“Anh đừng nói....... cho anh ấy biết em đang làm việc ở đây.”
“Kiều Nhi, trốn tránh không phải là cách.
Có chuyện gì hai người nên, đối mặt với nhau mà giải quyết.”
Lôi Lạc Thiên dùng giọng nghiêm túc nhìn Kiều Nhi nói.
Kiều Nhi nghĩ đến Mạnh Hùng cùng người phụ nữ khác lên giường.
Trong lòng cô liền tức giận.
“Em khong muốn gặp mặt anh ta!”
Lôi Lạc Thiên nhìn Kiều Nhi mà không biết phải nói gì thêm.
Anh biết tính tình của Kiều Nhi, cô là một người rất kiêu ngạo.
Chỉ khi Mạnh Hùng tìm đến thành khẩn mà xin lỗi, thì Kiều Nhi mới chịu tha thứ.
Kiều Nhi đang nói chuyện cùng với Lôi Lạc Thiên thì Trình Lam và Tề Phú bước vào.
Kiều Nhi quan sát Trình Lam, cũng giống như Trình Lam đang qua sát cô.
Cặp mắt sắc bén của Trình Lam, dò xét từng cử chỉ và thần thái của Kiều Nhi.
Trong lòng Kiều Nhi tán tưởng cô chị dâu nhỏ này.
Ánh mắt Trình Lam vô cùng sắc bén, nhan sắc thì không có chổ nào để chê.
Ngoài khuôn mặt lạnh nhạt giống y như Lôi Lạc Thiên ra, thì tất cả điều là hoàn hảo.
Sắc mặt Kiều Nhi liền thay đổi, cô cười dịu dàng nhìn Trình Lam nói.
“Đây chắc là Chị Dâu nhỏ?
Em là Kiều Nhi lớn tuổi hơn chị, nhưng mà vì anh Thiên nên em phải gọi chị bằng chị.”
Nói chuyện một hồi Lôi Lạc Thiên bảo Kiều Nhi làm thủ tục kết hôn cho anh và Trình Lam.
Kiều Nhi vui mừng cho hai người họ, trong long thầm nghĩ.
Không biết chừng nào mình mới tìm được, một người chỉ thuộc riêng về mình, giống như Trình Lam tìm được Lôi Lạc Thiên.
“Thôi em còn bận chuyện nên ra ngoài trước.
Chừng nào em lo xong thủ tục kết hôn, em sẽ đem đến cho hai người ký tên.”
Nói xong Kiều Nhi lịch sự đi ra ngoài.
Mạnh Hùng vừa về đến Thành Phố S, liền đến Lôi Thị gặp mặt Lôi Lạc Thiên.
Trên người Mạnh Hùng mặc âu phục màu đen.
Một màu mà Mạnh Hùng thích nhất, nó thể hiện ra sự nghiêm trang cùng với thân phận thần bí của anh.
Dáng người cao lớn, với mái tóc và chiếc bông tai màu rượu đỏ, làm anh nhìn vào càng thêm hấp dẫn.
Mạnh Hùng không kiên nể gì ai, anh ung dung đi đến ngồi vào ghế sopha chính giữa phòng.
Mạnh Hùng không hề để ý đến, cặp mắt tò mò của Trình Lam đang quan sát anh.
Trong lòng Mạnh Hùng đang phiền não, gần hai tháng nay anh đã cho người tìm khắp nơi, nhưng vẫn không có tin tức gì của Kiều Nhi.
Anh biết có một thế lực lớn đang âm thầm giúp Kiều Nhi thóat khỏi sự tìm kiếm của anh.Nghĩ đến Kiều Nhi trong lòng Mạnh Hùng hiện lên sự âu sầu, anh dựa đầu vào thành ghế sopha nhấm mắt lại định thần.
Tề Phú cầm hai ly rượu cung kính đưa cho Lôi Lạc Thiên và Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng uống một hơi cạn sạc ly rượu.
Ly rượu này đến thật đúng lúc, nó đã làm thần trí của Mạnh Hùng tĩnh táo lại hơn.
Lôi Lạc Thiên nhìn Mạnh Hùng
nghiêm túc nói.
“Lô hàng kỳ này bên Đông Nam Á đặt,
Cậu đã giải quyết xong chưa?
Có mấy chiếc máy bây quân sự mới cậu phải chú ý một chút.”
“Tôi đã giải quyết xong rồi.
