Beta -er: Chi Chi
***
Trần Nhã Tĩnh lắc đầu, “Không có, tôi chưa bao giờ gặp anh ta, chỉ nghe người ta nói thầy giáo… Thẩm có một cậu con trai rất ưu tú mà thôi.”
Thầy giáo Thẩm, ba chữ này mới châm chọc làm sao.
Trên lớp, Thẩm Khánh Châu không quan tâm đến danh dự của học trò, đánh học sinh. Học trò dùng thủ đoạn cực đoan nhất trả thù thầy giáo, khiến thầy giáo nhà tan cửa nát, mất hết danh dự.
“Tôi sẽ bị phán thế nào? Khi đó tôi còn chưa đủ mười sáu tuổi, tôi không biết sẽ gây ra hậu quả như vậy, tôi thật sự không biết…”
Từ Qua muốn cười, nhếch nhếch khóe miệng nhưng không cười nổi, chỉ cảm thấy bi ai, cô không muốn trả lời vấn đề này. Cô im lặng một lát rồi lấy tấm hình chụp Thẩm Kỳ ra, đưa đến trước mặt Trần Nhã Tĩnh, “Cô từng gặp người này chưa?”
Lúc này Trần Nhã Tĩnh mới ngẩng đầu, nhìn tấm hình một lát rồi lắc đầu, “Chưa từng gặp.”
Mắt cô ta đỏ lên, rời mắt khỏi tấm ảnh, nhìn chằm chằm Từ Qua, “Tôi còn quay lại được không?”
Có lẽ từ mười năm trước, cô ta đã không thể trở về.
Ra khỏi phòng thẩm vấn đã là 11 giờ đêm, Từ Qua cầm điện thoại quay về văn phòng.
“Từ Qua?”
“Hử?”
Từ Qua ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thịnh, bốn mắt nhìn nhau, khóe môi cô chợt cong lên, nở một nụ cười. Vẻ mặt mệt mỏi nhưng nụ cười rực rỡ, Lục Thịnh cứ thế nhìn chằm chằm cô.
“Đội trưởng Lục.” Lâm Phong cũng đi ra.
Lục Thịnh hoàn hồn, gật đầu.
“Đêm nay có phải tăng ca không?”
“8 giờ sáng mai mở cuộc họp. Mọi người vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Lâm Phong rời đi. Từ Qua mím môi, quay mặt đi chỗ khác cười, Lục Thịnh giơ tay ấn gáy cô, giọng nói trầm thấp, “Về nhà thôi.”
Từ Qua dựa vào lòng bàn tay anh bước về phía trước, lòng bàn tay anh ấm áp có cảm giác rất an toàn, cô thấp giọng hỏi, “Phải về sao?”
“Ừ.”
Từ Qua quay đầu nhìn anh, cảm giác này rất kỳ lạ, cô toàn tâm toàn ý ỷ lại vào người đàn ông này, cô rất muốn làm nũng, lăn lộn trong vòng tay của anh, “Lục Thịnh.”
“Hửm?”
Từ Qua vẫn còn lý trí nhìn camera cách đó không xa, cô không dám lỗ mãng, kéo giãn khoảng cách: “Em còn phải cất tài liệu, anh có về văn phòng với em không?”
“Anh chờ em ở bãi đỗ xe.” Lục Thịnh trả lời ngắn gọn.
Từ Qua gật đầu, bước nhanh đến phòng làm việc.
Trời đã ào hè, thời tiết khô nóng, đến cả gió cũng mang theo hơi ấm. Từ Qua ra khỏi cổng đơn vị đã nhìn thấy xe của Lục Thịnh, giữa ngón tay anh là tàn thuốc đỏ tươi, như sắp bùng cháy trong cơn gió. Từ Qua bước đến kéo cửa ghế phụ ra, Lục Thịnh dập tắt điếu thuốc, ném vào gạt tàn.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá, Lục Thịnh đưa cho Từ Qua một hộp sữa chua, ra hiệu cô cầm. Từ Qua nhận lấy, ánh mắt vẫn dừng trên người Lục Thịnh, “Trong xe anh còn có cái này à?”
