Thật ra ý định ban đầu khi Sở Nhiên đến tỉnh H là để chờ đội ngũ của Quách Tông, đội ngũ đời trước mình gia nhập. Hắn muốn mang đi kẻ thiện tâm thật lòng với mình, khiến phản bội, lợi dụng mình phải trả một cái giá thích đáng.
Nhưng ở nơi này Sở Nhiên không ngờ bản thân sẽ gặp được tang thi đó, chỉ là lúc này đối phương vẫn còn là một nhân loại đa tâm.
Lý Tinh hợp tác cùng Thẩm Dục giết hết tang thi trong khách sạn nhỏ, trong vô thức hai người bọn họ bị vẻ ngoài của hắn làm cho trong ý thức nhận định hắn là kẻ yếu.
Dù cho cả hai đều từng thấy hắn ra tay.
Nhà khách này sắp xếp rất có ý tứ, càng là những tầng trên phòng ở càng tốt, Lý Tinh thấy thế nhất quyết di chuyển lên đấy ở.
Cô đứng trong phòng nhìn ra ngoài, bên ngoài nơi nơi đều là tang thi cả cơ thể thối rữa, chỗ này thiếu thịt, chỗ kia thiếu con mắt mà du đãng khắp nơi, thi thoảng cô còn thấy vài chiếc xe vội vàng chạy nhanh qua.
Nhàm chán nhai một miếng mực khô, cô quay qua hỏi Sở Nhiên đang yên tĩnh ngồi trên ghế nhắm mắt nhìn như đang nghỉ ngơi, cô hỏi "Anh Sở, bao giờ thì chúng ta rời đi?"
Sở Nhiên hơi hé mắt, hắn nhìn đồng hồ điện tử bên cạnh, thấy ngày trên đó thì không biết nghĩ đến gì mà khẽ nói "Sắp rồi."
Đã quen với hành động này của hắn, cô cũng không hỏi gì mà chạy đi phòng bếp tìm Thẩm Dục, nhìn nam nhân cao gần mét chín mặc tạp dề nấu cơm cô liền cười hắc hắc đến không còn thấy mắt.
Thấy cô lại lên cơn, Thẩm Dục đặt nồi canh xương nấu bí đỏ lên bàn, cười khẽ nói "Nhóc lại tưởng tượng cái gì vậy?"
Cái vẻ mặt gian tà kia rõ ràng là nghĩ bậy gì đó, em dâu y cũng rất hay dùng vẻ mặt đó nhìn anh trai cùng trợ lý của anh như vậy.
Lý Tinh đi tới giúp y rửa rau dưa, cười hì hì nói "Nghĩ bao giờ anh Thẩm có người yêu thì người đó nhất định là một người rất xứng đôi với anh."
Làm thêm một ít thịt kho tiêu, Thẩm Dục cười nói "Anh đây nhìn thấu suy nghĩ của nhóc đấy. Đừng tưởng anh không biết nhóc nghĩ gì."
Chớp chớp đôi mắt tỏ ra đáng yêu, cô nịnh nọt nói với y "Vậy anh Thẩm đừng nói với anh Sở, bằng không anh ấy không lột xuống một tầng da của em liền không thôi đâu."
Thẩm Dục bật cười, y nói "Biết rồi, nhanh rửa rau của nhóc đi."
Có lẽ chủ khách sạn không có thời gian rảnh rỗi để đi chợ nên một lần đi mua liền rất nhiều, thành ra trong tủ chất rất nhiều thực phẩm tươi và đông lạnh, dầu muối cũng không ít.
Sau khi thanh lý toàn bộ khách sạn nhỏ thì bữa ăn của ba người không còn là đồ ăn liền nữa mà thành thức ăn tươi ngon nóng hổi, bởi Thẩm Dục trổ tài bếp lúc nuôi sống hai con người vô duyên với nhà bếp.
Trưa nay bọn họ ăn canh xương hầm nấu bí đỏ, thịt kho tiêu cùng cơm trắng nóng hổi, Lý Tinh bày thức ăn ra bàn trà nhỏ ở trước quầy tiếp khách, cô nói với y "Em đi gọi anh Sở xuống ăn cơm đây."
