Từ Qua mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ mẹ cô vẫn chưa xảy ra chuyện bất trắc, cô cũng không làm cảnh sát. Thời kỳ phản nghịch hồi cấp ba kết thúc, bố tìm quan hệ đưa cô ra nước ngoài học, quỹ đạo cuộc đời cô thay đổi, cô cũng không gặp được Lục Thịnh.
Có người đang gọi cô, Từ Qua mơ màng mấy giây, ký ức dần dần thức tỉnh.
"Từ Qua?"
Từ Qua mở mắt ra, ánh sáng chiếu vào khiến cô nhắm mắt lại.
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói quen thuộc, Từ Qua mở mắt ra lần nữa, tầm mắt dần rõ ràng, trước mắt hiện lên một gương mặt mơ hồ.
Lòng Từ Qua chợt chua xót, khẽ nhíu mày.
"Anh gọi bác sĩ đến." Lục Thịnh nói.
Từ Qua mấp máy đôi môi khô ráo, đầu óc đã tỉnh táo, cơn đau ùn ùn kéo đến. Bác sĩ rất nhanh đã đến, ánh mắt Từ Qua vẫn luôn dừng trên người Lục Thịnh, anh mặc đồng phục cảnh sát. Trong mắt có tia máu đỏ, cằm lún phún râu.
Từ Qua rất ít khi nhìn thấy Lục Thịnh để râu dài, cho dù bận bịu cỡ nào, anh vẫn luôn xuất hiện trước mặt mọi người với dáng vẻ sạch sẽ chỉn chu.
"Bây giờ có cảm giác thế nào?" Bác sĩ hỏi cô.
Từ Qua thu tầm mắt, "Đau."
Giọng nói khàn khàn, giờ cô mới cảm thấy khó chịu, ho khan một tiếng.
"Khôi phục rất tốt." Bác sĩ cười nói, "Quả là tuổi trẻ." Ông quay đầu nói với Lục Thịnh, "Có thể cho cô ấy uống một chút nước, tình trạng bây giờ đã ổn định."
"Bác sĩ vất vả rồi."
Bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người y tá và Lục Thịnh. Y tá pha nước đưa cho Lục Thịnh, anh kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy thìa cẩn thận đút nước cho Từ Qua.
Từ Qua không há mồm, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Thịnh.
"Uống nước." Lục Thịnh mở miệng, giọng nói trầm thấp.
Từ Qua vẫn không nói lời nào.
"Há mồm."
Từ Qua vốn định giằng co với anh, cơn cáu kỉnh nổi lên, nhưng cuống họng đau rát, cô há miệng để Lục Thịnh đút nước. Anh rất tập trung, mũi Từ Qua chua xót, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Uống hết nước, Lục Thịnh bỏ thìa xuống, nhìn Từ Qua, "Xin lỗi."
Mắt Từ Qua đỏ lên, hít mũi một cái, cô không biết Lục Thịnh xin lỗi cái gì? Xin lỗi vì đã đá cô ra khỏi Cục? Việc tư hay là việc công? Bây giờ cả người Từ Qua đều đau, cô không muốn suy nghĩ đến những chuyện phức tạp khiến cô đau khổ nữa, "Bắt được Chu Trạch rồi sao?"
"Ừm."
Mặt Từ Qua có vết trầy, Lục Thịnh nhìn mà đau lòng, anh giơ tay muốn chạm vào gương mặt cô. Từ Qua vô thức né tránh nhưng lại động đến vết thương, cô đau đớn hít khí lạnh.
Lục Thịnh thu tay lại đứng dậy, vẻ mặt lo lắng, "Động đến vết thương rồi?"
"Không có." Từ Qua cố nén đau đớn, vịt chết còn mạnh miệng chống đỡ, "Đội trưởng Lục, trước khi Chu Trạch ra tay với tôi đã nhận điện thoại, hắn có đồng bọn."
"Đang điều tra." Lục Thịnh nhíu mày nhìn chằm chằm Từ Qua, "Vừa nãy động đến vết thương à? Anh gọi bác sĩ đến."
"Không đau." Từ Qua đau đớn vô cùng, nhưng cô không muốn để lộ vẻ yếu đuối trước mặt Lục Thịnh, cô không muốn Lục Thịnh xem thường mình, "Tôi không sao."
Sắc mặt Lục Thịnh khó coi, cuối cùng vẫn rung chuông gọi bác sĩ, anh đứng bên giường, hạ giọng, "Anh sai rồi."