“Ừ, tiện tay mua.” Lục Thịnh lái xe rời đi, anh đóng cửa sổ xe lại, bật điều hòa.
Từ Qua mở nắp ra, uống một ngụm cười nói, “Vị sữa chua này ngon quá, anh mua ở đâu thế?”
Ngón tay thon dài của Lục Thịnh gõ nhẹ lên vô lăng, “Thích?”
“Ừ.” Từ Qua gật đầu.
“Vậy về sau sẽ mua loại này.” Khóe môi Lục Thịnh hơi cong lên, có vẻ tâm trạng anh rất tốt. Từ Qua thay lòng đổi dạ ngay lập tức, cô chợt nhận ra một vấn đề, Lục Thịnh không hề trả lời cô anh mua ở đâu.
“Sau này anh sẽ nhận thầu mua sữa chua cho em sao?”
“Ừ.” Lục Thịnh đáp lời cô.
Tim Từ Qua lỡ một nhịp, cơ thể như muốn bốc cháy, trên mặt vẫn giả bộ bình tĩnh, “Cảm ơn Đội trưởng Lục.”
Một tay Lục Thịnh cầm vô lăng, một tay giật mở cổ áo sơ mi, mày nhíu lại, “Đội trưởng Lục?”
Từ Qua liếc trộm anh, khẽ liếm khóe môi, không giấu được niềm vui, “Ồ?”
“Không được.” Giọng Lục Thịnh trầm thấp, nghe không ra cảm xúc.
Tim Từ Qua sắp nhảy ra ngoài, nhìn sườn mặt anh, “Hả?”
Phía trước là đèn đỏ, Lục Thịnh dẫm phanh lại, vươn tay xoa nhẹ mái tóc Từ Qua, “Hả cái gì?”
Từ Qua cười thành tiếng, “Ông Lục.”
Lời vừa ra khỏi miệng, trái tim cô đã lỡ một nhịp, quá kích thích.
Lục Thịnh thu hồi tay, “Anh già như vậy hả? Hử?”
Từ Qua nhướng mày, cô thích ở bên cạnh Lục Thịnh, dù chỉ ngồi yên không làm gì, Từ Qua cũng cảm thấy hạnh phúc. Ăn sữa chua xong, cô vẫn còn cầm hộp. Lục Thịnh khởi động xe, lái về phía trước.
“Vụ án Trần Nhã Tĩnh là điểm mấu chốt.” Lục Thịnh chuyển đề tài nói sang vụ án.
Nói đến công việc, Từ Qua lập tức nghiêm túc hẳn lên, cô ngồi thẳng người, “Có phải là Thẩm Kỳ làm không?”
Luc Thịnh lắc đầu, “Không giống.”
Từ Qua vẫn chưa gặp Thẩm Kỳ ở ngoài đời, trên tấm hình là một thiếu niên trẻ tuổi hơi gầy, mặt mày u ám, có vẻ cố chấp, “Không có bằng chứng?”
“Vẫn đang điều tra.” Lục Thịnh nhìn bóng tối phía xa, ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, “Anh ta căm hận Thẩm Khánh Châu, cảm xúc đã chết lặng.”
Trong đầu Từ Qua hiện lên gương mặt kia, cô lắc đầu xua đuổi ý nghĩ này đi. Lục Thịnh có đủ kinh nghiệm phá án, anh sẽ không đoán sai.
“Anh ta không biết Thẩm Khánh Châu bị vu oan?”
“Ừ.”
“Liệu anh ta có nói dối không?” Từ Qua truy vấn.
Lục Thịnh lắc đầu, “Không thể đoán bừa.”
Từ lúc điều tra vụ án đến bây giờ, trong lòng Từ Qua rất nặng nề, cô thở dài ném hộp sữa chua vào túi rác, “Thầy giáo quở trách, học sinh trả thù, gieo hạt giống ác, hoa nở khiến người ta không rét mà run.”
Lục Thịnh gật đầu, ánh mắt trầm xuống.
Vụ án này đã phản ánh quy chế của trường học. Khi ấy cảnh sát không phá án, giáo viên không có trách nhiệm. Tất cả mọi chuyện chồng chất lên nhau, sau mười năm lên men, cuối cùng cũng bạo phát.
Ô tô chạy vào chung cư, Lục Thịnh dừng xe, quay đầu lại, đôi mắt đen dừng trên người Từ Qua, ánh mắt anh rất trầm. Nhịp tim của Từ Qua tăng tốc nhanh chóng, cô cảm thấy Lục Thịnh muốn hôn cô…. nhưng không có.
Lục Thịnh rất nhanh đã rời mắt, đẩy cửa xe đi xuống, “Đi thôi.”
Trong lòng Từ Qua cảm thấy hơi mất mát, nhảy xuống xe đi theo sau Lục Thịnh, cúi đầu nhìn cái bóng trên mặt đất.
Vào thang máy, lúc Lục Thịnh ấn nút thang máy, tay anh chợt ngừng lại, quay sang nhìn Từ Qua, “Về nhà?”
Đã vào thang máy, không về nhà thì làm gì?
“Về nhà.”
Lục Thịnh ấn số tầng, lúc này Từ Qua mới hoàn hồn, ý Lục Thịnh là hỏi cô có về nhà mình không, nếu như cô trả lời không về thì sao? Buổi tối Lục Thịnh ở chỗ nào?
Từ Qua vừa mới suy đoán thì mặt đã nóng lên, không nên suy nghĩ những chuyện này, một khi nghĩ đến thì sẽ không có điểm dừng. Thang máy dừng ở tầng mười hai, Từ Qua không đi ra ngay, Lục Thịnh giơ tay ngăn cửa thang máy, “Ngẩn người gì thé?”
Bây giờ Từ Qua muốn sửa cũng đã muộn, như thế hình như không rụt rè cho lắm, cô đành phải đi ra ngoài, “Tạm biệt.”
Từ Qua xoay người đi về phía nhà mình, giả vờ lấy chìa khóa. Thang máy ở phía sau phát ra tiếng tít tít, cửa thang máy đóng lại trong giây lát. Từ Qua vội vàng quay đầu nhìn, thang máy dừng ở tầng mười ba, Lục Thịnh đã về nhà.
Từ Qua thở ra một hơi rồi lấy chìa khóa ra mở cửa, đã một thời gian cô không về nhà, trong nhà có một mùi ẩm mốc, lạnh lẽo. Từ Qua bật đèn lên, ném ba lô xuống, cô phải đi thay quần áo.
Cô cầm quần áo đi vào phòng tắm, dòng nước lạnh khiến Từ Qua khẽ run lên, cô lập tức bước ra khỏi phạm vi của vòi sen, giật khăn tắm quấn vào người rồi đóng vòi nước. Tạm dừng chừng nửa phút, cô mở vòi nước một lần nữa, vẫn là nước lạnh.
Lặp đi lặp lại gần mười phút đồng hồ, nước vẫn lạnh, không hề có dấu hiệu ấm lên. Điều này khiến Từ Qua nản lòng, cô thở dài một hơi, định chịu đựng tắm cho xong, vừa định kiên trì chiến đấu với nước lạnh thì điện thoại chợt đổ chuông.
Từ Qua mặc áo choàng tắm đi ra ngoài tìm điện thoại, người gọi là Lục Thịnh, anh gọi làm gì?
Từ Qua mím môi, nhận điện thoại, “Đội trưởng Lục?”
“Ăn khuya không?”
“Không đói bụng…” Từ Qua mới nói một nửa thì lập tức quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, “Nhà anh có nước nóng không?”
“Hửm?”
“Nhà tắm có nước nóng không?”
Ở đầu bên kia có tiếng bước chân vang lên, một lát sau Lục Thịnh trả lời cô, “Có.”
“Máy nước nóng nhà em hình như bị hỏng, có thể mượn nhà tắm của anh được không?”
