***
Bảy giờ tối, Từ Qua rời khỏi phòng thẩm vấn, xoa bóp mi tâm. Điện thoại đổ chuông, cô cầm lên bắt máy, “Đội trưởng Lục.”
“Có kết quả rồi?”
“Không có.” Nhìn Vương Trung Kiến không giống đang nói dối, “Có lẽ thật sự là chuyện ngoài ý muốn.”
Thật sự không tìm thấy bằng chứng gì trên người Vương Trung Kiến, ông ta nói mình đọc được tin tức phóng hỏa có thể hù dọa bệnh viện ở trên mạng, ông ta chỉ muốn giúp chị dâu và cháu mình có thêm ít tiền bồi thường. Dù là phân tích hành vi hay nét mặt, Từ Qua đều không nhìn thấy dấu vết nói dối của ông ta. Sau khi lửa cháy, ông ta sợ làm to chuyện sẽ ảnh hưởng đến mình nên thừa dịp bệnh viện náo loạn trốn đi.
“Đội trưởng Lục, bên các anh đã có tin tức gì chưa?”
“Không có.” Lục Thịnh nói, “Anh sắp về đến đơn vị, gặp mặt rồi nói tiếp.”
“Vâng.”
Từ Qua còn chưa uống hết ly nước thì Lục Thịnh đã về đến, anh vào phòng, kéo ghế ngồi xuống, “Tài liệu đâu?”
Từ Qua đặt ly nước xuống, đưa biên bản thẩm vấn cho anh, cô ngồi xuống đối diện anh, “Đội trưởng Lục, chuyện này liệu có phải do Thẩm Kỳ gây ra không?”
“Không đâu.” Lục Thịnh lật xem biên bản thẩm vấn, trả lời cô không do dự.
“Vụ án năm đó, người bị tổn thương lớn nhất là ai? Là Thẩm Kỳ. Giết chết bốn người này, ai được lợi lớn nhất?”
“Đã điều tra tất cả mối quan hệ và người quen của Thẩm Kỳ, không có vấn đề.” Lục Thịnh nhanh chóng xem xong khẩu cung, “Không nhất định là người nhà của nạn nhân trả thù.”
“Vậy thì ai trả thù bọn bọ? Không oán không thù lại đi giết người, chuyện này không có logic… Cũng có những tên biến thái rất thích giết người, nhưng em không hiểu, vì sao lại nhằm vào bốn người họ? Năm đó có bốn người liên quan đến vụ án, người biết đến chuyện này cũng không nhiều. Hơn nữa, muốn biết toàn bộ chuyện này phải kiểm tra đối chiếu với hiệu trưởng và nhân viên của trường học.”
Có lẽ hung thủ là hai người, một người vạch ra kế hoạch còn một người thực thi. Từ Qua đã xem kế hoạch chạy trốn của kẻ tình nghi, đó là một kế hoạch rất chặt chẽ, hắn khéo léo né tránh camera, đây không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Lục Thịnh lấy điện thoại trong túi ra, mở một mục đưa cho Từ Qua xem, “Đọc cái này.”
Từ Qua khó hiểu nhìn Lục Thịnh rồi cầm điện thoại di động lên đọc. Ánh mắt dừng lại trên một bài viết hay nói đúng hơn đó là lời tự thuật của một người bệnh trầm cảm.
Giọng văn đè nén, Từ Qua đọc lướt qua hai dòng đã hiểu, ngẩng đầu hỏi, “Bài này do Thẩm Kỳ viết?”
“Ừm.” Lục Thịnh bỏ tài liệu xuống, bóp bóp mi tâm, anh ngả người dựa vào ghế, “Có rất nhiều người bình luận và chia sẻ. Lượt chia sẻ lên đến hơn một ngàn, nên không thể sử dụng phương pháp loại trừ.”