Tuần sau tôi sẽ gặp mặt thủ lĩnh của Bang Con Rồng Vàng, bàn về lô hàng súng ống mới vừa được sản xuất.”
Mạnh hùng dùng giọng điệu rất mệt mỏi nói.
Sắc mặt buồn phiền này của Mạnh Hùng, lần đầu tiên Lôi Lạc Thiên mới nhìn thấy.
Mạnh Hùng la người muốn gì được náy nên Lôi Lạc Thiên biết chắc, Mạnh Hùng vì chuyện của Kiều Nhi mới phiền muộn.
Lôi Lạc Thiên làm bộ như không biết gì hỏi Mạnh Hùng.
“Có chuyện gì mà làm cậu phiền lòng như vậy?”
Mạnh hùng nhíu mày, nhìn Trình Lam ngồi bên cạnh Lôi Lạc Thiên, đang dùng cặp mắt sáng quách quan sát anh.
“Phụ nữ thật là phiền phức.”
Uống một hớp rượu Lôi Lạc Thiên cười nói.
“Chắc cậu đã gặp được người làm phiền lòng cậu rồi có phải không?
Không biết cô gái nhà ai mà xui xẻo, lọt vào mắt xanh của Mạnh tổng vậy?”
“Hazzzzzzzzzzzzz”
Mạnh Hùng thở dài một hơi rồi mới nói.
“Một cô gái vô cùng vô cùng khó chinh phục.”
Trò chuyện một hồi Mạnh Hùng còn có chuyện phải giải quyết, nên mới về tập đoàn Tân Mạnh Thị.
Kiều Nhi ngồi trong văn phòng, tay cầm sấp văn kiện đọc, nhưng trong đầu cô cứ lẫn quẫn lời nói của Lôi Lạc Thiên.
Cuối cùng suy nghĩ hết mấy tiếng đồng hồ, Kiều Nhi mới lấy được dũng cảm để đối mặt với Mạnh Hùng.
Kiều Nhi quyết định nghe theo lời của Lôi Lạc Thiên nói.
Có chuyện gì hai bên phải đối mặt mà giải quyết.
Kiều Nhi đứng lên cầm túi sách đi ra khỏi tập đoàn Lôi Thị, cô đi đến tập đoàn Tân Mạnh Thị.
Vừa bước vào cửa Kiều Nhi liền bị cô tiếp tân với nét mặt chán ghét chặn lại.
“Xin lỗi cô muốn gặp ai?”
Giọng nói cọc lóc của cô tiếp tân vang lên.
“Tôi muốn gặp Mạnh Tổng của các người.”
Kiều Nhi nhìn thấy thái độ bất lịch sự của cô ta mà bực bội nói.
Cô tiếp tân quan sát Kiều Nhi từ trên xuống dưới.
Cô làm việc tại tập đoàn Tân Mạnh Thị này đã nhiều năm, cũng biết qua những scandal tình trường của Mạnh Hùng.
Nhưng từ trước tới giờ chưa có cô gái nào, dám mặt dày đến tận công ty để tìm Mạnh Hùng.
Huống hồ gì vị hôn thê của Mạnh Hùng đang ở trên.
“Xin lỗi cô có hẹn trước hay không?
Nếu không thì tôi không thể cho cô vào được.”
Kiều Nhi bực mình, cô cau màu nói với cô tiếp tân.
“Nói với Mạnh Tổng có Kiều.....”
Kiều Nhi chưa nói hết câu thì Trần Siêu đã lên tiếng.
“Kiều luật sư, cuối cùng chị cũng chịu đến, để gặp mặt Mạnh Tổng.”
Cô tiếp tân nghe Trần Siêu gọi Kiều Nhi là Kiều luật sư.
Cô liền thay đổi thái độ, cô chỉ ghét những người phụ nữ bám lấy đàn ông mà thôi.
Cô đã nghe qua danh tiếng của Kiều Nhi, Kiều Nhi là một nữ luật sư tài giỏi.
“Xin lỗi Kiều luật sư.
Để tôi cho người thông báo với Mạnh Tổng là cô đã đến.”
Kiều Nhi nhìn cô tiếp tân nói.
“Không cần, tự tôi sẽ lên đó, không cần phiền cô.”
Cô tiếp tân cười rồi gật đầu.
Cô không biết mối quan hệ bên trong của Mạnh Hùng và Kiều Nhi, nên không nói cho Kiều Nhi biết Thẩm Gia Quyên vừa mới đi lên gặp Mạnh Hùng.