Sở Nhiên không được coi là dị năng giả, bởi vì thể lực của hắn không bởi dị năng tăng lên mà tăng lên theo, nhất là sau khi trọng sinh sống lại, hắn không thể dùng năng lượng và tinh thần lực tu bổ cơ thể như đời trước, những nơi được tu bổ như cái động không đáy, hút hết năng lượng hắn dùng để bù đắp.
Nhưng điểm chung khi bị thương tinh thần lực vẫn sẽ cực kì nguy hiểm.
Hôm đó sau khi hắn bị thương thì những sinh vật liên kết cùng hắn giống như cảm nhận được điều gì đó mà trở nên nóng nảy, ngay cả Mạc Dịch cũng cảm nhận được, cậu nhóc muốn xông lên xem thử nhưng lại bị một tầng lưới điện ngăn cản, đến lúc lưới điện tan biến thì cậu nhóc cùng Lý Tinh chạy lên xem.
Tình cảnh trong phòng lúc đó có chút không xong, lúc hai người bọn họ tới trước cửa phòng thì nhìn thấy Thẩm Dục vẻ mặt hoảng loạn ôm chặt lấy Sở Nhiên sắc mặt cực kém, toàn thân không chỗ lành lặn trong lòng.
Lý Tinh lúc này không để ý đến xem bọn họ vừa làm chuyện gì, cô từng được Sở Nhiên chia sẻ năng lượng nên trong tinh thần lực có lưu lại chút tinh thần lực của hắn, trước kia thực lực yếu có thể không cảm thấy gì, nhưng hiện tại cô có thể cảm nhận được tinh thần lực của Sở Nhiên giống như đang... từ từ tan biến.
Lo lắng túm lấy Mạc Dịch bên cạnh mình, cô vội hỏi "Tiểu Dịch, anh Sở có nói cho em phải làm thế nào để chữa trị tinh thần lực đang tan biến không?!"
Chẳng đợi Mạc Dịch cố nhớ lại những thứ Sở Nhiên trước kia dậy mình thì Thái Lục và Thái Hồng vội vàng lôi vài con thú biến dị nhỏ tới "Tránh ra nào!"
Hai mắt chúng nó đỏ hoe nhìn Sở Nhiên cả người thương tích bất tỉnh nhân sự mà đem mấy con thú nhỏ đặt gần hắn.
Thái Lục vội ra lệnh "Tiểu Thử, nhanh chữa cho Nhiên ca ca đi!"
Trong đó có một con họ chuột to chỉ bằng nắm tay, đôi mắt nó be bé nhìn Sở Nhiên rồi cả người liền bùng lên ánh sáng màu lục nhạt, tất cả vết thương trên người trong chớp mắt đều được chữa lành.
Vết thương da thịt không đáng lo, lo nhất hiện tại chính là tinh thần lực.
Thái Hồng liếc nhìn một con rắn nhỏ màu đen, thấy nó không làm ra phản ứng gì thì nổi nóng đá nó một cái, thô bạo quát "Nhanh đem tinh hạch nhổ ra hết cho tao!"1
Con rắn nhỉ liếc cô bé, trong mắt rắn đều là vẻ không tình nguyện đem toàn bộ tinh hạch nhét vào lòng Sở Nhiên.
Tinh thần lực của hắn như cảm nhận được một nguồn năng lượng khổng lồ mà muốn vươn ra để lấy năng lượng tiến hành sửa chữa nơi bị thương, nhưng mà nó cảm nhận được thứ tấn công nó ở sát ngay bên, nó không dám thoát ra khỏi cơ thể chủ nhân.
Thái Lục cùng Thái Hồng dường như cảm nhận được lo lắng đó, hai đứa nhóc nhìn đến Thẩm Dục vẫn luôn hoảng loạn ôm chặt Sở Nhiên.
Thái Hồng xông lên đầu tiên, cô bé dùng bàn tay be bé của mình cố tách cánh tay y ra khỏi người hắn, thế nhưng cánh tay y như gọng kìm, mặc cô bé làm gì cũng không tách ra được.
Liếc nhìn Mạc Dịch vẫn ngây ngốc bên cạnh, cô bé la lớn "A Dịch ngốc, còn không mau đến giúp ta đoạt Vương về!"
Mạc Dịch khó hiểu nói "Nhưng đó là Vương Hậu, tại sao phải đoạt Vương khỏi Vương Hậu?"
Sắc mặt Thái Hồng đỏ bừng phừng phừng lửa giận, chưa giây phút nào cô bé hận Mạc Dịch đơn thuần này như bây giờ.
Nước mắt to như hạt đậu tuôn rơi, Thái Hồng chỉ vào y mà hét lớn "Là y làm Vương bị thương!Vương sợ y! Không đem Vương đoạt về thì ngài sẽ chết đó!"
Nhất thời Thẩm Dục cùng Lý Tinh đều sợ ngây người, nhất là Thẩm Dục, y trợn to mắt nhìn Sở Nhiên yếu ớt trong lòng mình.
Là y làm A Nhiên bị thương... khiến A Nhiên sợ y sao?!
Ngay giây phút y ngẩn người đó, Mạc Dịch nhanh chóng đoạt Sở Nhiên khỏi lòng y. Thái Lục vội ôm tinh hạch bỏ vào lòng hắn, có lẽ tinh thần lực cảm thấy mối nguy tránh xa mình rồi, lúc này nó mới cẩn thận dùng mấy sợi tơ tinh thần lực thăm dò thử, thấy thật có thể hấp thu năng lượng thì toàn bộ tinh thần lực điên cuồng xông ra hấp thu năng lương tiến hành sửa chữa nơi bị thương.
Nhưng năng lượng chỉ có thể khiến tinh thần lực không tiếp tục tan biến, còn phần bị tan biến không thể khôi phục lại, Sở Nhiên muốn khôi phục thực lực buộc phải hấp thu lại số năng lượng đã mất.
Ở một nơi trong tỉnh M, nơi cách nơi bọn họ ở hai tỉnh thành, trên đỉnh một kiến trúc nổi tiếng trước kia có một nữ nhân sắc mặt tím tái, đôi mắt đỏ au đầy hưng phấn.
Giọng nói ả khàn khàn khó nghe nhưng không che giấu được sự phấn khích trong đó "Vương yếu đi rồi... chỉ cần giết được hắn, ta chính là Vương!"
"Grao!!!"1
Tiếng rít gào vui sướng của ả vang vọng một vùng trời, hưởng ứng theo là tiếng gào hưng phấn của toàn bộ tang thi dưới sự thống lĩnh của ả.
Một núi không thể có hai hổ, khi một con hổ bị thương thì con hổ còn lại sẽ chiếm thượng phong, giết kẻ yếu kém để trở thành vua.
Từ khi ả bắt đầu có ý thức, rồi đến khi ả thống lĩnh toàn bộ tang thi những tỉnh thành xung quanh tấn công căn cứ nhân loại thì đã cảm nhận được sự đè ép của 'người cầm quyền'. Nhưng ả không phục, vương triều tang thi sao có thể để một kẻ tang thi không phải tang thi, nhân loại không phải nhân loại thống lĩnh.
Ả và hắn chỉ có thể ở im một chỗ, quan sát và kìm giữ đối phương, hiện tại thời cơ của ả đã tới rồi.
Hơn một năm qua, ả luôn chờ đợi ngày này, ngày ả lấy được năng lượng của hắn, ngày ả sẽ trở thành Vương.
Vương triều này sẽ thuộc về ả, nhân loại... sẽ trở thành thức ăn trên đĩa!