Từ Qua mở trang cá nhân của chủ topic, cô nhanh chóng đọc hết bài viết, “Nếu như hung thủ là một trong số những người đọc được bài viết này, khi điều tra ra mọi chuyện hẳn sẽ nói cho Thẩm Kỳ biết trước? Vậy Thẩm Kỳ có hiềm nghi rất lớn. Em nghi ngờ hung thủ là một nhóm gồm hai người trở lên. Nếu như lấy Thẩm Kỳ làm trung tâm, cho dù anh ta có ở Cục Cảnh Sát, cũng không ảnh hưởng đến hành động của người khác.”
Lục Thịnh lắc đầu.
Trầm mặc chừng nửa phút, anh đẩy ghế ra đứng dậy, “Đi ăn cơm.”
Từ Qua: “…”
Đôi mắt đen nhánh của Lục Thịnh nhìn Từ Qua chăm chú, anh cúi người ghé sát cô, giọng nói trầm thấp mang theo hơi nóng truyền vào tai Từ Qua, “Nếu như hắn nghĩ mình là Thẩm Kỳ, liệu hắn có nói cho Thẩm Kỳ biết không?”
Từ Qua đang bối rối lập tức tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh.
Lục Thịnh đứng thẳng người, một tay đút túi quần, anh nghiêng đầu nhướng cằm, “Nhưng em nói cũng có phần đúng, hung thủ là hai người.”
Từ Qua bước nhanh theo Lục Thịnh đi ra ngoài, mỗi thành viên của Đội Cảnh sát Hình sự đều đang bận rộn, vội vàng lướt ngang qua hai người họ. Bên ngoài có tiếng còi cảnh sát truyền đến từ phía xa, không khí tràn ngập sự căng thẳng.
“Đội trưởng Lục.”
“Hử?”
Cổ họng Từ Qua khô khốc, bây giờ cô đang rất sốt ruột, “Suy nghĩ của anh hình như ——rất to gan, không thể tưởng tượng được.” Rốt cuộc Từ Qua cũng tìm được từ hợp lý, cô nói, “Em cảm thấy không hợp lý.”
Lục Thịnh trầm mặc, không trả lời cô ngay lập tức.
Từ Qua cảm thấy suy đoán của Lục Thịnh rất to gan, hung thủ nghĩ mình là Thẩm Kỳ, hắn có vấn đề về thần kinh à?
“Đội trưởng Lục?”
Lục Thịnh đột nhiên dừng bước, Từ Qua suýt chút nữa đâm vào người anh, cô lập tức phanh lại, “Đội trưởng Lục?”
Lục Thịnh quay đầu nhìn thẳng vào mắt Từ Qua, giọng Từ Qua nghẹn lại, “Lục Thịnh?”
“Đội trưởng Lục.” Có người gọi anh ở phía sau, Lục Thịnh vươn tay xoa nhẹ mái tóc Từ Qua, giọng anh rất nhỏ, “Từ Qua, em tạm thời dừng công tác một khoảng thời gian được không?”
Từ Qua ngẩn người, “Cái gì?” Cô căng thẳng, Lục Thịnh muốn cô tạm dừng công tác? Cô đã làm sai điều gì?
“Em làm gì sai à? Vậy —— “
Lục Thịnh cong môi, gương mặt lạnh lùng hơi dịu xuống, “Sợ à?”
Từ Qua sắp bị anh hù chết, cô mím môi, thử thăm dò, “Thật sao?”
“Giả.” Lục Thịnh thu tay lại, “Pháp y Trần đến đây.”
Từ Qua ngẩng đầu nhìn thấy một người người mập mạp đứng cách đó không xa, Lục Thịnh đã bước đến chỗ anh ta, cảm xúc nặng trĩu trong ngực cô vẫn chưa tiêu tan hết. Hôm nay Lục Thịnh luôn bảo cô đợi ở văn phòng, anh cố gắng không để cô xuất hiện ở hiện trường, chẳng lẽ anh thật sự muốn cô về nhà nghỉ ngơi? Từ Qua nhíu mày.
Lục Thịnh bước đến trước mặt pháp y Trần, hai người đang nói chuyện với nhau.
Pháp y Trần?