Từ Qua sửng sốt, không quay đầu lại.
"Từ Qua." Lục Thịnh thở dài, "Cái chết của ba mẹ anh có ẩn tình, đối phương nhằm vào anh, bây giờ vụ án này lại xuất hiện điểm đáng ngờ, anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm."
Mắt Từ Qua nóng lên, nỗi uất ức dâng lên đáy mắt.
"Đừng khóc." Lục Thịnh nhìn thấy Từ Qua khóc thì nhíu chặt mày, nhưng anh không dám chạm vào cô nữa, tay chân luống cuống, "Từ Qua."
Bác sĩ rất nhanh đã đến, kiểm tra vết thương của Từ Qua.
Điện thoại của Lục Thịnh đổ chuông, anh đi ra ngoài nghe máy, người gọi là Lâm Phong, Lâm Phong nói, "Chu Trạch tỉnh rồi."
"Nói gì không?"
"Không có." Lâm Phong nói, "Đội trưởng Lục, Cục trưởng nói chúng ta nhanh chóng kết án, Chu Trạch tỉnh lại thì lập tức tiến hành thẩm vấn."
"Tôi biết rồi."
Lục Thịnh biết ý của Cục trưởng là gì, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cúp điện thoại, lúc quay lại anh gặp bác sĩ điều trị của Từ Qua ở cửa, ông dặn dò một số điều cần chú ý, "Đừng động vào vết thương nữa, mặc dù bệnh nhân tuổi trẻ khôi phục nhanh, nhưng cũng không thể chịu được giày vò liên tục."
Lục Thịnh gật đầu, "Cám ơn bác sĩ."
Anh vốn định đi vào phòng bệnh ngay nhưng nhìn thấy bên trong còn có y tá, Lục Thịnh quay người đi xuống lầu hút hết một điếu thuốc rồi mới quay lại. Anh chào hỏi đồng nghiệp trực ban, đẩy cửa bước vào, Từ Qua gần như mở mắt ra ngay.
Lục Thịnh cứng người đón nhận ánh mắt của cô, "Từ Qua —— "
"Từ lúc em xảy ra chuyện đến giờ đã ba ngày rồi?" Từ Qua vừa nhìn thấy thời gian trên điện thoại di động của y tá, cô rất bất ngờ, không ngờ mình đã ngủ ba ngày.
Lục Thịnh kéo ghế ngồi xuống, gật đầu, "Ba ngày, ba em đang ở Thành phố C, ông ấy vừa đi."
Từ Qua mím môi, trong lòng vẫn uất nghẹn, "Đội trưởng Lục."
Lục Thịnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Từ Qua, "Ở đây chỉ có hai người chúng ta."
Vẻ mặt Từ Qua vẫn hơi khó chịu, hừ một tiếng trầm thấp.
"Vẫn giận?" Lục Thịnh nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp.
Lòng Từ Qua hơi ngọ nguậy, nhìn gương mặt của anh, cô lại cảm thấy không đành lòng, "Có phải mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi?"
"Có nghỉ." Lục Thịnh kéo tay Từ Qua đặt trong lòng bàn tay mình, mười ngón đan xen vào nhau.
Ngón tay của anh ấm áp thô ráp, Từ Qua hơi mệt, mất máu quá nhiều khiến cô rất thích ngủ, "Người kia là ai? Hạ Hầu Ngọc à?"
Từ Qua không ngốc, ngày đó Thẩm Thiến gửi tin nhắn cho cô, nói đã khóa chặt kẻ tình nghi. Nhóm Lục Thịnh xuất trận bắt người, ký ức cuối cùng của Từ Qua là cảnh sát vũ trang xông lên, còn có Lục Thịnh mặc đồng phục cảnh sát ôm mình.
Chu Trạch là hung thủ gϊếŧ người liên hoàn, cô không cần phải hỏi nhiều làm gì.
"Có lẽ vậy."
Từ Qua nhắm mắt, giọng trầm xuống, "Lục Thịnh."
"Ừm?"
Thời gian trầm mặc dài dằng dặc, Lục Thịnh nghĩ rằng cô đã ngủ thiếp đi, Từ Qua mở mắt ra nhìn Lục Thịnh, "Em —— rất sợ."
Trong giây phút này, Lục Thịnh vô cùng hận bản thân mình.
Từ Qua hạ khóe miệng, nhắm mắt lại, "Em mơ thấy anh đẩy em xuống vách núi, cả thế giới chỉ còn một mình em, rất tuyệt vọng."