Nói xong cô liền chạy ào lên tầng gọi Sở Nhiên xuống, chẳng biết tại sao nhưng sau đêm cả khách sạn đều biến thành tang thi thì khí lực của cô liền tốt hơn trước kia, mặc dù không thể sánh bằng đại lực sĩ nhưng coi như chạy năm tầng lầu vẫn còn rất tốt.
Được ăn ngon Lý Tinh rất vui vẻ, nhưng Sở Nhiên lại thấy thật phiền phức, có lẽ do thời gian dài dùng dịch dinh dưỡng nên trong vô thức hắn cảm thấy việc ăn uống thật sự là rất tốn công tốn sức, đặc biệt khi ăn thức ăn nóng.
Đợi bát cơm nguội bớt Sở Nhiên mới cầm đũa lên chậm rãi ăn một miếng rồi lại chầm chậm nhai nuốt, thỉnh thoảng có một miếng thịt kho hay bí đỏ xuất hiện trong bát, không biết do ai gắp thì hắn cũng gắp bỏ vào miệng nhai nuốt.
Thẩm Dục nhìn thanh niên trầm mặc ăn cơm, thỉnh thoảng gắp vào bát thanh niên chút đồ ăn. Y cảm thấy thanh niên này rất kì lạ, rõ ràng nhìn rất yếu ớt nhưng trên người lại có khí tức âm trầm nguy hiểm, thường ghét bỏ người khác chậm chạp nhưng bản thân khi làm cái gì cũng rất từ từ.
Bọn họ đang yên tĩnh ăn cơm thì trước cửa khách sạn được bọn họ cẩn thận khóa chặt vang lên một trận tiếng còi xe inh ỏi.
Giương mặt Lý Tinh nhăn nhó, cô đặt bát đũa xuống đi đến trước cửa coi thử, miệng lẩm bẩm "Là kẻ nào thiếu thường thức như vậy cơ chứ?! Không biết bấm còi xe dẫn nhiều tang thi tới hay sao?"
Cô vừa đi tới cửa thì hình như người trong xe cũng đi ra, đối phương vỗ mạnh vào cửa kêu ầm ầm, giọng nam nhân lớn tiếng hét "Thẩm Dục! Cậu ở trong đấy phải không?! Nhanh ra mở cửa cho tôi!"
Lý Tinh quay đầu nhìn Thẩm Dục, trên mặt cô viết rõ ràng 'Anh quen tên ngu ngốc này sao?'
Nhất thời Thẩm Dục không biết có nên nhận mình quen biết người này hay không, y thở dài một tiếng rồi đứng dậy đi mở cửa thay Lý Tinh.
Người bên ngoài vừa thấy cửa mở liền chạy vào, vội nói với y "Nhanh đóng cửa lại đi, đừng để chúng nó tiến vào!"
Lúc này người trong phòng mới thấy rõ người đến, đối phương là một nam nhân thân hình cao lớn, thậm chí còn cao hơn cả Thẩm Dục, hắn ta có nước da màu lúa mạch, mặc một thân trang phục có kiểu cách giống với quân phục, nhưng từ màu sắc cùng chất liệu vải thì thấy tốt hơn rất nhiều.
Gương mặt anh tuấn nhưng lại có khi chất lãng tử phong lưu, kết hợp với bộ đồ chính khí như quân nhân kia khiến Lý Tinh không biết nên miêu tả đối phương như thế nào.
Sở Nhiên nhìn qua gương mặt của đối phương rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, hắn nhận ra người này.
Vào năm thứ năm sau mạt thế, trước khi bị đưa vào sở nghiên cứu, tổ đội bọn họ với danh nghĩa là đoàn đội mạnh nhất được mời đến căn cứ K tham dự một buổi tụ họp, khi đó hắn cũng đi theo.
Ở đó hắn đã gặp người này, dù không nhớ đối phương tên gì nhưng hắn nhớ rõ người này chính là đoàn phó của đoàn đội Thiểm Thiên ngụ tại căn cứ K, chính là đoàm đội mạnh nhất sau đoàn đội bọn hắn.