Bộ não rối loạn của Từ Qua lập tức tách ra một khe hở, tối hôm qua pháp y Trần gặp Hạ Hầu Ngọc. Nghề nghiệp hiện giờ của Hạ Hầu Ngọc là bác sĩ tâm lý, Thẩm Kỳ mắc bệnh trầm cảm, hắn —— kẻ tình nghi có khả năng bị bệnh tâm lý, nghĩ mình là Thẩm Kỳ. Nối tất cả lại với nhau, chẳng lẽ vụ án này thật sự có liên quan đến Hạ Hầu Ngọc? Từ Qua trợn to mắt, Lục Thịnh cũng nghi ngờ Hạ Hầu Ngọc?
Hạ Hầu Ngọc là con cưng của trời cao.
Ba của anh ta là hung thủ giết người liên hoàn, tội ác tày trời, còn anh ta thì sao? Anh ta và người cha tội phạm của anh ta không liên quan đến nhau, đừng để sự kỳ thị hủy hoại một người ——
“Từ Qua?”
Từ Qua ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Lục Thịnh, “Đến đây.”
Từ Qua cắn nhẹ môi, bước đến chỗ họ, “Đội trưởng Lục, pháp y Trần.”
“Đi ăn cơm.”
Nhà ăn của đơn vị đã đóng cửa, bọn họ đến một quán cay Tứ Xuyên ở bên kia đường. Mặt bằng của quán không rộng lắm, quán ăn rất đông khách, không khí tràn ngập mùi ớt cay nồng.
Từ Qua cau mũi, Lục Thịnh đụng vào vai cô, ra hiệu, “Ngồi bên trong.”
Từ Qua ngồi xuống, Lục Thịnh liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
“Hai người đang hẹn hò?” Pháp y Trần cười cười, không xem menu, chọn mấy món ăn theo trí nhớ. Nhân viên phục vụ rời đi, Lục Thịnh gật đầu.
“Chuyện tốt.” Pháp y Trần cười, “Chuyện tốt.”
Lục Thịnh bưng ly trà đặt trước mặt lên uống nửa ly rồi bỏ xuống, nhìn pháp y Trần, “Hôm qua anh gặp Hạ Hầu?”
“Đúng vậy.” Pháp y Trần thở dài, “Anh ta thật sự là đáng tiếc, một thiên tài lại bị số phận trêu đùa.”
“Công việc bây giờ rất tốt, tiền lương cao hơn chúng ta cũng được mọi người kính trọng.” Giọng của Lục Thịnh rất bình tĩnh, không nhìn ra anh đang có tâm trạng gì, “Họa chỗ này phúc chỗ kia, mọi thứ đều không có tuyệt đối.”
“Cũng đúng, chúng ta làm việc ở đây, lăn lộn đến chết cũng chỉ như vậy thôi.” Pháp y Trần cười cười, nhìn Lục Thịnh, “Vụ án này rất khó giải quyết —— “
Lục Thịnh cắt ngang lời anh ta, “Chỗ này không thích hợp.”
Nhiều người phức tạp.
Đồ ăn rất nhanh đã được bưng lên, Lục Thịnh thuận miệng hỏi, ” Hạ Hầu tìm anh, có chuyện gì à?”
“Tôi tìm Hạ Hầu.” Pháp y Trần nói, “Em vợ tôi bị bệnh trầm cảm, tình trạng rất nghiêm trọng. Gần đây trong nhà không được yên bình, tôi muốn hỏi ý kiến tư vấn của Hạ Hầu. Vừa hay hôm qua Hạ Hầu đến Thành phố C, chúng tôi hẹn gặp nhau lúc 5 giờ nhưng tôi bận việc nên quên mất. Anh ấy vừa xuống máy bay đã đến đây, chờ tôi đến 10 giờ, món nợ ân tình này tôi không biết phải trả lại như thế nào.”
“Hai người hẹn gặp ở đâu?”
Pháp y Trần vừa định trả lời, đột nhiên cảm thấy bất thường, “Sao thế?”
“Sáng nay đi điều tra vụ án, thì điều tra ra cuộc hẹn này.” Ngữ điệu của Lục Thịnh vẫn như cũ, không có nhiều sự biến hóa.