"Mơ và hiện thực trái ngược với nhau." Lục Thịnh cúi đầu hôn mu bàn tay Từ Qua, "Mệt mỏi thì ngủ đi, anh ở đây."
Từ Qua không biết tương lai sẽ phải đối mặt với chuyện gì, cô và Lục Thịnh sẽ đi được bao xa. Những việc này, trước kia cô không dám nghĩ, bây giờ lại càng không dám nghĩ.
Từ Qua tỉnh lại lần nữa là do bị tiếng động trò chuyện đánh thức, mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Thịnh dựa vào ghế ngủ.
Trời đã sáng.
Từ Qua vừa động đậy tay, Lục Thịnh lập tức mở mắt ra.
Anh vừa tỉnh ngủ, ánh mắt nhập nhèm, tay nắm rất chặt. Anh nắm tay Từ Qua suốt đêm, cơn tức của Từ Qua lại tản đi đôi chút, trong lòng cảm thấy ấm áp, giống như được nắng xuân chiếu rọi.
"Hử?" Giọng anh khàn khàn, mày nhướng lên.
"Ngồi ngủ có khó chịu không?"
Lục Thịnh buông tay Từ Qua ra, lắc cổ, anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Hôm nay Chu Trạch tỉnh, anh phải đi qua thẩm vấn, không quay lại được."
Thật ra anh chỉ muốn nhìn Từ Qua lâu hơn.
Từ Qua đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, "Bên kia có ghế sofa, không dễ chịu hơn ngồi sao?"
Lục Thịnh cong môi, chợt nở một nụ cười. Anh vốn đẹp trai, vừa cười đã khiến cả thế giới ấm lên, Từ Qua thất thần nhìn anh.
Lục Thịnh xoay người hôn trán Từ Qua, ngồi dậy, "Anh phải đi rồi."
Sau lưng vang lên tiếng răng rắc, Lục Thịnh quay đầu nhìn thấy Từ Phú Xuân bước vào, thư ký của ông đi theo sau, trong tay xách một đống đồ. Vừa nhìn thấy Lục Thịnh Từ Phú Xuân lập tức biến sắc, "Sao cậu còn ở đây?"
Hôm nay Lục Thịnh có tâm trạng tốt, nhìn ai cũng thấy thuận mắt, bước đến nhận đồ vật trong tay thư ký, anh ngửi thấy mùi thịt ở bên trong, "Bây giờ sức khỏe Từ Qua còn rất yếu, không thể uống canh có quá nhiều chất bổ, để một thời gian nữa."
Từ Phú Xuân lườm Lục Thịnh, ai mượn cậu lắm mồm!
Ông không vừa mắt với Lục Thịnh, toàn thân trên dưới không thấy chỗ nào thuận mắt.
"Bác sĩ nói?"
Lục Thịnh gật đầu, nói những gì cần chú ý cho Từ Phú Xuân.
Từ Phú Xuân nhìn Từ Qua, lại nhìn Lục Thịnh, bực bội mà không có chỗ trút giận, cũng không biết phải nói gì, tức nghẹn một lát rồi nói, "Tôi sẽ đưa Từ Qua về Thành phố B, điều kiện chữa bệnh ở thành phố nhỏ này không tốt —— "
"Con không về." Từ Qua đột nhiên nói chen vào.
Từ Phú Xuân quay đầu trừng mắt với Từ Qua, chưa nhìn thấy đứa con gái nào ương bướng thế này!
"Bị thương trong lúc làm việc là rất bình thường." Lần trước Từ Qua bị thương nặng cũng không nói cho bố cô biết, cô không quá để ý chuyện sinh tử, "Con đang bị thương thế này, di chuyển sẽ lấy mạng của con mất, không cần phải phiền phức như thế."
Lục Thịnh nhìn Từ Qua, ánh mắt dần trầm xuống. Điện thoại của Lục Thịnh đổ chuông, anh đi ra ngoài nghe máy.
Từ Phú Xuân kéo ghế ngồi xuống, nhìn Từ Qua chằm chằm, "Con và thằng nhóc kia có quan hệ thế nào?"
Từ Qua mím môi, "Anh ấy nói quan hệ gì?"
"Hai đứa đang yêu nhau?"
Từ Qua suýt chút nữa bị sặc nước bọt, Lục Thịnh thừa nhận rất dứt khoát. Con ngươi cô xoay vòng vòng, gật đầu.
