Beta: Chi Chi
***
Năm giờ sáng, phía chân trời hiện lên luồng sáng màu bạc, Từ Qua đứng cạnh cửa sổ nhìn về nơi xa, một vụ tranh chấp dân sự lại phơi bày nhiều tội ác như vậy, thế là quá đủ rồi.
Đứng khoảng năm phút, Từ Qua xoay người đi đến phòng thẩm vấn, cô phải nói chuyện với Lôi Dương.
“Cô ta không nói gì cả, cứ khóc đến tận bây giờ.”
Từ Qua cầm tài liệu đẩy cửa bước vào, Lôi Dương cúi đầu ngồi trên ghế, uể oải khóc.
“Lôi Dương?”
Cô ta không đáp lại, chỉ khóc thút thít.
“Nói cho tôi biết thi thể ở nhà cô là thế nào, đó là ai?” Lôi Dương không nói lời nào, siết chặt những ngón tay, cơ thể lùi về sau. Từ Qua đặt tài liệu xuống, giọng nói trầm xuống: “Bây giờ cô có kéo dài thời gian cũng vô ích thôi, chứng cứ vô cùng xác thực. Cô không phối hợp sẽ ảnh hưởng đến mức hình phạt, cô suy nghĩ kỹ đi.”
Thời gian trầm mặc kéo dài chừng năm phút, Lôi Dương ngẩng đầu nhìn Từ Qua: “Tôi sẽ bị phán tử hình à?”
“Rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra, cô hãy nói rõ mọi chuyện với tôi.”
“Trần Trung là do tôi giết.” Lôi Dương cúi đầu nhìn ngón tay của mình, giọng nói khàn khàn: “Hắn cứ quấy rối tôi, dù chúng tôi đã ly hôn nhưng hắn ép tôi phải quan hệ với hắn.”
“Tại sao không báo cảnh sát?”
Lôi Dương ngẩng đầu nhìn Từ Qua, mím chặt môi, một lát sau mới cười nói: “Cô nghĩ rằng tôi chưa báo cảnh sát à? Nhưng cảnh sát mặc kệ, tôi biết phải làm sao? Trần Trung có quan hệ tốt với bọn họ, họ sẽ không quản việc này, thậm chí còn cho rằng tôi dụ dỗ Trần Trung.”
Từ Qua thay đổi tư thế ngồi, hơi nhíu mày, tâm trạng rất tệ. Có rất nhiều người ngồi ở vị trí này nhưng không hiểu rõ một đạo lý, nếu bọn họ không hành động sẽ phát sinh rất nhiều bi kịch.
“Các người sẽ không quan tâm.” Cô ta hạ thấp giọng, đầu cũng cúi xuống, miệng lẩm bẩm: “Hắn giết người, các người cũng không quan tâm….”
“Hắn giết người?” Từ Qua bắt được trọng điểm, sắc mặt trầm xuống: “Cô biết hắn giết người lúc nào?”
“Tháng năm năm ngoái, sau khi chúng tôi ly hôn.” Lôi Dương giơ tay che mặt, hít sâu một hơi: “Hắn uống nhiều rượu rồi cưỡng hiếp tôi, lỡ miệng nói ra.”
Là người bị hỏa táng?
“Tên người hắn giết là gì? Chuyện xảy ra khi nào?”
“Phùng Cường.” Lôi Dương nhắm mắt lại: “Khoảng năm 2011, năm đó Phùng Cường đột nhiên biến mất.”
Năm 2011, sự kiện trùng khớp.
“Người nhà anh ta không đi tìm sao?”
“Anh ấy không có người nhà, ăn cơm trăm họ mà lớn lên.”
“Là người nơi nào?”
“Huyện Châu.”
Từ Qua nghiêng đầu nói với cộng sự: “Nhớ ghi người tên Phùng Cường này.”
“Anh ta bao nhiêu tuổi?”
“Sinh năm 85.”
“Có quan hệ gì với cô?”
Lôi Dương trầm mặc.
Từ Qua nói: “Không thể nói?”
“Tôi thích anh ấy, nhưng giữa chúng tôi không phát sinh quan hệ gì.”
“Anh ta làm công việc gì?”
“Anh ấy là tài xế của Trần Trung.” Lôi Dương chôn mặt vào lòng bàn tay: “Tôi thật sự không ngờ Trần Trung lại ra tay với anh ấy, là tôi hại anh ấy.”