Pháp y Trần trợn mắt mấy giây mới hiểu ra, “Quán cơm dưới nhà tôi, vợ tôi cũng ở đó, cửa quán có gắn camera. Lúc đầu tôi định mời anh ấy lên nhà tôi ăn cơm, nhưng nhà của chúng tôi là nhà kiểu cũ, việc lên cầu thang rất khó khăn với anh ấy.”
Pháp y Trần không nói dối.
Mười giờ rưỡi, Lục Thịnh đi vào văn phòng chuyên án, Từ Qua ngẩng đầu rời mắt khỏi màn hình máy tính, lắc đầu với Lục Thịnh. Lục Thịnh bóp bóp mi tâm, ném tài liệu trong tay lên mặt bàn, đó là một hồ sơ bệnh án.
Từ Qua nhìn thấy tên Hạ Hầu Ngọc trên đó, anh ta bị dị ứng cồn, một ngày trước, anh ta uống rượu với pháp y Trần, tất cả đều ăn khớp với nhau.
“Đây là thông tin mà Thẩm Thiến điều tra được, Hạ Hầu rất ít khi đến Thành phố C, mấy lần gây án trước đều không có chứng cứ chứng minh anh ta có mặt ở hiện trường. Chúng ta hẳn là đã đoán nhầm hướng rồi đội trưởng Lục.”
“Tạm thời bỏ qua anh ta.” Người Lục Thịnh lung lay, một tay chống trên bàn, nhắm mắt im lặng chừng một phút, Từ Qua nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của anh. Tim cô thắt lại, đứng dậy nắm cánh tay Lục Thịnh, nói nhỏ, “Anh không sao chứ?”
Lục Thịnh ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười, “Buồn ngủ.”
Không bùn ngủ mới lạ! Anh đã thức cả đêm!
Từ Qua quả thực muốn chửi bậy, nếu không phải họ đang ở văn phòng chuyên án, có lẽ Từ Qua đã sớm không kiềm chế được, “Anh muốn nghỉ ngơi một lúc không?”
Tay Lục Thịnh đặt lên tay Từ Qua một lát rồi buông ra đứng thẳng người, cao giọng, “Họp.”
***
“Lâm Phong, anh đi điều tra vụ án xâm hại trong mười năm gần đây của Thành phố C, chú ý đến những vụ án có người gây án là giáo viên. Tìm toàn bộ tin tức trên mạng, tin tức trên báo chí và hồ sơ báo án, càng kỹ càng tốt.”
“Bây giờ đi tìm cái này? Đội trưởng Lục, hình như không thích hợp cho lắm?”
Như kiểu ông nói gà bà nói vịt, bây giờ thời gian gấp gáp, bọn họ không đi tìm người lại đi điều tra vụ án xâm hại, đây không phải là nói nhảm à?
“Hợp.” Thái độ của Lục Thịnh rất cứng rắn, “Tám giờ sáng mai báo cáo, anh có làm được không?”
Lâm Phong há to miệng, “Đội trưởng Lục?”
“Cho tôi một câu trả lời chắc chắn được hay không, không được thì tôi đổi người khác.”
“Được.”
“Từ Qua.”
Từ Qua đột nhiên bị điểm danh, cô giật mình, ngẩng đầu, “Đến đây.”
Lục Thịnh nhìn chằm chằm Từ Qua, không gian yên tĩnh, yên tĩnh khiến Từ Qua hơi hoảng hốt.
“Đội trưởng Lục?”
Lục Thịnh thu tầm mắt lại, lật tài liệu trong tay, “Em bàn giao toàn bộ công việc cho Lưu Dương.”
“Sau đó thì sao? Em làm việc gì?” Từ Qua cảm thấy bầu không khí rất căng thẳng, cô nhếch môi cố nặn ra một nụ cười, “Em được sắp xếp làm công việc khác à?”
“Em rời khỏi tổ chuyên án.” Lục Thịnh rút ra một tờ giấy trong đống tài liệu đưa cho cô, “Đi đến chỗ thích hợp với em.”
Hết chương 60