Trên đường dị năng giả hay những cao tầng, thậm chí là người thân của bọn họ đều là dáng vẻ sạch sẽ, bộc lộ ra hơi thở tự đại khiến người ghét bỏ. Mà những người thường lấm lem bẩn thỉu, cả ngày chỉ có thể làm việc tay chân nặng nhọc đổi lấy hai bữa ăn chẳng no nổi.
Đây chính là nơi đời trước Sở Nhiên chọn làm điểm dừng chân, khi đó nhờ có hắn mà nơi này không có trở nên tồi tệ như vậy, thậm chí nơi này có thể sánh với căn cứ K, nhưng đời này hắn đi sai hướng ban đầu, có quá nhiều thứ thay đổi. Trong con hẻm nhỏ tồi tàn, một cô gái phấn son xinh đẹp để mặc cho hai người đàn ông cường tráng ở trên cơ thể mình vui vẻ, đối với nữ giới người bình thường hiện tại, bọn họ muốn ăn no mặc ấm thì chỉ có bán cơ thể mà thôi.
Đợi khi xong việc, hai người kia vứt cho cô năm viên tinh hạch cấp hai rồi vui vẻ rời đi.
Cô gái kia mặc kệ thứ chất dịch tanh tưởi mang mùi gay mũi kia trên người mình mà vội vàng nhặt chúng lên, cẩn thận cất đi rồi mới chỉnh trang lại bản thân, chuẩn bị đi tìm một vị khách mới.
Khi cô bước ra đường lớn thì vừa lúc có một đoàn xe lớn chạy qua, bọn họ đi vào nơi để xe quy định của căn cứ rồi lần lượt từng người bước xuống. Trong đó cô thấy một cô gái ăn mặc sạch sẽ, dáng vẻ vui tươi cùng một cô bé mặc váy áo giống như quý tộc trung cổ phương tây.
Thật khiến người ghen tị làm sao, nếu cô cũng là dị năng giả thì bản thân đâu sẽ bước đến con đường này chứ. Lúc cô quay người rời đi thì đột nhiên liếc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đó là người anh cha mẹ cô nhận nuôi.
Đôi mắt xinh đẹp đảo một vòng, cô cắn răng mà xông lên trước, lúc gần tới chạm được đến thanh niên vẫn ngủ say không chịu tỉnh kia thì bị cô gái kia ngăn lại "Cô làm gì đấy?!"
Cô gái đỏ hoe đôi mắt, dáng vẻ thê lương chỉ vào Sở Nhiên nói "Đó là anh tôi! Các người mau tránh ra!"
Lý Tinh nhất thời ngây ngốc hả một tiếng, thế nhưng cô vẫn không buông tay để Sở Tiêu Tiêu chạy đến gần, không phải cô không muốn, chỉ là nếu cô thả cô gái này qua thì chắc chắn sẽ có án mạng.
Thẩm Dục nghe Sở Tiêu Tiêu tự xưng là em gái Sở Nhiên thì nhấc mắt nhìn cô một lượt, lạnh nhạt hỏi "Cô có gì chứng minh mình là em gái A Nhiên?"
Sở Tiêu Tiêu có chút ấp úng, Sở Nhiên là con nuôi, không thể kiểm tra huyết thống, giấy tờ tùy thân bây giờ chính là giấy vụn, ảnh chụp chung hay thứ đại loại thì trong ảnh gia đình chưa từng có Sở Nhiên bên trong, muốn chứng minh cũng không hề có thứ gì có thể chứng minh.
Chỉ là bây giờ nghĩ lại, Sở Nhiên trong gia đình có bao nhiêu mờ nhạt.
Thấy dáng vẻ khỏ xử đó của Sở Tiêu Tiêu, Lý Tinh biết bây giời muốn chứng minh thân phận là rất khó, giống như cô vậy, tìm về đến nhà rồi cha mẹ liền nói con gái bọn họ chết rồi, cô không phải con gái bọn họ thì cũng chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận mà thôi.
Vậy là Lý Tinh hỏi "Cô thử nói địa chỉ nhà các người đi."
Vừa nghe thế Sở Tiêu Tiêu liền vội đọc địa chỉ nhà trước kia ra "Tầng mười một tòa nhà Dực Vũ, thành phố Tiểu Đà, tỉnh D."
Cùng một địa điểm với nơi Sở Nhiên nói, Lý Tinh quay qua nói với Thẩm Dục "Anh Thẩm, hay là chờ anh Sở tỉnh lại thì nói tiếp, chứ bây giờ cũng khó mà xác nhận được."
Thẩm Dục suy tư một chút thì gật đầu, y không tiếp tục ở lại mà bế Sở Nhiên về nơi ở bọn họ được sắp xếp.
Sở Tiêu Tiêu nhìn Thẩm Dục bế Sở Nhiên đi mà lòng có chút vội, cô hỏi Lý Tinh "Anh tôi bị sao vậy? Tại sao lại không tỉnh?"
