay lại phát hiện Lương Tụng Thịnh cũng đang cầm một bộ, là

 

áo phông có hình gấu nhỏ và hươu con theo phong cách đáng yêu.

Thật ra Dư Niệm có chút do dự, cậu thích bộ Lương Tụng Thịnh đang cầm hơn, nhưng rõ ràng bộ của cậu mặc hợp với Lương Tụng Thịnh hơn. Phải làm sao bây giờ.

Lương Tụng Thịnh nhận lấy bộ đồ cậu đang cầm, cùng với bộ của mình, đưa cho nhân viên, “Hai bộ này chúng tôi đều chụp, thêm cả bộ đang mặc trên người nữa.”

Dư Niệm: “Chụp nhiều như vậy mình có dùng hết không anh?” Lương Tụng Thịnh: “Một tấm kẹp trong ví, một tấm ép dẻo làm bookmark, hoặc là có thể dùng một tấm làm móc khóa.”

Dư Niệm: “…”

Hả? Thì ra như vậy cũng được sao?

Ai nói tiên sinh nhà mình là đồ cổ hủ, khi anh ấy lãng mạn lên còn lợi hại hơn bất kỳ ai nữa đấy!

Chụp ảnh xong, studio tặng bản điện tử rồi bỏ những tấm ảnh đã chỉnh sửa vào một chiếc hộp tinh xảo.

Trên đường đến cục dân chính, Dư Niệm cầm ba tấm ảnh nghiên cứu một cách nghiêm túc cả quãng đường.

Còn cách điểm đến một đèn đỏ cuối cùng, Lương Tụng Thịnh hỏi cậu: “Quyết định chưa, chọn tấm nào?”

Dư Niệm ngẩng đầu, ép tấm ảnh lên mặt, “Ôi, tấm nào em cũng thích, phải làm sao bây giờ, đau đầu quá đi?”

Lương Tụng Thịnh: “Xem ra không nên chụp nhiều như vậy.”

“Đâu có, càng nhiều càng tốt chứ.” Dư Niệm dựa vào, “Lương tiên sinh cho em xin ý kiến đi mà!”

Đèn đỏ chuyển xanh, Lương Tụng Thịnh nhấn ga, “Chọn bộ đồ mà em mặc.”

“Tại sao ạ?”

“Quyết định đầu tiên luôn là quyết định tốt nhất.”

Xe dừng trước cửa cục dân chính, Dư Niệm vừa căng thẳng vừa hưng phấn tháo dây an toàn định xuống xe.

Lương Tụng Thịnh nắm lấy tay cậu, kéo người lại, “Niệm Niệm, em thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?”

Tim Dư Niệm thắt lại, có một thoáng hụt hẫng, “Anh hối hận sao?” “Không có, nhưng em vừa tròn mười chín tuổi.”

Còn có biết bao nhiêu tuổi trẻ và thời gian tươi đẹp phía trước.

“Vậy thì sao chứ, luật pháp quy định chỉ cần đủ tuổi là được mà.” Dư Niệm ôm chặt hộp ảnh, có chút ấm ức, “Là anh cầu hôn em sao bây giờ lại như vậy, đáng ghét quá đi!”

 

“Niệm Niệm, cầu hôn em là để bày tỏ suy nghĩ của anh. Đối với em có thể là đột ngột, nhưng anh đã lên kế hoạch rất lâu rồi, là thật lòng.” “Đợi đến khi em bình tĩnh lại, anh vẫn phải nghĩ cho em. Theo thời gian lớn lên, tâm trí và kinh nghiệm của em sẽ thay đổi, có lẽ đến năm hai mươi chín tuổi, em sẽ mong chờ một cuộc sống khác thì sao.”

Dư Niệm nhìn anh, “Vậy Lương tiên sinh, mười năm sau, anh sẽ hối hận vì đã thích em sao?”

“Sẽ không.” Lương Tụng Thịnh không hề do dự, “Anh thích thủy chung, theo đuổi tình yêu cả đời.”

“Vậy thì em cũng không.” Dư Niệm rất kiên định, “Em thích anh từ năm bốn tuổi, đến năm mười chín tuổi vẫn thích.”

“Nếu như em đã định trước sẽ luôn thích anh, thì sao phải trì hoãn việc sở hữu tình cảm em dành cho anh.”

Lương Tụng Thịnh bật cười, ôm lấy gáy Dư Niệm, nghiêng người chạm trán cậu, “Xin lỗi, là anh nhiều lời.”

Sự bồng bột nhất thời mà anh cứ nghĩ, hóa ra lại là một sự cân nhắc kỹ lưỡng.

“Niệm Niệm, gả cho anh, anh sẽ không để em phải hối hận.” Anh sẽ dùng tất cả của mình để yêu em.

Tác giả có điều muốn nói:

Tôi muốn định tuổi kết hôn ở mức ít nhất là 20 tuổi, nhưng lão đồ cổ thật sự rất truyền thống, chưa kết hôn thì không được làm cái kia, để không bắt mọi người phải chờ thêm một năm nữa, tôi chỉ có thể làm vậy thôi.

Trước khi đăng ký kết hôn thật sự rất kiềm chế, sau đó tôi không kiểm soát được nữa rồi [.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK