***
Tiếng còi xe phía sau vang lên liên tục, Thẩm Thiến chỉ chỉ đèn tín hiệu trước mặt: “Đèn xanh.”
Bây giờ Từ Qua chỉ muốn phát hỏa, đầu cô trống rỗng, không nghĩ được gì.
Cô khởi động xe, bàn tay nắm chặt vô lăng, cổ họng hơi khô, cô ho khan một tiếng: “Cô vừa nói Đội trưởng Lục có người trong lòng?” Mặc kệ nội tâm sóng to gió lớn, bên ngoài cô vẫn bình thản, không thể để lộ chút tâm tư của mình.
Lục Thịnh có người trong lòng? Từ lúc nào? Kiểu dép lê nữ trong nhà anh… Trong nháy mắt Từ Qua như bị mắc nghẹn ở cổ họng, vậy chuyện tối qua cô làm thật sự rất lúng túng. Vừa nghĩ đến không thể ngăn cản chuyện xấu hổ đã xảy ra, cả người Từ Qua như bị thiêu đốt, lòng nóng như lửa đốt lại không có chỗ để trút giận ra ngoài.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thẩm Thiến ném di động vào túi, phồng má dựa vào ghế: “Mất mặt, không muốn kể.”
Khi nãy Từ Qua còn chưa chắc chắn giờ thì đã tin, cũng cảm thấy xấu hổ, mặt nóng như thiêu đốt: “Không muốn nói à, dù sao cô cũng không nhịn được lâu, một lát thế nào cô cũng kể.”
Thẩm Thiến tức giận lấy một thanh socola trong túi xách ra, xé vỏ rồi cắn một miếng: “Yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ giữ kín.”
Từ Qua lặng lẽ thở ra một hơi, tối này về nhà phải tìm chìa khoá, cô vốn đặt chìa khoá dự phòng trên nóc tủ lạnh nhưng sáng nay lúc ra khỏi cửa đã không thấy đâu nữa.
Cái chìa khoá bị vứt đi chẳng có tác dụng gì.
Xe tiến vào đường cao tốc, Từ Qua mới thư giãn tinh thần, xoay cổ lấy một điếu thuốc trong túi áo ra, ngậm vào miệng: “Châm lửa giúp tôi.”
Thẩm Thiến nhìn cô: “Từ ca, cô thật sự là con trai mà!”
Từ Qua cười cười, híp mắt nhìn con đường phía trước, Lục Thịnh có người trong lòng, cô không thể tiếp cận Lục Thịnh nữa. Từ Qua là người có ranh giới đạo đức cuối cùng, không thể làm chuyện vô sỉ như vậy.
11 giờ 30 phút họ ra khỏi đường cao tốc, Từ Qua dựa theo hướng đi mà Thẩm Thiến cung cấp đi tìm Trương Ngọc Lâm, chuyện của Lục Thịnh tạm thời chôn trong lòng. Về sau vẫn phải làm đồng nghiệp, cái gì nên thu thì phải thu.
Nơi Trương Ngọc Lâm ở là thôn Trương, nằm ở ngoại ô huyện Châu, Từ Qua dừng xe ở cửa thôn rồi đi cùng Thẩm Thiến vào thôn Trương. Thôn rất lớn, bốn phương thông suốt, Từ Qua mở hộp kẹo ra mới phát hiện chỉ còn lại một viên, cô bỏ vào miệng nhai nát.
“Còn không? Cho tôi một viên.”
“Hết rồi.” Từ Qua đóng nắp hộp, ném vào thùng rác ven đường. Trong lòng cô, đây là một món quà anh tặng, nhưng trong lòng anh có lẽ chỉ là món đồ anh tiện tay mua.
“Nhà ở đây không có số nhà, làm sao mà tìm được?”
Ven đường có một ông lão đang dắt cháu, Từ Qua vội vàng tiến lên hỏi thăm: “Chào ông, nhà Trương Ngọc Lâm ở đâu vậy ạ?”
“Trương Ngọc Lâm? Chính là nhà thứ ba ở phía tây.”