"Cậu ta có chỗ nào tốt?" Trong trí nhớ của Từ Phú Xuân, Từ Qua vẫn luôn là một đứa bé phản nghịch, sao đột nhiên lại có bạn trai? Việc ông chứng kiến Từ Qua yêu đương và việc cô tự do yêu đương có sự khác nhau. Nhìn một người đàn ông xa lạ thân mật với Từ Qua, trong lòng ông không sao thoải mái được.
"Đẹp trai."
"Chỉ có thế thôi?" Từ Phú Xuân nói, "Dì con giới thiệu cho con thằng nhóc kia, nó không đẹp trai à? Làm cảnh sát thì lương tháng được bao nhiêu? Có tiền đồ gì? Làm đến già cũng chỉ vậy thôi."
"Người kia vừa lùn vừa yếu đuối." Từ Qua nói trúng tim đen.
Từ Phú Xuân: "..."
"Con không muốn sống cuộc sống của một phu nhân, anh ấy có nhiều tiền để làm gì?"
"Vậy cũng không thể không có tiền đồ như thế được? Tìm bạn trai sao chỉ nhìn mỗi mặt?"
Từ Qua cười cười, liếc nhìn thư ký, "Không phải bố cũng vậy à? Con là con gái của bố, di truyền đó."
Từ Phú Xuân suýt chút nữa hộc máu, "Con —— "
"Con làm sao? Con thích anh ấy, muốn ở bên anh ấy. Bọn con đều nghèo, anh ấy sẽ không vì tiền mà lấy mạng con."
Từ Phú Xuân vụt đứng dậy, "Con nói cái gì?"
"Con nói xin bố đi đi, đừng xuất hiện trước mặt con nữa. Con sống hay chết đều không liên quan đến bố ——" Từ Qua đột nhiên ho khan dữ dội làm động đến vết thương, bờ môi cô trắng bệch trong nháy mắt.
"Gọi bác sĩ! Mau gọi bác sĩ đến!" Từ Phú Xuân giật nảy mình, quay đầu gào lên, "Mau đi gọi bác sĩ!"
Cả căn phòng trở nên lộn xộn, Từ Qua nhắm mắt lại, trong lỗ tai vang lên tiếng ong ong. Cô không có kɦoáı ƈảʍ trả thù, chỉ có bi ai vô hạn.
Bác sĩ tiến vào, Từ Qua nhìn thấy Lục Thịnh cũng đi vào theo, cô hơi nhíu mày. Cả Lục Thịnh và Từ Phú Xuân đều bị đuổi ra khỏi phòng bệnh ngay lập tức. Đầu Từ Qua ong ong, thân thể đau đến chết lặng.
Lần trước Từ Phú Xuân đã cho cô một đáp án chính xác. Mẹ chết ông ấy cảm kích, chỉ sợ ông ấy cũng có phần trong đó.
Cửa phòng bệnh đóng chặt, dưới tình thế khẩn cấp Lục Thịnh nắm bả vai Từ Phú Xuân hỏi, "Từ Qua bị sao thế? Cô ấy thế nào?"
Từ Phú Xuân ngẩn ngơ, chỉ nhìn Lục Thịnh, sắc mặt khó coi.
"Rốt cục Từ Qua bị làm sao?" Lục Thịnh hơi nóng nảy, lên giọng, "Không phải khi nãy còn rất tốt à?"
"Từ tổng?" Thư ký thấy sắc mặt ông không ổn, lập tức tiến lên dùng sức đẩy Lục Thịnh ra, vội vàng đỡ Từ Phú Xuân, khẽ vuốt ngực ông, dịu dàng nói, "Ngài không sao chứ?"
Từ Phú Xuân quay đầu nhìn cô ta, lại nhìn Lục Thịnh. Ông đột nhiên phất tay đẩy cô ta ra, quay người bước nhanh rời đi, thư ký chạy chậm đuổi theo ông, "Từ tổng, ngài chú ý thân thể!"
Điện thoại của Lục Thịnh lại đổ chuông, anh chỉ một lòng để ý đến phòng bệnh, không nhìn tên người gọi đã bắt máy, "Tôi là Lục Thịnh."
"Lục Thịnh." Trong điện thoại vang lên một giọng nói.
Tiếng nói của Lục Thịnh mắc kẹt trong cổ họng, hầu kết nhấp nhô, cảm xúc nóng nảy dần dịu xuống, giọng anh nhẹ nhàng, "Tiền bối Hạ Hầu."
"Cậu điều tra cả tôi, có chuyện gì thế?"
Danh Sách Chương: