Không gian bên trong thư viện tối đen, mùi hương của giấy và mực thoang thoảng ở chóp mũi mang một cảm giác nhẹ nhàng mà thanh tĩnh.
Bước đi trên nềm gạch hoa cương, đế giầy giẫm lên nền gạch phát ra từng tiếng 'cộp cộp cộp' như giẫm lên đáy lòng đang lo lắng của những kẻ đang lẩn trốn kia.
Khóe miệng câu lên một nụ cười đầy ác ý, tinh thần lực của hắn cuốn lấy tinh thần lực chưa thể tự nhiên không chế của bọn chúng mà tạo ra ảo cảnh đáng sợ.
Thư viện vốn yên tĩnh vang lên những tiếng thét đầy hoảng sợ và kinh hãi, nam có, nữ có. Bọn họ chẳng phân biệt thứ nào là thật, thứ nào là giả mà cứ điên cuồng chạy trốn, cố trốn thoát khỏi ác quỷ đang đuổi bắt mình.
Đi lên tầng hai của thư viện, ở đây có kẻ thất thần ngồi im bất động, có kẻ kinh hoảng rít gào hay khóc lóc ầm ĩ.
Sở Nhiên đi đến một góc, nơi đó có một thiếu nữ xinh đẹp nay thật chật vật đang trợn tròn mắt nhìn hắn, đợi qua một lúc như thể đã xác nhận thân phận của người trước mắt cô mới nhào đến ôm chân hắn gào khóc.
"Anh... anh cứu em! Cha mẹ em bỏ tiền nuôi anh mười mấy năm, anh nhất định phải cứu em! Bằng không chính là vong ơn với bọn họ!"
Trong mắt Sở Nhiên không có chút cảm xúc nào cả, hắn nhìn thiếu nữ trước mắt đang thảm hại cầu xin mình nhưng vẫn không bỏ được cái dáng vẻ ban ân đó.
Năm đó hắn cũng cầu xin cô như vậy, nài nỉ van xin đừng đuổi hắn đi, khi đó cô bao nhiêu kiêu ngạo ngang ngược mà nói hắn là thứ rác rưởi, nói hắn nếu có tự trọng thì tự mình cút đi.
Hắn thật tự mình cút đi, cũng đã gần hai mươi năm không thấy cô rồi, nay nhìn lại quả thật thời thế thay đổi a.
Sở Nhiên tránh thoát khỏi cô, từ trên cao nhìn xuống lạnh nhạt nói "Sở Tiêu Tiêu. Tôi đâu phải anh cô, cô đâu cần xin tôi. Muốn xin, tự xin bản thân mình đi. Bây giờ đã không còn như trước nữa rồi."1
Thật không còn như trước, trước kia dù gia đình không giàu có nhưng cô chính là con gái rượu, muốn gì được đó, hết mực được sủng ái. Cô có dung mạo xinh đẹp, rất nhiều nam nhân giàu có theo đuổi cô, chỉ cần là thứ cô thích thì bọn họ sẽ vui lòng bỏ tiền mang đến cho cô.
Giờ đây cô muốn người tới bảo vệ mình, giúp mình đánh chết những kẻ đã lăng nhục mình kia nhưng không ai tới, cô vẫn hèn kém phục vụ cho một đám nam nhân ghê tởm để đổi lấy áo cơm ấm no.1
Không chút để ý đến Sở Tiêu Tiêu ở phía sau gào thét mắng chửi mình, Sở Nhiên đi lên tầng thượng của thư viện, ở đó có một thiếu niên sắc da tái xanh, trong thời tiết lạnh buốt mà chỉ mặc sơ mi dài tay cùng quần âu trông giống đồng phục học sinh đứng đó nhìn hắn chất chứa kính phục và vui mừng như một đứa trẻ.1
Giọng nói khàn khàn đứt đoạn "Vư... ương."
Sở Nhiên bước tới, thật tự nhiên xoa nhẹ mái tóc màu cà phê bồng bềnh của đối phương, cười khẽ nói "Mạc Dịch thật ngoan. Trông chừng bọn họ rất tốt."
Tang thi Mạc Dịch hơi dụi đầu vào lòng bàn tay hắn, động tác nhanh nhẹn bình thường như nhân loại không có chút cứng nhắc của tang thi, chỉ là cơ mặt cứng đơ không cảm xúc mà thôi.1
Đôi mắt cậu nhóc trông mong nhìn sau lưng hắn, nghi hoặc gọi "A... Tinh?!"
Không có dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững như thường ngày, khi đứng trước tang thi này hắn chính là như trước kia, đối với mọi người đều ôn hòa dịu dàng.
Biết cậu nhóc tìm Lý Tinh, Sở Nhiên nói "Lý Tinh hôm nay có chuyện phải làm, lần sau Nhiên ca để cô ấy đến tìm Mạc Dịch chơi."
Trong đôi mắt hơi lộ vẻ tủi thân rồi biến mất, nó thích A Tinh, muốn cùng A Tinh chơi.
Lại sờ đầu Mạc Dịch thêm một chút rồi mới rút bàn tay đã sắp bị gió thổi đến tê cứng về đút vào túi áo, hắn nói "Nhiên ca phải đi rồi, Mạc Dịch giúp Nhiên ca trông chừng bọn họ, nhớ đừng để bọn họ chết hết đấy."
Mạc Dịch tiếc nuối nhìn hắn nhưng vẫn gật đầu, Nhiên ca nói bọn họ là người xấu, phải để bọn họ chịu khổ, nhất là không thể để chết, chết rồi không thể chịu khổ nữa, phải để sống.
Rời khỏi thư viện, Sở Nhiên tìm đến khu thương mại của Phượng Liên, nơi đây trước kia sầm uất đông đúc, của hàng nối liền cửa hàng mà bày bán những vật phẩm xinh đẹp.
Tang thi trên đường khu thương mại rất đông, trong thời tiết hiện tại hoạt động của chúng càng thêm cứng nhắc và chậm chạp, vậy nên cảnh tượng bọn chúng đùn đẩy nhau nhường đường cho xe chạy trông rất buồn cười.
Sở Nhiên dừng xe trước một tiệm bánh lớn, hắn đẩy cửa bước vào khiến tang thi bên trong chú ý, nhưng chớp mắt chúng lại tuần tự đi ra ngoải theo cánh cửa rộng mở.
Đảo quanh cửa hàng, qua hơn một tháng các loại bánh cửa hàng bày bán hoặc là bị người sống sót cướp sạch, hoặc là hư hỏng không thể ăn.
Cũng chỉ có mấy loại bánh quy bơ hay bánh quy sôcôla là có thể bảo quản được lâu là còn, hắn không chút khách khí đem thu hết vào không gian, ngay cả công thức làm bánh trong nhà bếp cùng những nguyên vật liệu trong đó đều bị thu.1
Ở trong bếp lục tìm một hồi, lúc trở ra trên tay Sở Nhiên có một cây gậy sắt chắc chắn, hắn thu lại tinh thần lực liên kết với tang thi rồi đi ra cửa.
Tang thi không nhận được tín hiệu đồng loại, mùi hương con mồi khiến chúng hưng phấn mà lao về phía hắn tấm công.
Vung lên cây gậy sắt đánh gãy cổ một tang thi đến gần mình, Sở Nhiên dần tìm lại được cảm giác năm đó chém giết tang thi mà bắt đầu điên cuồng sát phạt giữa cuộc chiến một người với ngàn vạn tang thi.
Đời trước Sở Nhiên có năng lực đặc biệt nhưng hắn cũng chưa từng bởi vì vậy mà ỷ lại năng lực đó, từ nhỏ hắn học được không có gì tự nhiên mà có, nếu đã có thì hẳn một ngày sẽ mất.
Nếu ỷ lại năng lực đặc biệt của mình, vậy một ngày kia hắn mất đi năng lực thì còn không bằng một con kiến cỏ, đến chạy cũng không thể.