***
Thi thể được phát hiện ở trạm xe buýt gần nhà ga, người báo án là một cô gái trẻ, cô gái nhìn thấy cái vali này trong lúc đợi xe buýt, thấy để đó đã lâu mà vẫn không có ai đến lấy, tưởng rằng ai đó bỏ quên nên báo cảnh sát.
Vali không khóa, cảnh sát đến nơi mở vali ra thì phát hiện bên trong là một thi thể.
“Nạn nhân cao một mét năm bảy, dáng người hơi gầy, sau khi chết, lúc thi chưa cứng lại bị nhép vào vali tạo thành trạng thái cuộn mình, trên người nạn nhân không có quần áo, không có vật có thể chứng minh thân phận. Thời gian tử vong khoảng ba ngày, cổ họng bị cắt đứt, đã đưa mẫu máu đi xét nghiệm, ngày mai sẽ có kết quả. À đúng rồi, tử cung của nạn nhân đã biến mất.”
Lục Thịnh quan sát thi thể, ánh mắt trầm xuống: “Có đoán được hung khí là gì không?”
Pháp y Trần giơ tay đẩy kính mắt: “Giống… dao giải phẫu.”
“Thi thể bị xâm phạm nhưng không để lại tinh dịch, bên trong bị tổn thương. Đầu gối có vết trầy da và máu bầm, bị thương khi còn sống.”
“So sánh với vết thương trên đầu gối Lưu Nhiễm.” Lục Thịnh hơi nhíu mày, nói: “Nếu như giống nhau, có thể kết luận do cùng một người gây án, đồng thời xin gộp án điều tra.”
“Lưu Nhiễm?” Pháp y Trần bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi nghĩ sao thi thể này nhìn thấy quen quen, thì ra là giống với nạn nhận trong vụ án kia, phong cách gây án đồng nhất.”
Hắn lại xuất hiện.
“Trong âm đ*o không có chất bôi trơn?”
“Không có.” Pháp y Trần lắc đầu: “Tôi cũng thắc mắc, sao hung thủ có thể quan hệ với nạn nhân mà không lưu lại bất kỳ dấu vết nào? Không có tinh dịch thì phải có chất lỏng. Dùng bao cao su tất nhiên sẽ lưu lại chất bôi trơn, nhưng cả hai thứ này đều không có. Chẳng lẽ xâm hại chỉ là thủ thuật che mắt?”
“Có rửa sạch được không?”
“Không có.” Pháp y Trần lắc đầu: “Không có khả năng đó, những chất lỏng thuộc về nạn nhân đều được giữ lại nguyên vẹn.”
“Nếu hắn dùng dụng cụ thì sao?” Từ Qua vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, cô ngẩng đầu nhìn Pháp y Trần: “Nếu như hung thủ là người bị bất lực? Tất cả nạn nhân đều có một đặc điểm chung, bị xâm hại từ phía sau.” Từ Qua nói đến đây thì liếc nhìn Lục Thịnh, nói tiếp: “Cái tư thế này có thể giải thích thành hai ý, một là hắn căm hận phụ nữ, muốn làm nhục phụ nữ, hai là hắn không thích bị người khác nhìn thấy chỗ kia, có lẽ hắn có bệnh không tiện nói ra.”
“Vậy tại sao lại cắt tử cung?”
Từ Qua đeo gang tay, sờ vào bụng người chết: “Nạn nhân có vết rạn da, đã từng sinh con.”
Pháp y Trần vừa định ngăn cản hành động của Từ Qua, nghe thấy cô nói câu này thì dừng lại: “Có vết rạn da?” Anh vội vàng kiểm tra phần bụng của thi thể, anh ngược lại không có chú ý đến điểm này.
Vết rạn da không quá rõ ràng, chỉ còn lại vài đường mờ mờ, Pháp y Trần ngược không nghĩ đến điều này.
“Có khả năng cô ấy đã từng sinh con.” Từ Qua nói.
Pháp y Trần nhíu mày: “Chẳng lẽ cắt tử cung có liên quan đến chuyện sinh con?”
“Ít nhất đã có thêm thông tin về danh tính của người chết.” Lục Thịnh tiếp lời.
