Mạnh Hùng ngồi trên ghế sopha mệt mỏi xem một chồng văn kiện.
Nếu là lúc trước thì Mạnh Hùng sẽ quăng tất cả cho Trần Siêu xử lý, nhưng bây giờ không có Trần Siêu bên cạnh, việc của Tân Mạnh Thị Mạnh Hùng phải đích thân giải quyết.
Lúc này Ngô Đức cũng bận bù đầu bù cổ vì Mạnh Hùng đã giao tòan bộ Bang Bạch Hổ cho Ngô Đức tạm thời cai quản.
Mạnh Hùng xem văn kiện tới 2 giờ khuya, anh ngã người về sau dựa lưng vào ghế sopha dưỡng thần.
Hai tay Mạnh Hùng mệt mỏi ấn ấn vào huyệt thái dương của mình.
Công việc dù có bận đến đâu cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình của anh được.
Chỉ khi anh nghĩ đến Kiều Nhi và em bé, Mạnh Hùng mới cảm giác mệt mỏi tinh thần sụp đổ.
Anh không biết Kiều Nhi sẽ hôn mê bao lâu, Du Tấn nói sức khỏe của Kiều Nhi đã không tốt còn bị mất máu quá nhiều nên bây giờ phải truyền dịch cho cô.
Kiều Nhi nằm yên lặng trên giường, đôi mi thanh tú của cô chợt run nhẹ, như con bướm vừa mới run cặp cánh của mình vào lần đầu tiên.
Tay Kiều Nhi cử động nhẹ nhàng nhưng cô bất giác cau mày vì đau.
Những cây kim ghim trên người cô vì động tác của Kiều Nhi mà ghim vào sâu hơn.
Kiều Nhi mở cặp mắt to tròn của mình ra, phải ứng đầu tiên của cô là.
“Không biết Mạnh Hùng có sao không?
Không biết anh có bị Mạnh Khang làm bị thương không?
Không biết anh có biết về căn bệnh của mình không?”
Kiều Nhi có rất nhiều điều không biết, cô đảo cặp mắt xinh đẹp của mình một vòng, trên khuôn mặt kiều diểm của Kiều Nhi hiện lên vẻ nghi ngờ.
Đây là đâu? tại sao không giống như phòng bệnh, nhưng rõ ràng những vụng cụ y thế này nói cho cô biết đây chính là bệnh viện.
Bức tường trong phòng không phải là màu trắng, làm cho người ta nhìn vào cảm giác căng thẳng và không thoải mái.
Mà là màu hồng phấn thật ôn nhu dể chịu.
Trên bàn ăn bên trái đặt một chậu hoa địa lan màu vàng thật xinh đẹp.
Kiều Nhi nhìn thẳng trước mặt mình, cô nhìn thấy Mạnh Hùng, một người phong lưu phống khoáng, trên người luôn tỏa ra sự tự tinh và bá đạo.
Nhưng bây giờ trên sắc mặt anh, Kiều Nhi chỉ nhìn thấy sự lo âu cùng với phiền muộn.
Một người như Mạnh Hùng luôn tự hào về vẻ ngoài phong độ của mình, vậy mà bây giờ lại để những cộng râu mọc lưa thưa trên khuôn mặt anh tuấn của mình.
Kiều Nhi đau lòng khi nhìn thấy Mạnh Hùng như vậy, cô yêu anh không muốn anh vì bất cứ chuyện gì mà ưu sầu như bây giờ.
Kiều Nhi dùng sức ngồi dạy, ngón tay thon dài của Kiều Nhi tháo những cây kim ghim vào tay mình ra.
Kiều Nhi bước nhẹ nhàng xuống giường, đôi chân mềm mại của cô chạm vào nền nhà lạnh lẽo làm Kiều Nhi bất giác rùng mình.
Kiều Nhi cầm lên cái chăn mỏng trên giường đi chậm rãi đến bên cạnh Mạnh Hùng.
Cô dịu dàng đấp chăn cho anh, đứng gần Mạnh Hùng trong gang tấc, Kiều Nhi mới thấy được những quần thầm hiện lên rõ ràng dưới cặp mắt sắc bén của Mạnh Hùng.
Khuôn mặt tiều tụy của Mạnh Hùng làm trái tim Kiều Nhi đau đớn, cô dùng tay sờ nhẹ nhàng vào khuôn mặt đang chìm đắm trong giấc ngủ say của anh.