“Cám ơn ông.”
Từ Qua nghiêng đầu ra hiệu: “Đi thôi, nhà thứ ba.”
Căn nhà nhỏ có hai tầng, nhìn bên ngoài trông khá tốt, cổng lớn đóng chặt. Từ Qua quan sát xung quanh một vòng, lúc này mới tiến lên gõ cửa.
“Ai thế?” Một bác gái trung niên mở cửa ra, nhìn Từ Qua với vẻ nghi ngờ, ánh mắt rơi vào Thẩm Thiến đang mặc cảnh phục, bà nhíu mày: “Có việc gì thế?”
“Trương Ngọc Lâm có ở nhà không ạ?”
Bác gái chần chờ mấy giây rồi vội vàng lắc đầu: “Không có, nó chưa quay về đây. Nếu hai người muốn tìm nó thì đi Thành phố C mà tìm, nó không ở nhà, thật sự không ở nhà.”
“Thật sự không ở nhà? Bác là gì của ông ta?”
“Tôi là mẹ nó.” Bác gái rất cảnh giác với Từ Qua, lúc nói chuyện tròng mắt hơi đảo qua đảo lại, bà ấy đang nói láo.
“Thật sự nó không về đây, mấy người muốn tìm nó thì đi Thành phố C xem thử. Nó mất tăm mất tích hơn nửa năm qua, cả nhà cũng không về.”
“Chúng tôi tới tìm ông ấy không phải vì chuyện bồi thường, vụ kiện của ông ấy vẫn chưa được giải quyết, những vụ án dân sự không thuộc quyền quản lý của chúng tôi. Chúng tôi tới tìm ông ta là có chuyện khác, lúc trước không phải ông ấy từng làm nghề mai táng sao, hiện tại ở cơ quan đó có chính sách mới. Chúng tôi tìm Trương tổng xác nhận tình hình bên đó, nếu là thật, Trương tổng sẽ nhận được một khoản tiền.” Từ Qua mở mắt nói dối, sắc mặt không thay đổi, quay đầu cười với Thẩm Thiến: “Không tìm thấy người thì chuyện này phiền phức rồi. Phải tìm ai xác nhận đây?”
“Tiền gì?”
Từ Qua lấy ra một tệp tài liệu, giả vờ lật qua lật lại: “Là mảnh đất của nhà hỏa táng, lúc trước hình như chưa hoàn thành thủ tục, bây giờ phía trên đề ra chính sách mới, muốn Trương tổng hoàn thành thủ tục. Sẽ có một khoản chênh lệch giá, có thể sẽ chia cho Trương tổng một khoản tiền. Bọn họ không tìm thấy Trương tổng, không có cách nào nữa mới để chúng tôi đến đây. Nếu ông ta không có ở nhà thì thôi, chúng tôi quay về cứ trả lời như vậy.”
Từ Qua đóng tài liệu, xoay người rời đi, bác gái vội vàng đuổi theo cổng: “Có chia tiền à?”
Từ Qua quay đầu bật cười: “Ông ta không ở nhà, nói cũng là vô ích.”
“Hai người có phương thức liên lạc không? Nếu nó về…, tôi sẽ bảo nó gọi điện cho hai người, đến tìm hai người.”
“Thẩm Thiến, cô đưa số điện thoại cho bác ấy.”
Thẩm Thiến lưu số điện thoại, Từ Qua cầm văn kiện, một tay đút túi quần rảo bước ra khỏi thôn, Thẩm Thiến chạy chậm đuổi theo Từ Qua: “Từ Qua, cứ đi thế à? Mặc kệ à? Chúng ta vẫn chưa tìm được Trương Ngọc Lâm mà.”
“Ông ta sẽ đến tìm chúng ta.” Từ Qua mở cửa xe lên xe: “Mời cô uống canh thịt dê đi, canh thịt dê ở huyện Châu là ngon nhất.”
Thẩm Thiến lườm cô: “Keo kiệt thì nói keo kiệt đi, còn ngon nhất nữa chứ. Tự cô nghĩ ra câu quảng cáo đấy à?”
Từ Qua cười không nói gì.
Thẩm Thiến cài dây an toàn: “Từ Qua, vừa nãy cô nói bậy bạ bà ấy sẽ tin chứ?”
“Nghe khó tin lắm à?”
Thẩm Thiến gật đầu: “Vô cùng khó tin.”
“Có khó tin hơn nữa bọn họ cũng sẽ tin, bọn họ không tin không được.”
“Giải thích, giải thích đi? Tôi không hiểu.”
“Tự cô nghĩ đi.”
Trước kia vì phá án Từ Qua đã đến huyện Châu, xe quẹo theo đường cũ đi đến một quán thịt dê. Hai người ngồi vào quán, gọi hai phần canh. Xung quanh ồn ào, Thẩm Thiến đau khổ cau mày: “Từ Qua, sao cô lại thích đến kiểu quán ăn này?”
Từ Qua không giải thích với cô ấy, cô ngồi xuống cho thêm dấm vào canh, chuông điện thoại vang lên, Từ Qua lấy điện thoại di động ra nhìn thấy tin nhắn của Lục Thịnh: “Đến huyện Châu chưa?”
Lòng Từ Qua trầm xuống, bắt đầu có phần khó chịu, cô mím môi, bấm bàn phím trả lời tin nhắn: “Đến rồi, tạm thời không gặp được Trương Ngọc Lâm, đang ăn cơm.”
Tin nhắn gửi đi như đá chìm dưới đáy biển, không có phản hồi.
“Từ Qua, cô ở gần nhà của Đội trưởng Lục, thế đã gặp bạn gái của anh ấy chưa?”
Từ Qua suýt chút nữa bẻ gảy đôi đũa trong tay, lắc đầu: “Chưa từng thấy, sao cô biết Đội trưởng Lục có bạn gái?”
“Tôi nói với cô, cô không được nói với ai.”
Từ Qua bỏ đũa xuống giơ tay: “Tôi thề.”
Lòng hiếu kỳ khiến cô khó chịu.
“Tôi gửi tin nhắn cho Đội trưởng Lục.” Thẩm Thiến cúi đầu nhìn bát, giọng nói rất trầm: “Tôi hỏi, anh có bạn gái chưa Đội trưởng Lục? Tôi vốn nghĩ anh ấy sẽ theo thường lệ không trả lời, tôi bèn hỏi tiếp, anh nhìn tôi có giống bạn gái cũ của anh không?”
Từ Qua suýt thì phun canh thịt dê ra ngoài, sao cô không nghĩ ra câu này?
“Sau đó thì sao?”
Thẩm Thiến thở dài: “Anh ấy không trả lời, tôi không giữ được bình tĩnh, tôi bèn chốt câu cuối cùng bảo giới thiệu cho anh ấy một người. Anh ấy trả lời hai chữ, không cần. Tôi không từ bỏ ý định, lại truy hỏi một câu vì sao.”
“Cô phí lời quá.” Từ Qua nói, “Trọng điểm đâu?”
“Đến trọng điểm đây, anh ấy nói anh ấy đã có người mình thích. Từ ca, cô nói có đau lòng không?”
Đau lòng, tim Từ Qua sắp bị đâm thành than tổ ong rồi: “Ăn cơm đi, bánh đủ ăn không? Không đủ thì gọi thêm hai phần.”
“Không muốn ăn bánh, tôi gọi thêm thịt được chứ?”
“Mười đồng tiền trở xuống, gọi gì cũng được.”
Cơm nước xong Từ Qua và Thẩm Thiến trở lại xe, Trương Ngọc Lâm chưa gọi điện thoại đến. Từ Qua châm một điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống, gác khuỷu tay trên cửa sổ nhìn bầu trời phía xa. Có phải cô phán đoán sai lầm rồi không, Trương Ngọc Lâm quả thật không ở nhà?
“Tối nay chúng ta không quay về, có cần đặt khách sạn không? Bây giờ đã không còn sớm.”
“Đợi đến năm giờ xem ông ta có gọi đến không rồi quyết định chỗ ở. Nếu gọi đến thì đêm nay dẫn ông ta về Thành phố C.”