Nếu như bọn họ biết được suy của hung thủ thì đã sớm bắt được hung thủ, không để hắn sống ung dung ngoài vòng pháp luật.
“Quá trình kiểm nghiệm thi thể vẫn chưa kết thúc, hai người đi làm việc trước đi. Chờ có phát hiện mới tôi sẽ thông báo cho mọi người.”
“Được rồi.”
Lục Thịnh và Từ Qua ra khỏi Trung tâm Pháp y, Lục Thịnh khẽ nhéo mi tâm, sắc mặt có chút khó coi: “Lại xuất hiện, chúng ta phải nhanh chóng bắt được hắn.”
Mấy âm cuối cùng, giọng Lục Thịnh trầm xuống.
“Đội trưởng Lục.” Từ Qua rảo bước đuổi theo Lục Thịnh, hai người bước đi song song, cô nói: “Nếu sử dụng dụng cụ gây án, liệu có khả năng hung thủ là nữ không? Một người phụ nữ rất khỏe?”
“Phụ nữ sẽ không căm hận phụ nữ đến mức này.” Lục Thịnh đột nhiên dừng bước, giơ tay sờ đầu Từ Qua, Từ Qua không kịp né tránh vừa hay bị sờ soạng. Cô chợt nghĩ đến cái ôm khi nãy, cái ôm khiến cô mặt đỏ tim run: “Đội trưởng Lục?”
Tay Lục Thịnh thuận thế trượt xuống dưới sờ mặt cô một chút, giọng nói trầm thấp: “Tỉnh rượu chưa?”
Tim Từ Qua sắp nhảy khỏi lồng ngực, mặt lập tức đỏ bừng, cô vừa định tránh khỏi tay của Lục Thịnh thì bàn tay anh khẽ vén tóc cô ra sau tai rồi rút tay về, nhét vào túi áo, giương đôi mắt đen: “Hử?”
“Tỉnh lâu rồi, bây giờ có thể làm việc bình thường.” Âm cuối cùng quá mức mập mờ, toàn thân Từ Qua luống cuống, nhịp tim đập loạn, cô vôi vàng nói: “Em có thể làm việc.”
Lục Thịnh chợt áp sát người cô, anh hơi nhíu mày, mũi hít khẽ rồi đứng thẳng người, một tay đút túi nhìn Từ Qua: “Vẫn còn mùi rượu, em đi về nghỉ trước đi, không được lái xe.” Lục Thịnh lấy tiền từ trong túi áo ra: “Gọi xe về nhà.”
“Em có tiền.” Từ Qua lấy ví tiền trong túi ra: “Em có mang ví tiền, nhưng giờ em không muốn về. Hai mươi bốn giờ sau khi phát hiện ra vụ án là thời gian rất quan trọng. Nếu không bắt được hung thủ thì có khả năng bỏ lỡ.”
Giọng Lục Thịnh hơi trầm xuống: “Sáng ngày em đến đây.”
Lục Thịnh nói xong thì liếc nhìn Từ Qua, điện thoại của anh bỗng đổ chuông, anh cầm lên nhìn tên người gọi rồi bắt máy: “Tôi sẽ đến ngay.” Anh cúp điện thoại, nhìn Từ Qua, nói ngắn gọn: “Về nhà, đây là mệnh lệnh.”
Nói xong thì sải bước rời đi.
Từ Qua muốn đuổi theo đi nhưng từ đầu đến cuối không có cất bước, cô đã uống rượu, nồng độ cồn trong máu cồn sẽ không thấp, uống rượu xong thì không thể điều tra án. Cô gãi gãi đầu, Lục Thịnh cũng là muốn tốt cho cô.
Từ Qua bắt xe về nhà, ngồi trên xe taxi, không hiểu lại nghĩ đến cái ôm ở sân bay. Trong lòng Lục Thịnh có cô, mặc dù cô không biết bắt đầu từ khi nào.
Đối với chuyện Lục Thịnh đuổi đến sân bay, trong lòng Từ Qua cũng không hiểu.