Đầu bên kia điện thoại nhất thời trầm mặc, cổ họng Lục Thịnh phát ra âm thanh trầm thấp, khàn khàn, “Được.”
Từ Qua mỉm cười, “Em sẽ lên ngay.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, lúc Từ Qua cầm chìa khóa ra đi ra ngoài, cô cảm thấy mình đã quên cái gì đó, hình như có chỗ nào đó không đúng. Lên lầu gõ cửa, rất nhanh cửa đã mở ra, Lục Thịnh liếc cô một cái rồi tránh qua một bên, “Không ăn gì sao?”
“Không đói bụng.” Từ Qua bước vào trong, cô cảm thấy không gian hơi chật chội, lúc này mới cảm thấy xấu hổ, chạy đến nhà đàn ông để tắm, hành động này rất mờ ám. Cô không thể đi thẳng đến nhà tắm, xoa xoa tóc, “Máy nước nóng nhà em không biết sao lại bị hỏng, ngày mai em sẽ tìm người sửa.”
Mái tóc cô lộn xộn, da thịt trắng nõn dưới mái tóc đen trở nên chói mắt, trên người cô là áo choàng tắm màu xám, lộ ra một mảng da thịt ở cổ.
“Uống sữa không?” Lục Thịnh lại hỏi, giọng nói trầm khàn.
“Nóng?”
“Ừ.”
“Cám ơn anh.”
Khóe môi Lục Thịnh cong lên, rời tầm mắt, “Đi tắm đi.”
Vào phòng tắm, lúc mở vòi nước Từ Qua mới cảm thấy bầu không khí hiện giờ hơi mập mờ, cô nam quả nữ ở chung một phòng, cô đi tắm còn Lục Thịnh đi hâm nóng sữa.
Từ Qua cảm thấy máu mũi mình sắp chảy ra, máu háo sắc sục sôi, đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nghĩ đến hai lần trước chưa thành công, Từ Qua đè nén tâm tư đang ngo ngoe rục rịch trở lại, thời cơ vẫn chưa đến. Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, cô mở cửa đi ra ngoài, Lục Thịnh đang nấu đồ ăn, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Vốn Từ Qua định tắm xong sẽ rời đi, ngửi được mùi thơm thì bước không nổi, “Anh nấu gì thế?”
“Mì hoành thánh.” Lục Thịnh đã thay quần áo mặc ở nhà, áo sơ mi mộc mạc kết hợp với quần dài màu xám nhạt, ánh mắt Từ Qua dừng trên mắt cá chân của anh, làn da của Lục Thịnh rất trắng, trông rất sạch sẽ.
“Sữa đặt trên bàn ăn.” Giọng nói lạnh lùng của Lục Thịnh vang lên, nhắc nhở Từ Qua.
Từ Qua nghe vậy nhìn sang, trên bàn ăn có một ly sữa, bây giờ cô không có hứng thú với sữa, trong đầu chỉ toàn hoành thánh. Cô đến gần thò đầu nhìn đồ ăn ở trong nồi.
“Thơm quá.”
Khoảng cách quá gần, Lục Thịnh cảm nhận được hơi ấm trên người cô, còn có cả mùi thơm của xà phòng. Nhà anh không có sữa tắm, Từ Qua xuề xòa không giống con gái, cũng dùng xà phòng thơm giống anh.
“Muốn ăn?” Mái tóc rối bời của cô ở ngay trong tầm tay, Lục Thịnh muốn ấn cô vào lòng, mạnh mẽ hôn cô.
Từ Qua hơi xấu hổ, lắc đầu, “Cũng không phải rất muốn.”
Cô nhìn chằm chằm mì hoành thánh long lanh lấp lánh tỏa hương trong nồi, mỗi một miếng đều giống như đang nhảy nhót cười đùa cám dỗ cô, đến ăn tôi đi!
Lục Thịnh bình tĩnh tắt bếp, ôm eo Từ Qua, xoay người đặt cô ngồi lên bồn rửa, cúi đầu hôn xuống.
Hết chương 54.