“Chào cô Thiết, tôi là Trần Siêu trợ lý đặt biệt của Mạnh Tổng.
Hôm nay tôi là người phụ trách phỏng vấn cô.”
Vừa nghe Trần Siêu nói vậy trong lòng Thiết Sang Sang thầm nghĩ.
“Tiêu rồi, tiêu rồi.
Lần này bị lội 100% luôn, nhìn vào là biết ngay anh ta là một người nhỏ mọn, nhất định sẽ lấy việc công trả thù riêng.”
Thật đúng như Thiết Sang Sang đã nghĩ, trong cả quá trình phỏng vấn, Trần Siêu luôn đặt ra những câu hỏi khó khăn.
Kiều Nhi đứng ngoài cửa không vào, cô muốn xem cô gái này ra sao.
Quả thật không làm Kiều Nhi thất vọng.
Miệng lưỡi của Thiết Sang Sang vô cùng lanh lợi, lời nói sắc bén làm Trần Siêu điên cả đầu.
Câu cuối cùng Trần Siêu hỏi cô ta là,
“Tại sao cô lại muốn, vào tập đoàn Tân Mạnh Thị để làm luật sư.”
“Tôi nghe nói Kiều luật sư đã đến làm việc tại tập đoàn Tân Mạnh Thị, nên tôi mới đến xin việc.
Nếu không phải vì Kiều luật sư, anh có mời tôi, tôi cũng không thèm.”
Trần Siêu nghe Thiết Sang Sang nói vậy trong lòng tức giận, cô gái này là ai mà hống hách như vậy.
“Cô đến xin việc mà ăn nói như vậy, chắc tôi nghĩ cô cũng không cần công việc này.”
Thiết Sang Sang nghe anh nói, trong lòng liền tức giận.
“Xin lỗi Chú, tôi là người luôn nói chuyện ngay thẳng, nếu tôi có đắt tôi gì với chú, xin chú bỏ qua cho.”
Từ chú cứ lập đi lập lại trong miệng của Thiết Sang Sang, làm Trần Siêu vô cùng phẫn nộ, tròng lòng thầm nghĩ.
Bộ mình già lắm sao mà cô ta lại kêu mình bằng chú.
Trần Siêu nhìn vào thong tin lý lịch của Thiết Sang Sang.
Cô năm nay 21 tuổi, anh chỉ lớn hơn cô 6 tuổi mà thôi.
“Cô gọi ai là Chú, tôi đâu có già như vậy.”
Trần Siêu nói một cách cọc lốc.
Thiết Sang Sang nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trần Siêu trong lòng cô vui vẻ, không biết vì sao cô lại có hứng thú trêu chọc anh như vậy.
“Anh đã lớn tuổi như vậy, tôi không gọi là chú, thì tôi phải gọi là gì?”
Trần Siêu giận dữ, anh quăng sấp hồ sơ của Thiết Sang Sang lên bàn.
“Cô Thiết, chúng ta phỏng vấn đến đây thôi, bây giờ cô hẩy về chờ thong báo.”
Trần Siêu không muốn nói chuyện với Thiết Sang Sang nữa, anh ghét nhất là mấy cô gái ngang ngước, bướng bĩnh như Thiết Sang Sang.
Kiều Nhi nhìn thấy tình hình không tốt liền bước vào nói.
“Chào cô Thiết, tôi là Kiều luật sư.”
Thiết Sang Sang vừa nghe đến tên Kiều luật sư, cặp mắt liền tỏa sáng.
Kiều Nhi là thần tượng của cô.
Thiết Sang Sang nhìn qua, liền nhìn thấy Kiều Nhi.
Cô đứng lên nói với giọng đầy kinh ngạc.
“Là chị, chị là Kiều luật sư?
Em đã nghe danh của chị từ lâu.”
Kiều Nhi nhìn thấy nét mặt phấn khởi của cô ta, trong lòng vui vẻ.
“Em đi làm liền được không?
Ngày mai chị phải bay qua New York, nhưng trợ lý của chị có việc không đi cùng, em đi với chị được không?”
Thiết Sang Sang nghe Kiều Nhi nói vậy trong lòng vui mừng, cô đứng lên chạy đến bên cạnh Kiều Nhi nói.
“Đước, đương nhiên là được rồi.”
Trần Siêu nghe vậy anh liền lên tiếng.
“Kiều luật sư, chúng ta còn vài người cần phải phỏng vấn nữa.”
Kiều Nhi nhìn Trần Siêu, cô biết Trần Siêu không thích Thiết Sang Sang, nhưng biết làm sao bay giờ.
Cô lại rất thích cô gái này.
“Trần Siêu, anh cho người thong báo, hủy bỏ các buổi phỏng vấn kia đi.”
Trần Siêu thấy nét mặt kiên quyết của Kiều Nhi, cuối cùng anh cũng phải làm theo.
Sau giờ tan tầm Mạnh Hùng đứng dưới bãi đậu xe chờ Kiều Nhi.
Đã 2 tiếng trôi qua mà anh không thấy Kiều Nhi đâu cả.
Anh không biết vì sao mình lại như vậy, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ chờ bất cứ một ai, huống hồ chi còn là phụ nữ.
“Dinh.......”
Cửa thang máy được mở ra, Kiều Nhi và Thiết Sang Sang cùng nhau rời khỏi thang máy.
Hôm nay vì xem xét lại hồ sơ về vụ kiện bên New York, nên cô và Thiết Sang Sang phải tăng ca.
Từ xa Kiều Nhi đã nhìn thấy Mạnh Hùng, anh tao nhã đứng hai tay đút vào túi quần, lưng dựa vào cửa xe.
Kiều Nhi biết anh đang chờ cô, Kiều Nhi cố tình làm ra vẻ mặt lạnh nhạt, đi ngang qua anh mà không thèm ngó anh một cái.
Mạnh Hùng trong lòng tức giận, anh đã ở đây chờ cô suốt hai tiếng đồng hồ, vậy mà bây giờ cô lại xem anh như là không khí.
“Kiều luật sư, tôi có chuyện cần nói với cô.”
Mạnh Hùng nhì Kiều Nhi nói với giọng nghiêm túc.
Thiết Sang Sang đang đứng bên cạnh Kiều Nhi, nhìn thấy nét mặt muốn giết người của Mạnh Hùng mà nổi da gà.
“Vậy em về trước mai gặp lại.”
Nói xong Thiết Sang Sang như mũi tên, phóng thẳng đi ra ngoài.
“Mạnh Tổng, ngài có việc gì cứ nói.”
Kiều Nhi lãnh đạm nói.
Mạnh Hùng vươn tay nắm lấy tay Kiều Nhi nói.
“Em đừng giận, anh không có gì với cô ta, thật mà.”
Lời nói nhỏ nhẹ cùng nét mặt chán nản của anh làm Kiều Nhi xiêu lòng.
“Thật không!
Anh và Thẩm Gia Quyên chưa từng xảy ra quan hệ?”
Kiều Nhi nhìn vào mắt Mạnh Hùng hỏi.
“Chưa từng.”
Mạnh Hùng với giọng khẩn định, anh nói xong liền kéo Kiều Nhi vào lòng mình.
Mùi hương trên người Kiều Nhi làm Mạnh Hùng lưu luyến không muốn buông cô ra.
Kiều Nhi ngước mặt len nhìn anh,
“Cả đời này, anh không được gạt em.
Nếu em mà biết được, em sẽ biến mất không để anh tìm thấy được em nữa đâu.”
Mạnh Hùng bất giác ôm Kiều Nhi chặt hơn, giống như nếu anh mà thả lỏng một chút, cô sẽ liền biến mất khỏi vòng tay của anh.
Mạnh Hùng không muốn suy nghĩ, nếu Kiều Nhi quả thật không còn ở bên cạnh anh.
Cuộc sống của anh sẽ ra sao.