“Nói quá trình cô giết Trần Trung đi, cô thực hiện như thế nào?”
“Sau khi chúng tôi ly hôn, hắn thường xuyên đến tìm tôi, lúc uống nhiều rượu sẽ cưỡng hiếp tôi. Tôi không trốn được cũng chẳng có nơi nào để đi. Tháng năm năm ngoái, hắn uống nhiều rượu lại đến tìm tôi, vô tình nói ra chuyện giết hại Phùng Cường ra, tôi rất hận hắn. Tôi đối với Trần Trung chỉ có hận, hắn khiến tôi ghê tởm. Ngay từ đầu tôi lấy hắn chỉ bởi vì tiền, khuôn mặt hắn già nua đáng ghét, trên người luôn tỏa ra một mùi hôi thối, tôi và hắn không có tình yêu. Phùng Cường không giống với Trần Trung, ở bên anh ấy, tôi mới giống một người phụ nữ. Anh ấy tốt như vậy lại bị Trần Trung giết chết, cô nói sao tôi không hận Trần Trung cho được? Tôi hận không thể giết chết hắn. Nhưng tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, một thân một mình ở thành phố C, cũng không có chỗ dựa, tôi không biết phải làm gì? Mãi đến tháng mười, hắn lại cưỡng hiếp tôi một lần nữa, tôi bỏ thuốc ngủ vào rượu của hắn. Hắn uống xong thì ngủ ngay, tôi cầm con dao để trên bàn đâm chết hắn. Đâm được ba nhát, có rất nhiều máu chảy ra.” Cô tạm ngừng trong chốc lát rồi nói tiếp: “Đầu óc tôi choáng váng, lúc này tôi mới tỉnh táo lại. Nhưng tôi không dám đi tự thú, con tôi còn nhỏ, tôi sợ nếu mình đi tù thì thằng bé sẽ không có nơi nương tựa. Tôi cũng không biết phải vứt xác thế nào. Tôi đọc tiểu thuyết trinh thám thấy có hung thủ giấu xác trong tủ lạnh, tôi bèn đi mua tủ lạnh.”
“Vậy tiểu thuyết trinh thám có viết lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt không?”
Lôi Dương mím chặt môi, không nói một lời.
“Xe là của ai?”
“Một đồng nghiệp của tôi, anh ta cho tôi mượn.”
“Thuốc ngủ thì sao?”
“Tôi thường xuyên mất ngủ, thuốc do bệnh viện kê đơn.”
Bảy giờ sáng, Từ Qua rời khỏi phòng thẩm vấn, mặt trời đã lên cao. Lại là một ngày mới, cô đứng cạnh cửa sổ một lát mới đi về văn phòng, vừa quay người đã bắt gặp Lục Thịnh đang đứng ở phía đối diện.
Lục Thịnh khẽ liếc cô rồi nhanh chóng bước đến.
“Đội trưởng Lục?”
“Đã có báo cáo kiểm nghiệm thi thể, trong cơ thể nạn nhân có thành phần thuốc ngủ, vết thương trí mạng ở vị trí số ba.”
Từ Qua nhìn qua báo cáo: “Cô ta đã nhận tội. Người bị thiêu tên là Phùng Cường, tình nhân của Lôi Dương. Lôi Dương vì muốn báo thù cho Phùng Cường nên đã giết Trần Trung.”
Lục Thịnh giơ tay nhìn đồng hồ: “Cô về nghỉ ngơi trước đi, mọi việc còn lại đã có Thẩm Thiến lo.”
Từ Qua thật sự rất buồn ngủ, cô chẳng buồn che giấu ngáp một cái, ngáp xong thì hối hận ngay. Ở trước mặt Lục Thịnh mà ngáp như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng: “Vậy tôi về đây.”
Từ Qua vừa định bước đi thì chợt nhớ đến một chuyện, xoay người: “Tôi phải trả lại chìa khóa nhà cho anh, anh chờ một lát. Chìa khóa ở trong văn phòng, tôi đi lấy ngay.” Vừa dứt lời, Từ Qua nhìn thấy Thẩm Thiến ôm một xấp tài liệu đứng trước cửa, nhìn cô với vẻ sững sờ.
Hết chương 35.