“Xác định đây là án mạng à?”
“Nếu không thì thi thể kia ở đâu chui ra?” Từ Qua búng tàn thuốc: “Tự nhiên xuất hiện một xác chết không tên không tuổi? Ắt phải có nguyên nhân.”
“Tôi phát hiện cô rất nhạy cảm với án mạng, chỉ bằng một tin nhắn trên Weibo cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“Chúng ta là cảnh sát, nhạy cảm không phải chuyện gì xấu, có lẽ là một mạng người.”
Thẩm Thiến nghịch điện thoại, trong lòng Từ Qua bực bội, nghĩ đến chuyện của Lục Thịnh thì cảm thấy xấu hổ, người ta đã có người trong lòng, người mù như cô góp một chân làm gì? Không muốn Lục Thịnh đi, có gì không thể tưởng tượng ra.
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Từ Qua ngay lập tức gạt bỏ mọi suy nghĩ, vội vàng cầm điện thoại lên, là một dãy số lạ, cô hít sâu một hơi, bắt máy: “Xin chào.”
“Tôi là Trương Ngọc Lâm, buổi sáng mấy người đến tìm tôi? Muốn chia tiền gì?”
“Gặp mặt nói tiếp, trong điện thoại không nói rõ được.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, Trương Ngọc Lâm nói: “Mấy người thật sự không phải đến đòi nợ?”
Từ Qua phì cười ra tiếng: “Đòi nợ? Đòi nợ gì? Tôi nhắc lại một lần nữa, chúng tôi không liên quan đến mấy chuyện đó.”
“Vậy mấy người đến nhà của tôi đi.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Từ Qua nhét điện thoại vào chỗ củ, khởi động xe: “Đi thôi, cài dây an toàn đi.”
“Đi chỗ nào?”
“Trương Ngọc Lâm đã gọi điện thoại đến.” Từ Qua lái xe ra ngoài: “Đến nhà ông ta, bắt người.”
Thẩm Thiến ‘u’ một tiếng: “Sao Trương Ngọc Lâm nóng vội thế? Xem ra ông ta đang rất cần tiền, cũng không sợ chúng ta là lừa đảo.”
“Đọc kỹ tư liệu của ông ta chưa? Hiện giờ ông ta nghèo đến mức suýt bán cả quần, còn sợ lừa gạt gì nữa?” Từ Qua xoay xoay cổ, vắt óc nghĩ tối qua là Lục Thịnh ôm mình lên giường? Vậy Lục Thịnh ngủ ở đâu? Căn hộ độc thân chỉ có một phòng ngủ. Bàn tay cầm lái siết chặt, Từ Qua cảm thấy ngạt thở, anh ấy có người mình thích.
Mặc dù không phải bạn gái, vẫn khó xử lý như cũ. Cô gái xinh đẹp như Thẩm Thiến còn bị sập cửa vào mặt, Từ Qua chưa ảo tưởng đến mức đi so sánh với Thẩm Thiến.
Từ Qua giơ tay giật mở cổ áo sơ mi: “Lát nữa phải tùy cơ ứng biến, không được thì rút lui.”
Thẩm Thiến rất ít khi đến hiện tường, cô ấy vẫn là đối tượng được mọi người trong đội quan tâm, cô gái yểu điệu đánh nhau không tốt, cô ấy không giống với Từ Qua.
Từ Qua là đàn ông!
“Tôi biết rồi.”
Nửa tiếng sau bọn họ đến thôn Trương, Từ Qua đóng cửa xe, cầm tài liệu rảo bước đi đến nhà của Trương Ngọc Lâm, Thẩm Thiến chạy chậm theo sau: “Sẽ xảy ra xung đột à?”
“Không hẳn.” Xa xa nhìn thấy cổng nhà Trương Ngọc Lâm không khóa, Từ Qua không nhịn được nhếch khóe miệng, bây giờ Trương Ngọc Lâm thật sự rất nghèo, mới như vậy đã không nhịn được.
Hết chương 28.