Cô vẫn còn nhớ giấc ngủ của Sở Nhiên không sâu, mỗi lần nửa đêm cô lén lút đi chơi về đều sẽ khiến hắn tỉnh, khi đó cô sẽ đe dọa để hắn không nói cho cha mẹ biết, thế nhưng bây giờ ở nơi đông người lại không có chút động tĩnh nào khiến cô nghi ngờ.
Lý Tinh nhìn cô thật sự lo lắng thì nói "Anh Sở bị thương, hiện tại chưa thể tỉnh lại được."
Lấy từ túi áo ra mười viên tinh hạch cấp ba bỏ vào tay Sở Tiêu Tiêu, cô nói "Cô cầm thứ này phòng thân, chờ anh Sở tỉnh lại tôi liền đi tìm cô."
Nhìn từ quần áo ai cũng có thể nhận ra Sở Tiêu Tiêu là người thường, lại thêm ngũ giác của dị năng rất tốt, Lý Tinh dễ dàng nhận ra cô làm nghề gì để sống đến bây giờ.
Mặc dù một bên là tự nguyện, một bên là không tự nguyện, nhưng suy cho cùng không một cô gái nào sẽ chấp nhận chuyện này.
Lý Tinh từ tận đáy lòng có thiện cảm với cô, cô nắm lấy tay Sở Tiêu Tiêu như an ủi nói "Nếu gặp khó khăn thì tìm tôi, tôi sẽ giúp cô."
Nhìn chỗ tinh hạch trong tay, đây là số tinh hạch cô phải liên tục bán cơ thể mình trong nửa năm mới có thể đổi được, nhưng hôm nay lại có người dễ dàng đem cho cô như thế.
Sở Tiêu Tiêu cúi đầu nói "Cám ơn."1
Lý Tinh cười nói "Không cần cám ơn tôi. Trước đây lúc tôi khó khăn nhất anh Sở cũng đã cứu giúp tôi, mặc dù hơi khó chấp nhận sự việc nhưng tôi hiện tại vẫn đã sống rất tốt. Anh Sở không cần tôi báo đáp, vậy mặc kệ cô có phải em gái anh ấy hay không thì tôi coi như ở trên người cô báo đáp anh ấy."
Thấy mọi người đã sắp đi xa, Lý Tinh vẫy tay với cô nói "Tôi đi đây. Có chuyện cứ đến tìm tôi."
Sở Tiêu Tiêu nhìn bọn họ đi xa, cô quyết định mấy ngày tới không làm nữa, cô gái trầm mặc trở về căn phòng mình được sắp xếp.
Cô không ở một mình mà ở cùng với ba cô gái khác, bọn họ đều làm nghề này, dù là ngày hay đêm đều cố gắng kiếm khách để có thể sống qua ngày.
Dù sao cạnh tranh với bọn cô là rất nhiều thanh thiếu niên xinh đẹp khỏe mạnh khác, không cố gắng không được.
Lúc trở về thì trong phòng có một cô gái cả người đầy vết bầm tím, có vẻ cô ấy hôm nay không may mắn, gặp một tên có sở thích biến thái.
Cô gái này tên Tiểu Linh, tuổi còn nhỏ hơn Sở Tiêu Tiêu, thấy cô trở về sớm như thế thì ngạc nhiên hỏi "Chị Tiêu Tiêu, chẳng lẽ hôm nay chị cũng xui như em sao?"
Rót cho Tiểu Linh một ly nước, nước uống bọn họ một ngày đổi về cũng chỉ có ba lít, phải cố gắng tiết kiệm, nhưng đối với chị em lâu lâu số khổ vẫn có chút ưu đãi.
Sở Tiêu Tiêu vuốt túi áo của mình, khẽ cười nói "Hôm nay chị gặp được một chị gái rất tốt, còn gặp được cả anh trai."
Nét mặt Tiểu Linh vui mừng như chính cô là người gặp được thân nhân vậy "Vậy thì thật tốt, chắc hẳn chị sẽ không còn phải chịu khổ chung với tụi em nữa."
Ngồi xuống bên cạnh Tiểu Linh, cô rũ mắt nói "Chị không biết anh ấy có giúp chị hay không, dù sao thì anh ấy không phải con ruột của cha mẹ chị, đã vậy chị cũng chưa từng đối xử tốt với anh ấy."1
Tiểu Linh vươn đôi tay đầy vết thương của mình ôm lấy Sở Tiêu Tiêu, ở trên mặt cô hôn chụt một cái như an ủi, nói "Chị tới xin lỗi anh ấy thử xem, nếu anh ấy chịu mang theo chị thì tốt, còn nếu không thì chúng ta tiếp tục nương tựa vào nhau."
Đúng vậy, cô thật sự nợ Sở Nhiên lời xin lỗi, phải xin lỗi hắn thời niên thiếu có bao nhiêu tự kiêu và ngu dốt đó. Kết quả cuối cùng cũng đâu tồi tệ hơn bây giờ chứ.1