Bàn tay ấm áp của Kiều Nhi đụng vào Mạnh Hùng, làm anh chợt tĩnh giấc.
Mạnh Hùng đột nhiên mở mắt ra.
Hiện lên trước mặt anh là khuôn mặt kiều diễm nhưng lại vô cùng nhợt nhạt của Kiều Nhi.
Mạnh Hùng vui mừng ngồi bật dạy, anh vươn tay kéo Kiều Nhi vào lòng ngực rắn chắc của mình.
Hơi ấm từ trên người của Mạnh Hùng truyền vào tận trái tim của Kiều Nhi.
Chưa bao giờ Kiều Nhi lại cảm giác an tâm như bây giờ, chỉ cần Mạnh Hùng bình an vô sự thì dù xảy ra chuyện gì Kiều Nhi cũng không quan tâm.
Mạnh Hùng tay choàng qua eo Kiều Nhi kéo cô chặt hơn vào lòng anh.
Mạnh Hùng nhắm mắt hít vào hương thơm thuộc về riêng Kiều Nhi.
Một cảm giác thỏai mái, như đã trút đi gánh nặng trong lòng của anh.
Mạnh Hùng buông Kiều Nhi ra, anh nhìn sâu vào mắt Kiều Nhi nói.
“Kiều Nhi em vĩnh viễn không được rời xa anh, dù chỉ là nửa bước.”
Nói xong Mạnh Hùng đặt lên môi Kiều Nhi một nụ hôn nồng nàn.
Mạnh Hùng lưu luyến không muốn rời khỏi đôi môi mềm mại của Kiều Nhi.
Anh nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi của mình vào trong miệng của Kiều Nhi.
Tay Mạnh Hùng bóp nhẹ cặp ngực mê nguời của cô, lúc này vì đang dưỡng bệnh nên Mạnh Hùng không mặc nội y cho cô.
Chỉ cần chạm vào Kiều Nhi, là thân thể của Mạnh Hùng liền có phản ứng.
Anh đột nhiên đẫy Kiều Nhi ra, cặp mắt hiện lên tia dục vọng của Mạnh Hùng nhìn sâu vào ánh mắt mơ màng của Kiều Nhi nói.
“Sức khỏe của em không được tốt, không nên ngồi quá lâu.”
Mạnh Hùng yêu thương bế Kiều Nhi trở lại giường.
Anh nhẹ nhàng đặt Kiều Nhi xuống rồi gấp gáp bước vào phòng tắm.
Kiều Nhi nhìn theo bóng lưng vội vã của Mạnh Hùng, không lâu sau trong phòng truyền ra tiếng nước chảy.
Kiều Nhi bất giác nở một nụ cười ngọt ngào.
10 phút sau Mạnh Hùng bước ra từ phòng tắm, anh mặc trên người bộ đồ ngủ cotton, khuôn mặt tiều tụy của anh đã trở lại vẻ sáng sủa và anh tuấn của thường ngày.
Kiều Nhi nhìn vào cái cằm của anh, lúc này đã được cạo sạch sẽ nhìn vào thật hấp dẫn vô cùng.
Mạnh Hùng nhìn thấy nét mặt say đắm của Kiều Nhi nhìn mình liền cười nói.
“Em đừng thách thức sự nhẫn nại của anh.”
Kiều Nhi nhìn Mạnh Hùng cười ngọt ngào, cô dùng tay vỗ vỗ vào chỗ trống trên chiếc giường bên cạnh cô.
Mạnh Hùng liền hiểu ý, anh đi tới vén chăn nằm xuống bên cạnh Kiều Nhi.
Mạnh Hùng yêu thương kéo Kiều Nhi vào lòng của mình.
Kiều Nhi nằm lên trên tay anh, dựa đầu sát vào lồng ngực ấm áp của Mạnh Hùng.
Vì sức khỏe Kiều Nhi còn yếu, chỉ trong giây lát Kiều Nhi đã thiếp đi trong lòng anh.
Mạnh Hùng cũng không khác vì với Kiều Nhi, mấy đêm liên tục anh không có một giấc ngủ ngon.
Nên chỉ nằm một chút Mạnh Hùng cũng đã chìm vào giấc ngủ.