Trước khi anh đi công tác đã gửi cho Từ Qua một cái tin nhắn, nội dung tin nhắn rất bình thường, bởi vì Từ Qua quá kích động nên cứ mở ra mở vào nhìn nội dung, kết quả quên mất trả lời anh. Sau đó Lục Thịnh cũng không liên lạc với cô, bây giờ gặp lại, sao anh lại đột nhiên ôm lấy cô? Bởi vì cô hôn anh sao?
Vậy nếu là người khác hôn hắn, anh cũng đuổi theo sao?
Suy nghĩ của Từ Qua bay xe, cô lắc đầu một cái. Người khác cũng không dám hôn Lục Thịnh, chỉ có cô dám.
“Đi đâu?”
Giọng nói thanh niên phát ra từ ghế lái, Từ Qua đọc địa chỉ xong lại suy nghĩ về Lục Thịnh. Ngay sau đó cô nghĩ đến vụ án, rốt cuộc hung thủ muốn làm gì? Giết người thành nghiện hay chỉ đơn giản là bị điên?
Ánh mắt bỗng nhiên bắt gặp một đôi mắt trong kính chiếu hậu, Từ Qua dừng suy nghĩ, ngẩng đầu: “Là anh?”
Người lái xe là Chu Trạch, con riêng của người bị hại trong vụ án nhà hỏa táng.
Anh ta vội vàng cúi đầu, nhìn đường đi phía trước, giọng nói rất nhỏ: “Cô là người cảnh sát kia?”
Ngồi taxi mà cũng gặp được người quen, Từ Qua rất bất ngờ: “Anh… làm công việc này?”
“Ừ.” Chu Trạch gật đầu, lập tức nở nụ cười, dáng vẻ hiền lành chất phác, anh ta liếc nhìn Từ Qua thông qua kính chiếu hậu, ngập ngừng rất lâu mới mở miệng hỏi: “Cô tan làm muộn thế?”
“Đúng vậy, tôi tăng ca.” Từ Qua thở dài, hạ cửa kính xuống để gió thổi vào: “Bận quá.”
Chu Trạch không nói gì nữa, bàn tay cầm lái nắm rất chặt, Từ Qua thu tầm mắt lại quan sát anh ta. Tính tình Chu Trạch hẳn là rất hướng nội, lúc anh ta báo cảnh sát, nghề nghiệp không phải tài xế taxi, anh ta đi làm ở Thành phố B, sao giờ lại không quay về?
“Có phải trước kia anh không làm công việc này?”
“Ừm.”
“Sao lại đổi nghề rồi?”
Chu Trạch trầm mặc nửa phút, lúc Từ Qua cho rằng anh ta sẽ không trả lời thì anh ta mở miệng: “Mẹ ta không muốn sống ở Thành phố B, tôi chưa tìm được công việc phù hợp ở Thành phố C, bạn tôi giao xe cho tôi.”
“Vậy cũng rất tốt.”
Điện thoại của Từ Qua vang lên tiếng chuông thông báo, cô cầm lên xem thì thấy là tin nhắn Wechat, Từ Qua mở ra nhìn thấy yêu cầu kết bạn của Lục Thịnh. Cô sững sờ, cô và Lục Thịnh thế mà chưa kết bạn với nhau!
Lâu như vậy mà cô vẫn chưa thêm nick Wechat của Lục Thịnh, tình cảm thầm mến cũng quá qua loa rồi, Từ Qua thầm phỉ bang mình, đồng ý kết bạn với Lục Thịnh.
Anh rất nhanh đã gửi tin nhắn đến, nội dung rất đơn giản: “Về đến nhà báo bình an.”
Từ Qua mím chặt môi vẫn không đè nén được ý cười, cô bấm điện thoại suy nghĩ nên đáp lại anh thế nào, viết thế nào cũng cảm thấy chưa đủ hoàn mỹ, không đủ lưu loát.
Mãi cho đến khi về đến nhà, Từ Qua xuống xe thuận tay chụp một tấm ảnh phong cảnh xung quanh chung cư gửi cho Lục Thịnh: “Đã đến nhà, vụ án có tiến triển gì chưa?”
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.
Từ Qua lên lầu, về phòng thay quần áo, điện thoại đặt cách người không quá một mét, từ đầu đến cuối vẫn chưa có tiếng chuông nào vang lên. Cô hết hi vọng, cầm khăn tắm đi vào phòng tắm. Tắm xong đi ra ngoài, lúc lau tóc Từ Qua nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên một cuộc gọi nhỡ.
Lục Thịnh.
Trái tim Từ Qua lập tức tươi sáng hẳn lên, cô đặt điện thoại bên miệng hôn một cái, cẩn thận mở Wechat ra trả lời tin nhắn: “Sao anh lại gọi điện thoại cho em? Có việc gì thế?”
Tin nhắn đã gửi đi, Từ Qua nằm trên giường đợi đến hai rưỡi sáng, Lục Thịnh vẫn chưa trả lời.
Từ Qua vô cùng buồn ngủ, để điện thoại xuống ngủ thiếp đi, mới sáu rưỡi sáng ngày hôm sau, Từ Qua đã bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô mơ màng màng đi mở cửa, mắt nhắm mắt mở ôm cửa: “Ai —— “
Còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy Lục Thịnh đang đứng ở cửa, anh vừa mới tắm xong, tóc còn ướt. Anh mặc áo sơ mi màu be, quần dài sẫm màu, đôi chân dài thẳng tắp.
Những giọt nước xuôi theo sợi tóc của anh nhỏ xuống áo, thấm ướt một mảng lớn, Từ Qua nuốt nước bọt: “Đội trưởng Lục?”
Ánh mắt Lục Thịnh dừng trên đồ ngủ của cô, nhíu mày: “Mặc gì thế?”
Từ Qua cúi đầu nhìn xuống, vội vàng giơ tay che ngực, cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, mặc như vậy rất dễ chịu, cô đâu ngờ sẽ có ngày mình mặc thế này gặp người khác. Từ Qua quay người chạy vội về phòng ngủ, bỏ lại một câu:
“Em đi thay quần áo.”
Lục Thịnh cong môi, anh đóng cửa đi vào nhà, kết cấu nhà của Từ Qua giống hệt nhà anh. Nhưng trong nhà bếp của Từ Qua chỉ có mấy chai rượu.
Lục Thịnh mở tủ chén nhà cô ra, chỉ có một cái đĩa không nhìn ra hình dáng ban đầu, anh đóng tủ chén lại.
“Đội trưởng Lục, anh tìm gì thế?”
“Không có chén đũa ăn cơm?” Lục Thịnh quay lại, giơ đồ ăn sáng trong tay lên: “Ăn cơm.”
Từ Qua mở tủ lạnh lấy ra một cái chén nhỏ: “Chỉ có cái này thôi, dùng nó được không?”
Lục Thịnh bệnh sạch sẽ, anh không muốn đụng vào cái chén có màu sắc kỳ lạ của cô, bước nhanh ra ngoài cửa: “Lên lầu ăn.”
Từ Qua kéo khóa áo khoác lên: “Em vẫn chưa rửa mặt, rửa mặt xong em sẽ lên.”
“Ừm.” Lục Thịnh bước ra cửa, Từ Qua nghĩ đến một chuyện, đi theo anh ra cửa: “Đội trưởng Lục.”
“Hử?” Lục Thịnh quay đầu nhìn cô, mặt Từ Qua ửng đỏ, cô vừa tỉnh ngủ có một vẻ đẹp mông lung. Áo khoác của cô rất rộng, dài đến đầu gối, lộ ra một đoạn chân trắng nõn, Lục Thịnh dời ánh mắt khỏi chân cô: “Chuyện gì?”
“Vụ án đã có tiến triển chưa?”
“Không có.” Lục Thịnh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, giọng nói trầm thấp: “Bảy tiếng trôi qua, anh và em mới ở cùng một chỗ.”
Cả đêm anh không ngủ, vốn có hai tiếng rưỡi để nghỉ ngơi nhưng anh không muốn ngủ. Anh về nhà tắm rửa, thay quần áo rồi đi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Anh canh thời gian chính xác đến từng giây, chỉ vì muốn ăn cùng cô một bữa cơm.
Hết chương 39.